Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám tra

Phiên bản Dịch · 1568 chữ

Sau nửa canh giờ, trong một thôn xóm bên ngoài huyện Dương Khâu.

Lý Mộ cuối cùng vẫn không thể ngăn Trương Sơn, chỉ có thể để cho hắn cùng đi theo.

Trương Sơn đứng tại cửa thôn, nhìn Lý Mộ, ngạc nhiên nói: “Đây cũng không phải là khu ngươi quản hạt, ngươi tới đây tra vụ án gì?”

Lý Mộ không trả lời ngay, ánh mắt nhìn về phía một tòa trạch viện lụi bại tại cửa thôn.

Lâm Uyển khi còn sống ở chỗ này, hơn mười năm trước, Lâm gia và Triệu gia đều là phú hộ bản địa, hôn ước của hai người cũng quyết định khi đó.

Sau đó Lâm gia làm ăn thất bại, dần dần suy tàn. Triệu gia làm ăn lại như diều gặp gió, gia nghiệp lớn hơn mấy lần, ở toàn bộ huyện Dương Khâu, cũng coi là cao môn đại hộ.

Trương Sơn đứng bên cạnh Lý Mộ, còn đang lầm bầm: “Kỳ quái, ngươi nói muốn tra án, lại không mặc công phục, cũng không để ta mặc, còn nói vụ án này rất nguy hiểm, nơi này có nguy hiểm gì…”

Lý Mộ cũng không giải thích cho Trương Sơn quá nhiều, chỉ nói: “Ngươi đừng nói gì hết, cũng đừng hỏi gì hết, đi theo bên cạnh ta là được rồi…”

“Tốt tốt, hôm nay ngươi đã cứu ta, theo lời ngươi…” Trương Sơn nhún vai, quả nhiên không nói thêm gì nữa.

Lý Mộ đi đến trước trạch viện bỏ hoang, sân nhỏ bị hàng rào vây quanh, trong viện mọc đầy cỏ dại, cửa viện cũng có một thanh khóa, nhiển nhiên đã rất lâu không có người lui tới.

“Kẹt kẹt…”

Đang lúc Lý Mộ định tìm người hỏi thăm, cửa phòng sát vách chợt mở ra, một ông lão từ trong bước ra, nhìn thấy hai người xa lạ đứng bên ngoài, nghi ngờ hỏi: “Các ngươi là ai, tới đây làm gì?”

Lý Mộ đi lên trước, cười nói: “Chào cụ, ta là họ hàng xa của Lâm Uyển, xin hỏi Lâm Uyển biểu muội phải ở nơi này chăng?”

“Ngươi là thân thích của Uyển Uyển à…” Ông lão nghe vậy, sắc mặt hòa hoãn rất nhiều, nhưng lại thở dài nói: “Hai tháng trước, Uyển Uyển đã không thấy tăm hơi, về sau Triệu gia cũng tìm tới, đến bây giờ còn chưa tìm ra, chẳng ai biết nàng đi nơi nào…”

Lý Mộ làm ra vẻ giật mình, hỏi: “Biểu muội mất tích?”

Ông lão đáng tiếc nói: “Nếu như Uyển Uyển còn ở đây, liền được gả vào Triệu gia. Ôi, đến Triệu gia, nửa đời sau đều hưởng phúc, đáng tiếc, đáng tiếc, cũng không biết nàng bây giờ ở nơi nào, còn sống hay chăng…”

Lý Mộ không cần hỏi tiếp, hắn đã biết điều hắn muốn.

Lâm gia và Triệu gia thật có hôn ước, đến bây giờ, những chuyện hắn nghe được từ ông lão này và Lâm Uyển nói đều trùng khớp.

Nói cách khác, Triệu Vĩnh vì trèo lên quận thừa mà sát hại hôn thê của mình tám chín phần là thật.

Lý Mộ cũng không ở chỗ này lâu, hắn cáo biệt ông già rồi rời khỏi nơi này.

Khó khăn nhất trước mắt là làm cách nào để trả lại công bằng cho Lâm Uyển.

Để nàng lấy hình thái quỷ hồn đi nha môn giải oan, tự nhiên là không được, không nói án này nha môn dám nhận hay không, coi như nhận, bẩm lên phía trên xác suất lớn sẽ bị đè xuống.

Chỉ cần quận thừa nguyện ý che chở Triệu gia, ở Bắc quận, không ai có thể động Triệu gia.

Trước mắt, Lý Mộ còn chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết thích hợp.

Lý Mộ chỉ lo trầm tư đi đường, Trương Sơn đi theo phía sau hắn, rốt cục nhịn không được hỏi: “Lý Mộ, ngươi chừng nào thì có biểu muội, trước kia chưa từng nghe ngươi nhắc tới?”

Lý Mộ thuận miệng đáp: “Mới vừa biết…”

Trương Sơn lập tức hứng thú: “Dung mạo xinh đẹp không?”

“Vẫn được…”

“So lão đại thì sao?”

“Không sánh bằng.”

“Không tệ lắm là được rồi, lão đại tuy dung mạo mỹ lệ, nhưng người ta một lòng tu hành, cùng ngươi không phải một đường, ngươi cũng không thể luôn nhớ nhung lão đại, cuối cùng chỉ thương tâm khổ sở giống Lý Tứ…”

Hai người ngươi một câu ta một câu không mặn không nhàn trò chuyện. Lúc này, Lâm gia thôn, một năm tử nhỏ thó đứng trước nơi ở cũ của Lâm Uyển, hỏi ông lão cách đó không xa: “Lâm Uyển cô nương có ở nhà không?”

Ông lão gãi đầu một cái, đáp: “Hôm nay làm sao nhiều người đến tìm Uyển Uyển như vậy?”

Nam tử lùn kia nhíu mày lại hỏi: “Còn có ai đến tìm nàng sao?”

Ông lão gật đầu đáp: “Vừa rồi có hai người nhận là họ hàng Uyển Uyển, mới đi tức thì đấy…”

Người lùn cười hỏi: “Chúng ta vốn đi chung, hay ngày trước không cẩn thận lạc nhau, vừa rồi bọn họ đi hướng nào?”

Ông lão trỏ tay vào một con đường bên trái, bảo: “Hướng này, vừa đi không lâu, ngươi bây giờ đuổi theo còn kịp đó.”

“Đa tạ.” Nam tử lùn chắp tay cười với ông lão, rồi y quay người đuổi theo phương hướng lão chỉ.

Ông lão nhìn bóng y phút chốc biến mất, lẩm bẩm: “Chân nhìn rất ngắn, thế nào chạy nhanh như vậy…”

….

Trên đường về huyện thành, Trương Sơn rốt cục nhẫn nại không nổi nghi ngờ trong lòng, bèn hỏi Lý Mộ: “Ngươi rốt cục muốn tra án gì?”

Như đã không thể gạt Trương Sơn, Lý Mộ dứt khoát nói: “Vụ án Lâm Uyển mất tích.”

“Ngươi thế nào bỗng nhiên muốn tra án này?” Trương Sơn không hiểu hỏi: “Nơi này không phải khu ngươi quản hạt, vụ án xảy ra ở đây cũng không thuộc sự quản lý của ngươi, vả lại loại bản án mất tích này hằng năm có rất nhiều, hầu hết đều có quan hệ với quỷ vật, bây giờ lão đại không có ở đây, chúng ta muốn tra như thế nào?”

“Không nhất định có quan hệ với yêu quỷ.” Lý Mộ hỏi: “Còn nhớ rõ vừa rồi ông lão kia nói gì không?”

“Nói cái gì?”

“Hôn ước của Lâm Uyển và Triệu Vĩnh.”

“Có hôn ước thì thế nào…”Trương Sơn mờ mịt hỏi một câu, sau đó tựa như nhận ra điều gì, vội nói: “Chờ một chút, Triệu Vĩnh, Triệu Vĩnh nào?”

Lý Mộ đáp: “Triệu Vĩnh ngươi mới gặp.”

Trương Sơn ngạc nhiên hỏi: “Y không phải sắp thành thân với con gái quận thừa sao?”

Lý Mộ gật đầu đáp: “Đúng thế.”

Cuối cùng vẫn là bộ khoái, thường thấy lòng người, Trương Sơn nhanh chóng nhận ra điều gì, lẩm bẩm: “Lâm Uyển vừa mới mất tích, Triệu Vĩnh liền thành thân con gái quận thừa, chẳng lẽ Lâm Uyển biến mất là do Triệu gia làm?”

Lý Mộ khẽ gật đầu, đáp: “Ta cũng nghi ngờ như thế.”

Trương Sơn suy nghĩ một lúc, biểu lộ bỗng nhiên nghiêm nghị, nói: “Ngươi không nên quản chuyện này, đừng trách ta chưa nhắc nhở ngươi, chúng ta chỉ là bộ khoái nho nhỏ, quản một chút chuyện lông gà vỏ tỏi như trộm gà bắt chó coi như xứng đáng bộ công phục này. Vụ án này không phải chúng ta có thể quản, chớ nói chúng ta, huyện lệnh đại nhân cũng không dám quản…”

Nếu như có thể an an ổn ổn ngồi ở huyện nha không lo không buồn, Lý Mộ cũng không nguyện ý dùng bát cơm, thậm chí là sinh mệnh mình đi mạo hiểm.

Song, Lâm Uyển là mấu chốt để hắn ngưng tụ phách thứ nhất, cảm xúc của một oán linh đủ bù đắp Lý Mộ giúp đỡ hơn mấy ngàn bà lão. Thời gian đối với Lý Mộ chính là sinh mệnh, hắn không thể lãng phí phần lớn thời gian này giúp đỡ bà lão sang đường.

Án này hung hiểm dị thường, Lý Mộ không muốn liên lụy bất cứ người nào.

Hắn nhìn Trương Sơn, lắc đầu nói: “Ngươi trở về đi, đừng nhúng tay vào việc này.”

Trương Sơn giật mình hỏi: “Ngươi thật muốn xen vào?”

“Không thể không xen.”

Trương Sơn nhìn hắn hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Có đôi khi ta thật hoài nghi ngươi có còn là Lý Mộ ta biết hay không, giống như từ sau lần trước chết một lần, ngươi thay đổi rất nhiều, trước kia người nhát gan nhất, mặc kệ gặp phải vụ án gì, đều có thể tránh thì tránh, xưa nay không chủ động đi trêu chọc những thứ này…”

Lý Mộ nói: “Cũng là vì từng chết một lần, ta mới hiểu được cuối cùng nên sống như thế nào…”

Hắn vừa dứt lời, một tiếng nói âm trầm bỗng nhiên vang lên từ phía sau.

“Nếu đã chết một lần, vì sao không trân quý tính mệnh, nhất định vào dây vào việc các ngươi không thể dây?”

Bạn đang đọc Đại Chu Tiên Lại (Dịch) của Vinh Tiểu Vinh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi madknight95
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 286

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.