Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cùng phật hữu duyên

Phiên bản Dịch · 2302 chữ

Lần nữa nhìn thấy ác quỷ kia, Lý Mộ cũng sững sờ.

Sau đó hắn liền nhớ tới cái gì, lập tức nói: "Tô cô nương, bắt lấy nó, tuyệt đối đừng để nó chạy trốn!"

Sau một khắc nhận ra Lý Mộ, ác quỷ kia liền nhớ lại đạo lôi đình để cho lòng nó kinh hãi. Nó chẳng kịp nghĩ nhiều, lập tức hóa thành một đạo sương mù trốn đi thật xa.

Song, lần này nó cũng không trốn thoát được.

Bóng dáng Tô Hòa biến mất tại chỗ, chớp mắt lập tức xuất hiện phía trước sương mù, nàng đưa tay thò vào sương mù, rất nhanh liền từ trong sương mù bắt lấy một đạo quỷ ảnh. Đó là một người thanh niên, giờ phút này mặt mũi nó tràn đầy sợ hãi, ánh mắt nó nhìn về phía Tô Hòa còn hoảng sợ gấp trăm lần nhìn Lý Mộ.

Người trẻ tuổi này để nó e ngại chỉ vì đạo lôi đình kia, nhưng bạch y nữ tử trước mắt lại làm cho nó cảm nhận được nỗi sợ hãi từ sâu trong linh hồn.

Tô Hòa liếc qua oán linh này, lại nhìn về phía Lý Mộ, hỏi: "Các ngươi nhận biết?"

"Nhận biết." Lý Mộ mỉm cười đi tới, bảo: "Ta có vài vấn đề quan trọng muốn hỏi nó."

Thân thể của ác quỷ kia run rẩy, nó lắp bắp nói: "Trước kia là tiểu quỷ mạo phạm đại nhân, ngài đại nhân không chấp tiểu quỷ, tiểu quỷ đùa giỡn ngài... ngài cứ coi như tiểu quỷ vừa mới đánh rắm, tha cho ta đi . . ."

Đầu tiên Lý Mộ hấp thu cụ tình trên người của nó, sau đó mới hỏi: “Lúc đó, ngươi làm thế nào biết ta không có thất phách?”

Chuyện này Lý Mộ vẫn nghĩ không thông, thất phách không giống tam hồn, phách thuộc nhục thể, tu hành không đến trung tam cảnh, căn bản không nhìn thấu được nhục thể, ngay cả Tô Hòa cũng không nhìn ra, Lý Thanh thì dựa vào rất nhiều triệu chứng của hắn để suy đoán, một con oán linh nho nhỏ làm thế nào có loại bản lãnh này?

"Ta nói, ta nói. . ." Ác quỷ kia vội vàng đáp: "Lúc đầu, tiểu quỷ chỉ là một âm linh sống trong một cái động dưới chân cầu. Một hôm nọ, có hai oán linh đánh nhau trên cầu, không biết thế nào cuối cùng lại đồng quy vu tận, tiểu quỷ hút tàn hồn của bọn chúng, tăng trưởng chút đạo hạnh, còn nhiều thêm chút ký ức, trong trí nhớ của một oán linh có một phép thần thông tên là Thiên Nhãn Thông, sau khi tiểu quỷ học được liền có thể nhìn thấu tam hồn thất phách của người khác. . ."

Lý Mộ nhìn nó, hỏi: "Ngươi có phải thấy ta giống như kẻ dễ lừa gặt lắm phải không, nào có loại thần thông này, có tin ta một đạo sét đánh chết ngươi hay không!"

"Thật sự có!" Ác quỷ kia kinh hoảng nói: "Không tin ta dạy cho đại nhân, đại nhân thử một chút thì biết!"

Thực ra Lý Mộ cũng không phải không tin, những thần thông pháp thuật đầu tiên cũng đều do các tiền bối Đạo môn sáng tạo, cho dù hiện tại, cũng thường có hạng người kinh tài tuyệt diễm tự sáng tạo thần thông, thậm chí là đạo thuật, Lý Mộ chỉ muốn học chùa môn thần thông này mà thôi.

Bị Lý Mộ dọa sở, ác quỷ này cũng nói ra tất cả những gì nó biết.

Mới đầu Lý Mộ còn lo lắng pháp lực của hắn không đủ, sau khi thử qua mới phát hiện, môn thần thông tên ‘Thiên Nhã Thông' này đối với pháp lực yêu cầu cũng không phải rất cao, thế mà chỉ cần dựa vào một chữ thần chú thì có thể thi triển được.

Sau khi thi triển Thiên Thông Nhãn, thế giới trong mắt Lý Mộ đều thay đổi, trên thân con ác quỷ kia quấn quanh âm khí, xem xét chính là âm quỷ đồ vật. Lý Mộ bèn nhìn về phía Tô Hòa thì phát hiện dáng vẻ nàng vẫn như ban đầu, trên người chẳng có biến hóa gì cả.

Nghĩ đến chắc là đạo hạn của hắn quá thấp, cho nên nhìn không thấu người có đạo hạnh cao hơn hắn.

Tô Hòa nhìn hắn, hỏi: “Chuyện thất phách của ngươi là thế nào?”

Nhắc đến việc này, Lý Mộ liền có chút phiền não, lên tiếng đáp: “Chắc do bị tà vật nào đó câu dẫn, ta đang suy nghĩ biện pháp một lần nữa ngưng tụ lại.”

“Ta nhớ trên sách từng viết ngưng tụ thất phách còn khó hơn luyện hóa chúng rất nhiều, nếu như không thành công, coi như thật sự thân tử đạo tiêu…” Tô Hòa nhìn hắn một chút, bỗng nhiên bảo: “Còn không bằng chuyển thành quỷ tu, có ta giúp ngươi, bảo đảm trong vòng hai ba mươi năm, ngươi sẽ bước vào trung tam cảnh. . ."

Lý Mộ kiên quyết lắc đầu: "Ta còn chưa thành thân đâu. . ."

“Việc này có là gì?" Tô Hòa cười nói: "Xem như trở thành quỷ tu, ngươi cũng có thể tìm một nữ quỷ linh hồn song tu, chờ ngươi tiến vào trung tam cảnh liền có thể ngưng tụ thân thể bất cứ lúc nào, không khác gì người sống cả. . ."

Nếu có điều kiện, Lý Mộ tìm lão bà trước tiên vẫn nghĩ tới nữ tử nhân loại, cho dù quỷ tu có thể ngưng tụ thân thể, nhưng vẫn là quỷ vật, hắn cũng không phải là Ninh Thái Thần, đối với cách biệt âm dương vẫn không quá tiếp nhận.

Lý Mộ vẫn không trả lời, ác quỷ kia liền hỏi dò: "Ta có thể đi được chưa?"

"Ai nói ngươi có thể đi rồi?" Lý Mộ lườm nó một chút, rồi nhìn về phía Tô Hòa, bảo: "Con quỷ này hai lần trước muốn hại tính mệnh ta, hôm nay rơi vào tay ta, thay vì dùng lôi pháp bổ nó, thay trời hành đạo, còn không bằng để Tô cô nương nuốt hồn phách của nó, tăng tiến đạo hạnh. . ."

"Không không không. . ." Ác quỷ kia bị hù dọa đến nổi thân thể đều hư ảo một chút, nó bèn lên tiếng cầu xin tha thứ: "Vị cô nương này, tha cho ta đi, tất cả mọi người đều là quỷ, quỷ cần gì phải khó xử quỷ chứ. . ."

Lý Mộ lại thừa cơ thu hoạch cụ tình của nó. Ác quỷ ở trình độ này , cảm xúc chi lực hết sức khổng lồ, hiệu suất cao hơn Lý Mộ hấp thu từ trên người thường nhân rất nhiều.

Chỉ tiếc đạo hạnh của nó tuy sâu hơn Lâm Uyển không ít, nhưng cảm xúc lại xa xa không bằng, chủ yếu là vì cái chết của Lâm Uyển bắt nguồn từ Triệu Vĩnh, chấp niệm và oán khí của nàng cũng có quan hệ với y, bởi vậy khi Lý Mộ bắt Triệu Vĩnh đền tội, nàng mới có thể bộc phát ra lòng cảm kích vô cùng to lớn.

Mà con ác quỷ này đơn giản là tham sống sợ chết, lo lắng Tô Hòa nuốt hồn phách của nó mà thôi, sinh ra cụ tình cũng không mãnh liệt.

"A Di Đà Phật. . ."

Khi Lý Mộ đang hấp thu cụ tình đứt quãng của con quỷ kia, bên tai bỗng nhiên có một tiếng kinh kệ quen thuộc vang lên. Lý Mộ bèn quay đầu nhìn đằng sau thì thấy một hòa thượng một tay cầm bát, một tay cầm trượng đang thong thả đi về phía này.

Người này chính là Huyền Độ.

Huyền Độ từ từ đi đến, ánh mắt đảo qua còn ác quỷ kia rồi bảo: "Bần tăng còn chưa độ hóa ngươi xong, ngươi liền vội rời đi để bần tăng một phen tìm ngươi không dễ. . ."

Khi ác quỷ kia nhìn thấy Huyền Độ, đầu tiên ngạc nhiên một chút, sau đó lập tức kêu to lên.

"Hòa thượng, ngươi thu ta đi, ta sẽ không tiếp tục chạy nữa!"

"Để cho ta nghe ngươi niệm kinh, ta thích nghe ngươi niệm kinh!"

"A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, ta nghe như vầy (1). . . ngươi nghe ta đọc!"

"Mau tới độ ta, ngươi mau tới độ ta à!"

(1) Như ngã thị văn (ta nghe như vầy) là bốn chữ mở đầu của kinh phật, ý nói là “Ta đích thân nghe được Phật nói”.

. . .

Hòa thượng Huyền Độ đi đến trước mặt Lý Mộ, đoạn mỉm cười hỏi: "Tiểu thí chủ , có thể giao oán quỷ này cho bần tăng độ hóa hay chăng, lần trước bần tăng vô ý để nó chạy thoát, lần này nhất định sẽ trông nom cẩn thận. . ."

Huyền Độ đối với hắn có ân cứu mạng, nếu y đã lên tiếng, Lý Mộ đành phải gật đầu đáp: "Vậy liền giao cho đại sư."

Huyền Độ nhìn ác quỷ kia một chút rồi bảo: "Nghiệt chướng, còn không tiến vào?"

Ác quỷ kia mừng như điên hóa thành hắc vụ chui vào bình bát trong tay y.

Huyền Độ dùng ánh mắt ngạc nhiên đánh giá Lý Mộ, rồi bảo: "Mấy ngày trước khi bần tăng gặp thí chủ, thất phách của thí chủ đã mất hết, nghĩ không ra ,mới mấy ngày tiểu thí chủ đã ngưng tụ được Thi Cẩu, xem ra ngày thường tiểu thí chú tất nhiên làm nhiều việc thiện cứu khốn phò nguy, thiện tai, thiện tai. . ."

Nhãn lực của hòa thượng Huyền Độ để Lý Mộ kinh thán không thôi, Lý Thanh nói không sai, y ít nhất cũng là cao thủ Phật gia trung tam cảnh.

Lý Mộ nhếch miệng mỉm cười, đáp: "Ta là bộ khoái, trừng cường trừ ác, giúp đỡ chính nghĩa là chức trách của ta."

Huyền Độ mỉm cười hiền lành, ánh mắt vừa nhìn về phía Tô Hòa.

Lý Mộ lo lắng cái tật nghiện độ quỷ của y lại phát tác, muốn cường thế độ Tô Hòa, lấy tính tình kiên cường của nàng, hai người nhất định sẽ đánh nhau, thế nên hắn vội vàng giải thích: "Vị này là Tô cô nương, nàng tuy là âm linh chi thể, nhưng lại chưa từng hại người. . ."

"A Di Đà Phật." Huyền Độ niệm một câu kinh kệ rồi bảo: "Cô nương một thân pháp lực không kém bần tăng bao nhiêu, hi vọng về sau cô nương có thể bảo trì bản tâm, một lòng hướng thiện, không cần làm hại nhân gian. . ."

Tô Hòa đối với những khác nam nhân vẫn chán ghét như cũ, chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bảo: "Hừ! Hòa thượng, quản tốt chính ngươi."

Huyền Độ cũng không tức giận, ánh mắt lần nữa chuyển qua trên người Lý Mộ, trên dưới đánh giá mấy lần, ngạc nhiên nói: "Mấy ngày không gặp, trên người thí chủ khí tức phật môn làm sao nồng đậm như vậy . ."

Lý Mộ bèn giải thích: "Có lẽ là vì chuỗi phật châu đại sư tặng ta chăng. . ."

Nói đến chuỗi phật châu này, Lý Mộ liền có chút đau lòng, trong quá trình giằng co với con Tích Dịch Tinh kia, vật môi giới giúp hắn thi triển phật môn thần thông này đã bị hủy đi.

"Không phải." Huyền Độ lắc đầu, đáp: "Phật châu chỉ là ngoại vật, phỏng chừng do thí chủ cùng phật hữu duyên, trời sinh tuệ căn, không biết tiểu thí chủ có muốn xuất gia, quy y ngã phật hay chăng. . ."

Lý Mộ liên tục khoát tay, đáp: "Không được không được. . ."

Huyền Độ cũng không bắt buộc, chỉ từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách ố vàng đưa cho Lý Mộ, rồi bảo: "Bản kinh thư này tặng cho tiểu thí chủ, nếu về sau tiểu thí chủ thay đổi suy nghĩ, có thể đến Kim Sơn Tự tìm ta. . ."

Thay đổi suy nghĩ là chuyện không thể nào, Lý Mộ đối với mái tóc của mình rất hài lòng, đang muốn từ chối lại nhìn thấy Tô Hòa nháy mắt với hắn.

Lý Mộ lập tức hiểu ý, nhận lấy kinh thư, rồi đáp: "Đa tạ đại sư."

"Thường tụng kinh này có thể giúp tiểu thí chủ minh lý thông tuệ, tiêu trừ nghiệp chướng, thanh tịnh lục căn. . ." Huyền Độ khẽ gật đầu, nói tiếp: "Đến, mời thí chủ niệm theo bần tăng, Ta nghe như vầy . . ."

(minh lý: thông hiểu đến sự tuyệt đối đạt tới lẽ phải)

"Ta nghe như vầy. . ."

Lý Mộ chỉ niệm một câu theo Huyền Độ, thân thể bỗng nhiên có kim quang lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng loại kim quang này so với thời điểm hắn niệm Tâm Kinh tựa như đom đóm cùng mặt trời, căn bản không bị Lý Mộ để trong lòng.

Nhưng Huyền Độ lại lộ vẻ kinh hãi, lẩm bẩm hỏi: "Tiểu thí chủ cùng phật ta có đại duyên phận, tiểu thí chủ thật không muốn quy y ngã phật ư?"

Lý Mộ không chút do dự đáp: "Không muốn."

Huyền Độ tỏ vẻ tiếc nuối nhưng vẫn nói: "Nếu tiểu thí chủ không muốn, bần tăng cũng không miễn cưỡng, nếu như ngày sau tiểu thí chủ thay đổi chủ ý, bần tăng ở Kim Sơn Tự chờ ngươi. . ."

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 323

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.