Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 6. Nhiệm vụ quả thực không dễ

Tiểu thuyết gốc · 1357 chữ

- Ngươi là đại ca của bọn chúng đúng không~? Nào lại đây để ta kết thúc nhanh còn đi ăn cơm.

Lý Hoàng vừa nói vừa ngoắc ngoắc ngón trỏ về phía tên đại ca bọn thổ phỉ.

- Phì… phì… phì….

Thở ra như trâu, da ửng đỏ chạy từ chân lên đầu khiến toàn thân không khác gì quả ớt. Hắn đang cực kỳ tức giận, ba tên người lớn đánh không lại một con chồn, đã thế còn để nó khiêu khích, thật mất mặt. Nhưng dù đầu nóng, hắn cũng biết thằng nhỏ này không đơn giản.

- Nào đầu quả ớt, nhanh nhanh vào đây ! Hay là ngươi sợ ?

- Phì ~ Ta mà sợ ! Xem chiêu.

Nắm chặt nắm đấm, mồm chưa dứt câu, hắn lấy đà. Sau đó lao lên rất nhanh, tung quyền về phía Lý Hoàng.

Ha~!

Không chịu lùi thế, Lý Hoàng cũng tay nắm chặt tung quyền về phía đối phương.

Ngồi vắt vẻo trên cây xem trực tiếp màn đấu. Mộc Hoa không khỏi vỗ tay.

"Woa. Chưởng môn không dễ xem thường ha."

Oành~

Hai nắm đấm va chạm nhau, tạo ra những dao động yếu ớt trong không khí.

Lực dao động mạnh khiến cả hai lùi sau vài bước.

Không để hắn lấy thăng bằng, Lý Hoàng lợi dụng thân hình nhỏ bé, nhanh chóng tiếp sát đối phương, tung cước về phía sườn.

Oanh~

Co tay lại, đỡ phía sườn, tên đại ca kịp thời đỡ được cước của Lý Hoàng. Không để hắn định hình, vừa đặt chân phải xuống đất, xoay người Lý Hoàng đá chân cao nhằm thẳng vào đầu tên thổ phỉ.

Uỳnh~

Lực này phải lên tới gần nghìn cân, nhưng hắn vẫn đỡ được. Xong tay phải định nắm cổ chân, Lý Hoàng kịp thời nhảy lùi về.

Chưa dừng ở đây. Lý Hoàng một lần nữa dùng toàn lực, quyền tới nhắm thẳng vào mặt đại ca thổ phỉ.

Rất nhanh tên kia ý thức được lực lượng mạnh phát ra vội vàng tay đỡ trước mặt.

Oành~

Lực xung kích thật mạnh.

Hai người lùi xa mấy bước.

Run bần bật, Lý Hoàng thu tay phải giấu sau lưng.

"Tên này, không ổn."

Phía bên kia đối thủ, thủ lĩnh bọn thổ phỉ tay cũng không ngừng run.

"Chậc. Dùng toàn lực đỡ cũng không ăn thua. Con mẹ nó thằng nhóc quái đản. Trên người không tý linh khí mà lại mạnh như vậy."

Thuốc sức mạnh của hệ thống thực sự nghịch thiên, cộng với sức mạnh kiếp trước của Lý Hoàng khiến hắn cứng đối cứng được với tên thổ phỉ này.

Bất quá, hắn chưa du nhập linh khí vào cơ thể nên chưa thể được coi là cường giả. Nếu ở Trái Đất, Lý Hoàng có thể là người cực kỳ mạnh nhưng ở đây nếu chỉ tôi luyện cơ thể, vẫn khó đối cứng được với cường giả.

- Này anh bạn, chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau được không. Ta với ngươi cũng không thù không oán mà.

"Ngồi xuống cái con khỉ." Đó là suy nghĩ lúc này của Lý Hoàng. Mồm mở miệng nói giảng hòa nhưng trong tâm hắn chỉ với lý do duy nhất, câu giờ để hồi phục cái tay đang run.

Đồng chí bên kia chiến tuyến mặt đanh lại.

"Cái mẹ gì ngồi xuống, cái gì mà nói chuyện. Ơ hay ta với ngươi không thù không oán mới đúng, tự nhiên lao vào bọn ta. Phì~ ta nhổ."

Nhổ bãi nước bọt, đại ca đưa tay trái lên chỉ thẳng mặt Lý Hoàng. Nói to.

- Con rắm chó nhà ngươi. Con mẹ nhà ngươi. Nay ta không đánh chết ngươi. Tên ta Tư Câu. VIẾT NGƯỢC.

- Nào… nào… có gì từ từ nói đại ca.

Vừa nói Lý Hoàng vừa che mồm.

"Viết ngược là Câu Tư mà thêm dấu hỏi, thì… "

Khứ khứ…

- Nói cái rắm chó.

Dứt câu, hắn lấy từ trong nhẫn trữ vật ra một lọ thuốc. Tư Câu mở nắp, ngửa cổ nốc cả lọ.

Ánh nắng chiếu vào, dung dịch phát xạ ra ánh tím.

- Chưởng môn, không ổn mau chạy…

Trên cây, Mộc Hoa hoảng hốt.

Toang~

Đập vỡ lọ thủy tinh.

Khí tức bạo nổ.

Vù…

Tỏa ra từ người tên thổ phỉ Tư Câu, sát khí đằng đằng xuất hiện.

"Không kịp rồi" - Mộc Hoa trầm mặc.

Đong đong đong…

Từng vòng, từng vòng màu trắng xuất hiện dần trên 2 tay tên tự xưng đại ca của bọn thổ phỉ.

- Một, hai, ba, bốn… tám, chín, mười vòng. Khai mạch 10 đoạn. Con mẹ nó ngươi… ngươi chơi bẩn.

Vào tối qua, Lý Hoàng được hệ thống giảng sơ qua về đại lục cũng như tinh cầu mà hắn vừa đến này.

Nơi đây cũng được gọi là Trái Đất nhưng thế giới văn minh máy móc vẫn chưa được phát triển, nhưng văn võ học phải hơn xa so với Trái Đất. Cũng do nơi đây lấy thực lực làm chính, hấp thụ linh khí, tăng cường sức mạnh của bản thân.

Thời gian ở đây cũng không khác gì, ngày có mặt trời, tối có mặt trăng. Khác ở chỗ người ở đây bình thường không gặp vận thì ít nhất sống hơn trăm tuổi. Mà tu tiên giả, võ tu giả, kiếm tu giả, hồn tu giả,... sống phải dài đằng đẵng.

Nhưng cuộc sống đâu cho phép, sống yên bình kiểu gì khi có cả tá quái vật, có bọn tu ma, có bọn cướp,...

Thế nên người bình thường sống tới trăm tuổi rất khó, ít nhất cũng phải trở thành cường giả, mà chưa kể đến cường giả cũng đánh nhau ngươi sống ta chết.

Mà Lý Hoàng cũng chẳng tin, đánh nhau chém nhau nhiều thế không phải con người sẽ giảm dân số sao.

Hệ thống lại kể tiếp, thế nên mới việc ở mỗi đại lục chia làm nhiều thành chì để cường giả cai quản. Mỗi thành gồm mỗi quận, nhằm giảm số lượng thương vong.

"Ơ liên quan gì giảm lượng thương vong."

Trong thành trì nghiêm cấm ẩu đả đánh nhau, ngoài thành thì kệ các ngươi muốn làm gì thì làm. Tên nào phạm luật, một ăn cơm tù, hai treo cổ thị chúng. Mà không quản được, muốn đánh nhau thì lên lôi đài. Bởi nơi đây lấy võ làm chính thì phải có lôi đài tranh đấu. Nhưng cũng vài chỗ không quản được hết.

Nơi Lý Hoàng chuyển sinh là quận phía Tây hồ Đàm, gọi là quận Tây Dương, nằm ở Dương Cửu thành. Nơi này là thành thứ 9 của đại lục Nam Phương. Bất quá, nơi đây là nơi linh khí yếu kém, nghèo nhất trong số cửu thành.

"Ta phải đi lên từ vũng vùn sao? Ha~"

Trở về hiện tại.

- Ha… ha… ha…

Tư Câu cười lớn. Tiếng vang vọng, mang cảm giác gợn người.

- Ngươi làm ta tốn không ít tiền đấy. Chuẩn bị đón nhận đi.

- Con mẹ ngươi chơi xấu, chưa gì đã mang át chủ bài ra rồi.

Lý Hoàng mắng hắn, nhưng cơ thể không ngừng run rẩy.

Vừa nãy hắn đứng gần, lần đầu cảm nhận được uy áp quá lớn nên Lý Hoàng không chịu nổi.

"Hệ thống cứu ta… " Cầu cứu hệ thống.

Tiếng máy móc vang lên. "Ký chủ còn hộp quà tân thủ."

"Nhưng ta đâu có nhẫn trữ vật…"

"Hết cách…"

"Con em gái ngươi hệ thống…"

- Này này… ngươi nhìn đi đâu thế ? Có đánh không đây, hay ngươi sợ rồi!? - Tên thổ phỉ nói.

"Sợ té đái rồi đây. Thôi xong đời em nó rồi." Vẫn tay quyền nghênh chiến nhưng lòng hắn thì sắp không vững nổi. Trong đầu hắn liên tiếp kế sách, nhưng kế nào cũng là "chạy".

- Để ta đấu với hắn cùng ngươi.

Giọng nói trong trẻo bên tai, khiến nỗi sợ hãi vụt mất. Mộc Hoa nhảy trên cây xuống ứng cứu.

Bạn đang đọc Đại Đại Siêu Siêu Cấp Trưởng Môn sáng tác bởi HanhPhi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HanhPhi
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.