Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tất Xuất

Phiên bản Dịch · 3211 chữ

Hoa Hạ Thần Châu đại lục, lịch sử lâu đời, không thiếu những người tài giỏi, trí có Gia Cát, văn có Khổng Thánh , còn võ, Hoa Hạ trong lịnh sử tới nay, võ đạo đỉnh cao lúc ban đầu Tần Hoàng từng nhất thống đại lục, sau này có thể đặt ngang hàng, trừ Hoàng Đế ra không ai có thể làm được. Được hậu nhân xưng là thần thoại ngàn năm bất bại, ngàn năm sau không người nào có thể cùng Tần Hoàng đặt ngang hàng.

Kể từ cái chết của Tần Hoàng, thiên hạ nhiều năm liên tục đánh trận, và bị phân chia làm năm châu. Dương Châu vùng đất được gọi là Ngư Mễ Chi Hương*, Dực Châu vùng đất của man di, Lạc Châu dân phong dũng mãnh, Thanh Châu tuyết phủ quanh năm và Thương Châu được xưng là vùng đất màu mỡ. Thần Châu đại lục nằm ở giữa Đông Nam Tây Bắc, với hơn 100 triệu nhân khẩu ở mỗi châu.


* ngư mễ chi hương: vùng đất giàu lắm cá nhiều thóc; quê hương của cá và gạo; vùng đất phì nhiêu

Tại cửa thành Minh Dương, Thanh Châu, giờ khắc này dòng người vào thành có hơn hàng vạn người, xếp thành một hàng người dài. Ngay lúc này trong đám người có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn, mặc một chiếc áo rách nát, ước chừng khoản mười một, mười hai tuổi, hài tử ở trong đám người qua lại.

Bỗng nhiên có người kêu lên: "Tiểu tử kia trộm tiền của ta." Sau đó có một đại hán đuổi theo một tiểu hài. Khi ánh mắt mọi người bị hấp dẫn tới, tiểu hài tử kia đã bị đại hán đánh một quyền ngã trên đất. "Hừ, dám trộm tiền của lão tử, ngươi chán sống..." Lại thêm một cước, một cước này đem tiểu hài đá ra xa hơn hai mét, tiểu hài tử kia chỉ nhìn đại hán quyền đấm cước đá với đôi mắt lạnh lùng, lại thấy bị tóm lấy, dứt khoắt hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đem bạc nuốt vào trong bụng, hai tay hộ vệ đầu không nhúc nhích, tùy ý đại hán kia đánh đá.

Mọi người vây xem cũng không có ai nói cái gì, từ trên vẻ mặt  lạnh lùng của bọn họ cũng không khó để nhận ra rằng, tại thời loạn lạc này, mạng người như cỏ rác, không có chút giá trị nào cả. Đương nhiên cũng không ai chỉ trích đại hán, dù sao tiểu hài kia cũng đã trộm tiền của đại hán, tự nhiên sẽ không ai tự tìm phiền phức lên trên đầu mình.

Rốt cục, đại hán tựa hồ đánh mệt mỏi, hắn thấy thiếu niên vẫn bất động, cũng không thèm so đo, bất quá cuối cùng vẫn là mạnh mẽ đá thiếu niên  thêm một cước, đem hắn đá bay xa gần trượng, sau đó mới hung hăng gắt một cái, mặt đầy hung tàn đẩy ra mọi người, nghênh ngang rời đi.

Thấy không còn gì, mọi người cũng đều thờ ơ trở về bên trong hàng người, bắt đầu vì sinh hoạt ngày hôm nay mà buồn rầu, tự nhiên không ai sẽ quân tâm thiếu niên bị đánh bất tỉnh.

Không biết qua bao lâu, thiếu niên yếu ớt tỉnh lại, hai mắt vô thần gục trên mặt đất oán hận nhìn phương hướng đại hán rời đi, chật vật từ trên mặt đất bò dậy, sau đó hung hăng nhìn phương hướng đại hán rời đi phun một ngụm bọt máu, bước từng bước thoáng một chút  rời khỏi nơi này.

Thương Cổ thành. Nằm ở phía nam Thanh Châu, ngay lúc này bên ngoài cách Thương Cổ thành năm dặm bên cạnh có một ngoạn núi nhỏ, đang có một thiếu niên ngồi chồm hổm trên mặt đất, xem bộ dáng kia của hắn, nhìn có vẻ là đang đại tiện, bất quá xem trên mặt có vẻ  thống khổ, bây giờ nói chuyện cũng có chút khó chịu a?

"Hỗn đản, lại dám như vậy đánh ta, hừ, đợi ta học được võ công, nhất định phải cho ngươi đẹp mặt." Thiếu niên nói xong tiếp tục ngồi xổm, nhìn bộ dáng nhe răng trợn mắt của hắn liền biết, bây giờ thực sự rất thống khỗ.

"Xem bộ dáng là không ra, có lẻ phải tìm ăn một cái gì đó, bằng không thì trong bụng sẽ có chút khó chịu." nói xong thiếu niên mặc quần vào, đi chậm chạm, chốc lát liền không còn hình bóng. Bất quá nhìn dáng vẻ loạng choà loạng choạng kia của hắn, chắc là bị thương cái gì, lại thêm vào cơn đau đại tiện lúc trước, cũng có thể giải thích được. 

    "A, nhà này có đậu tương, chỉ là không biết ăn bao nhiêu mới có thể đi tả đây?" Thiếu niên nghỉ xong, đau lòng mang túi đậu tương mang đi.

“Gia gia, lần này thiệt thòi lớn rồi, đậu tương nhất định ăn hơi nhiều rồi."

Thiếu niên ban đâu lắc lư ung dung cầm miếng bánh nướng nóng còn bốc hơi. Thông thường hài tử ở độ tuổi này hẳn là thời điểm sức lực dồi dào. Nhưng xem thiếu niên dáng dấp lảo đảo, tựa hồ có hơi hư thoát.Lan Nhược tự, đây là một tiểu tự lịch sử lâu đời.

Lan Nhược tự bản thân cũng không nổi danh, nổi danh chính cố sự ái tình trong ngôi chùa này. Tương truyền, Lan Nhược tự trước đây từng là Hắc Sơn yêu nơi này hấp thu tinh phách con người, bởi vì mỗi năm chiến loạn nên nơi này từng bị hoang phế, mãi đến tận Ninh Thải Thần đến,cùng nữ quỷ Nhiếp Tiếu Thiên trong chùa xảy ra một đoạn cố sự ái tình giữa người và quỷ, điều này mới khiến Lan Nhược tự nỗi danh.

Mà bây giờ Lan Nhược tự truyền đến một âm thanh: "Khúc Khúc Nhi, ca đã trở lại, xem ca mang đồ ăn cho ngươi a." Nói chuyện chính là tên thiếu niên, chỉ là thiếu niên này tay che ngực, trên vẻ mặt  có một tia vẻ thống khổ.

"Tất Xuất ca, là ngươi trở về rồi sao?" Trong chùa truyền tới một âm thanh suy yếu. Thiếu niên bước nhanh lao vào trong chùa, vội đỡ lấy một tiểu hài đang vùng vẫy trên mặt đất: "Khúc Khúc Nhi, không nên lộn xộn, ca không phải đã nói rồi sao, ở đây chờ ta mang đồ ăn trở lại cho người sao? Xem, ca mua cho ngươi bánh nướng lớn vẫn còn nóng đây." Thiếu niên nói xong sắc mặt trắng bệch lung lây một chút, tay đem bánh bột ngô đưa cho hài tử nằm bên trong đống cỏ dại.

Nhìn nam hài đang ăn, thiếu niên gọi Tất Xuất lén lút nuốt nước miếng một cái, vui mừng nở nụ cười, hắn cười rất ngọt, tuy rằng trên mặt có hơi bẩn, nhưng nhìn kĩ dáng vẻ trông vẫn rất thanh tú.

"A, ăn từ từ, không ai cướp với ngươi đâu." Tất Xuất vội vàng tiến lên vỗ vỗ sau lưng Khúc Khúc Nhi, lo hắn bị nghẹn.

"Ồ, ca, ngươi không ăn sao?" Khúc Khúc nháy cặp mắt to vội hỏi dò.

"Ừm, ca ăn rồi, ca ngày hôm nay đi khuân vác đồ cho người ta, người ta nuôi cơm, lão bản kia khá tốt." Đang nói hắn đột nhiên cảm giác tức ngực, cổ họng hơi có chút mặn, vội vàng nói: "Ca đi chuẩn bị nước cho ngươi." Thiếu niên nói xong hắn vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, vừa ra cửa. Liền không nhịn được phun một ngụm máu tươi, hắn cuống quít dùng tay áo lau miệng, cẩn trọng liếc mắt  nhìn trong chùa.

"Ca, ngươi làm sao vậy?" Lúc này, trong chùa truyền đến âm thanh của tiểu Khúc Khúc.

"Ồ, ta không sao, ca liền chuẩn bị nước cho ngươi." Thiếu niên nói xong, từ vạc bên cạnh một đống đá nhỏ dưới đáy móc ra một cái bát mục nát, hướng trong chùa đi đến.

Tên hắn gọi Tất Xuất nam hài được nhắc tới, nam hài gặp ở cửa thành kia.

Tất Xuất, là một cô nhi, từ nhỏ đã không còn cha mẹ, tại Thần Châu đại lục, hài tử giống như hắn mất đi song thân có thể nói nhiều vô số kể, Tất Xuất là một người trong số đó, mà nam hài trước mặt Tất Xuất chính là nam hài mà hai năm trước Tất Xuất quen được, khi đó là mùa hè nắng nóng, tại Thanh Châu vẫn tương đối nhẹ nhàng khoan khoái. Vài tên tiểu hài tử đang đáng nhau với Khúc Khúc Nhi, Tất Xuất cũng ở bên cạnh xem. Hắn lúc đó, vẫn không có tên, không biết mình tên gì.

Nhưng Tất Xuất vẫn còn nhớ rỏ ràng, lúc đó thân hình nhỏ bé kia, Tất Xuất lại có thể đánh thắng đại gia hỏa to xác hơn gấp hai lần. Ở Thần Châu đại lục chủ trương võ đạo, Tất Xuất nhận định, nếu như muốn sống sót, nhất định phải giống như con dế nhỏ kia, bình thường nhìn không đáng chú ý, nhưng thời khắc mấu chốt sẽ cho người ta một đòn chí mạng, cũng từ đó Tất Xuất liền lấy cho mình cái tên như thế này.

Khúc Khúc trước mặt cũng là một cô nhi, bởi vì cùng đánh nhau với đám con nhà giàu. Kết quả tiểu Khúc Khúc thắng đối phương. Đối phương chơi xấu không cho hắn ăn, còn muốn đánh hắn, cũng ngay lúc này Tất Xuất ra tay giúp đỡ Khúc Khúc. Thu thập đám tiểu hài tử này, sau mới biết được, Khúc Khúc cũng không có tên, từ khi đó, Tất Xuất liền cho Khúc Khúc Nhi lấy như thế cái tên. Cũng từ khi đó bắt đầu, hai đứa bé này liền sống nương tựa lẫn nhau.

Nhìn Khúc Khúc Nhi trước mặt, suy nghỉ của Tất Xuất từ đó nhớ lại, nếu như không có Khúc Khúc, nếu như không nhìn thấy ý chí sinh tồn của Khúc Khúc, nói không chừng đã kết thúc cuộc đời này. Đột nhiên Tất Xuất nhíu mày lại, sắc mặt trở nên tái xanh, môi trắng bệch, trên trán lấm chấm đổ mồ hôi, hắn cuống quít nói: "Khúc Khúc Nhi, ngươi trước tiên từ từ ăn a, ca đi đại tiên một chút." Nói xong, hắn chạy ra ngoài tự cỡi quần liền ngồi xổm xuống. "

Lần này thì xong, ăn đậu tương nhiều lắm." Tất Xuất lông mày lại nhíu, và thở ra một hơi dài, "Rầm" một tiếng... "

Sau đó đánh chết cũng không dám ăn thứ đậu tương này, muốn hại chết người a." Nhưng vào lúc này "Ùng ục" một thanh âm vang lên Tất Xuất chú ý đến.

"Đã sắp hơn một ngày không có ăn cái gì a." Tất Xuất sờ sờ cái bụng, trong lòng thầm nghĩ, hắn còn vài đồng ở trong áo khoác bông hôm nay mua bánh nướng còn lại không dám tiêu, mà hắn cũng không dám ăn gì, cho nên chỉ có thể chịu đựng.

"Bây giờ hai con mắt cũng đã bắt đầu trở nên mơ màng, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu." Tất Xuất lúc này cảm giác như mình sắp chết.

Từ ngoại tự trở lại, Khúc Khúc Nhi đã ăn xong bánh nướng, hắn thấy Tất Xuất trở về lập tức hỏi: "Ca, bánh nướng này ăn ngon thật. Ngươi đi làm ở đâu vậy? Chờ ta khỏi bệnh rồi, ta cũng muốn đi cùng ca tới chỗ đó làm, ta không muốn lại chịu đói..."

Vừa mới dứt lời lại có chút chờ mong nhìn Tất Xuất. 

Tất Xuất nhìn huynh đệ của mình trong lòng thầm nghĩ: tiểu Khúc Khúc Nhi cũng thật là ngây thơ a, chẳng lẽ hắn không nhìn thấy thân hình nhỉ bé chỉ còn xương cốt như hắn mà đòi khuân đồ cho ai đây?

"Ha ha, Khúc Khúc Nhi, không có chuyện gì, sau nay ca có miếng ăn nào, liền bảo đảm sẽ có một miếng của Khúc Khúc Nhi ngươi."

Tất Xuất cười khổ an ủi. Sau đó hắn nâng cánh tay gầy chỉ có da bọc xương và nói: "Ngươi xem, ca khỏe mạnh lắm, khà khà."

Hắn nói xong lại nhăn lông mày, quay đầu, không dám để cho huynh đệ của mình nhìn thấy dáng vẻ của mình lúc này, hiển nhiên Khúc Khúc Nhi không chú ý tới sự khác thường của Tất Xuất ngày hôm nay.

"Sau này ta cũng muốn được như Tất Xuất ca, ta muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, sau đó bảo đảm không cho ca chịu đói." Khúc Khúc Nhi nói xong cũng nâng quả đấm nhỏ của mình lên, có thể nhìn bộ dáng yếu ớt của hắn, nếu như bây giờ có thể đứng lên đi vài bước cũng rất tốt.

"A, Tất Xuất ca ngươi làm sao môi trắng bệch vậy, sinh bệnh sao?" Khúc Khúc Nhi rốt cục phát hiện Tất Xuất sắc mặt không đúng, vội hỏi.

"A? Có sao? Nga, không có chuyện gì, khả năng ngày hôm nay làm nhiều, nghỉ ngơi một chút là tốt thôi."

Tất Xuất vội xoay người, lau lau miệng một chút, lông mày lại là nhíu: "Khúc Khúc Nhi, ca đi đại tiện một chút." Nói xong cũng không đợi trả lời liền lại chạy ra ngoài.

Nhìn Tất Xuất cuống quít lao ra, Khúc Khúc trong lòng có chút bồn chồn: "Tất Xuất ca làm sao vậy? Làm sao tìm được việc rồi mà  sắc mặt vẫn kém như thế."

Đáng thương tiểu Khúc Khúc hắn đâu biết rằng, Tất Xuất ca của hắn nào có khí lực đi khuân chuyển đồ cho người ta, số tiền đó chính là trộm được để mua bánh nướng cho hắn, còn bị người ta đánh cho một trận a!

"Khốn kiếp, nếu như vượt qua được lần này, nhất định sau này sẽ cho tên hỗn đản kia đẹp mặt a." Hắn lại đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy lên trên người tên đại hán kia. Cũng ngay vào lúc này, Tất Xuất đột nhiên từ xa nghe được âm thanh vũ khí từ xa truyền đến.

"Coong coong coong oanh..."

Càng ngày càng gần. Tất Xuất xách cái quần lên, theo âm thanh mà mò tới, cẩn thận bò tới gần góc tường, hướng âm thanh nhìn tới, chỉ thấy cách tự, cách đó không xa đang có hai người đang đánh nhau.

Hai người đang đánh nhau đều là lão già gần khoảng năm mươi tuổi, lấy nhãn lực của Tất Xuất căn bản không rõ thấy hai người có động tác gì, chỉ thấy bên cạnh hai người đồng thời trôi nỗi một thanh phi kiếm dài khoảng hai thước.

"Lão bất tử, linh phù này ngươi nhất định phải cướp lấy?" Một tên lão giã trong đó hung tàn nhìn đối phương.

"Hừ, đừng tưởng rằng ngươi là trưởng lão Vạn Kiếm môn liền ghê gớm, ngày hôm nay bản tọa nhất phải lấy được." Người nọ có chút khinh thường nói.

"Hừ, thật cho là ta sợ ngươi, nếu không phải... Hừ, đã như vậy, vậy thì xem sự thật đi." Người đọc gọi là trưởng lão Vạn Kiếm môn nói xong liền lấy ra một tấm linh phù và bóp nát, hướng người kia đánh tới, lá bùa hóa thành một vệt ánh sáng màu xanh cấp tốc bay đi, hắn chỉ huy pháp khí khi kiếm theo sát, đoán ra điểm dừng chân của đối phương bắn nhanh mà tới.

Người kia kinh hoảng nhìn thanh quang từ xa bay tới, thầm mắng một tiếng lão hỗn đản vô xỉ, liền lách người né thanh quang bay tới, thanh quang nhất thời đánh hụt, ầm một tiếng, đất trống bên ngoài tự nổ ra một cái hố to, thời điểm hắn sắp rơi xuống đất, thì lại thấy phi kiếm bay tới trước mặt, dọa hắn sợ đến hồn phi phách tán.

Nhưng lão giả này kinh nghiệm đối địch hiển nhiên phong phú vô cùng, trước khi người rơi xuông đất, hắn tiếng lên trước một bước chỉ huy phi kiếm  của mình đánh tới trưỡng lão Vạn Kiếm môn, mà bản thân hắn dùng song chưởng đánh ra một cái, mượn chưởng lực tách ra thanh phi kiếm, hắn là tránh được nhưng mà, thanh phi kiếm lại hướng cửa chùa bay tới.

Ngay khi trưởng lão Vạn Kiếm phi thân tránh đi phi kiếm đánh tới,  thì đột nhiên có một thanh âm truyền đến: "Tất Xuất ca, ngươi ở đâu, bên ngoài có chuyện gì."

Khúc Khúc Nhi có chút chật vật từ trong chùa bò đi ra. Nguyên lai là hắn không yên lòng cho Tất Xuất, chính mình lại đứng không vững, không thể làm gì khác hơn là từ trong chùa chậm rãi bò ra.

Khúc Khúc vừa mới ra ngoài, trước mặt liền vọt tới một thanh phi kiếm, hắn thậm chí còn không kịp nhìn ra đó là vật gì, đã bị phi kiếm kia đâm xuyên qua trán, sau đầu huyết tương chảy đầy đất, sau đó đầu hắn ngiêng qua một bên liền không còn động đậy gì cả, chỉ là từ ánh mắt vội vàn kia của hắn, không khó để nhận ra hắn trước khi chết vẩn như cũ quan tâm tới Tất Xuất ca của hắn, chỉ tiếc, ánh mắt của hắn vĩnh viễn dùng lại hình ảnh ngay lúc đó.

Tiểu Tất Xuất đang trốn bên ngoài chùa quan sát tranh đấu, nhưng hắn vừa thấy Khúc Khúc Nhi từ trong cửa bò ra, lại thấy thanh phi kiếm bắn mạnh tới, tâm hắn muốn vỡ nát, hắn cố gắn hét lên, nhưng gọi làm sao cũng không lên tiếng, cuối cùng hắn há to miệng cứng đờ, sững sờ nhìn thanh phi kiếm nằm giữa trán tiểu Khúc Khúc, nước mắt hắn chảy ra, hai mắt hắn tối sầm liền ngất đi.

Mà lúc này trường lão Vạn Kiếm giơ tay gọi phi kiếm trở về, vừa thấy phía trên có vết máu, thì trong lòng thầm mắng một tiếng, nếu không phải tiểu tử này, hắn chắc chắn sẽ không bị một kiếm của đối phương bức lui, bất quá trưởng lão này mắt thấy giết lần người khác, hắn căn bản không hề quan tâm, phi kiếm vẩn như cũ bán mạnh, tiếp tục tranh đấu.

Dần dần, hai người càng đánh càng xa, một hồi sau nơi này liền yên tĩnh trở lại. Mà lúc này, bên canh cửa chùa nằm một bộ thi thể, ở ngoài chùa chỗ ngoặc cũng nằm một bộ, cũng không biết là đã chết, hay còn sống...

Bạn đang đọc Đại Đạo Tu Tiên của Nhược Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Vantinh0704
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.