Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cướp đêm là giặc 2

Tiểu thuyết gốc · 901 chữ

Cuối cùng cũng đã đến nơi.

Đó là một doanh trại, không ngờ ả chính là con gái cưng của quan phủ sở tại, tuy chức quan không lớn nhưng cũng xem như trời cao chúa ở xa, ông ta không khác nào vị vua nhỏ.

Thân cây trên lưng tôi được tận dụng làm củi đốt, thì ra bọn chúng đã có tính toán sẵn. Tôi bị trói đến nổi toàn thân đau nhức.

Ngày hôm sau thì được thả dây trói rồi nhốt vào một cái củi chuyên dùng nhốt tù binh.

Lúc này tôi mới cảm thấy được nằm xuống quả nhiên là điều tốt nhất trên đời.

Bên trong cũi có thể ngắm trời sao lấp lánh sau đó thông thả chợp mắt, điều tôi bất ngờ nhất là được ăn cơm không độn thứ gì, bát cơm như thế này khi ở trên đảo tôi còn chưa được thưởng thức.

Ấy thế còn được một bình rượu uống cho ấm bụng.

Thẳng chân nằm ngủ suốt một đêm.

Hôm sau thức dậy, tôi còn được đưa đi tắm rửa thay đồ mới.

Quả thực là một bất ngờ đến nổi tôi còn nghĩ đây chính là ân huệ dành cho kẻ sắp bị tử hình.

Phải mất vài canh giờ sau tôi mới hiểu rõ được đây chính là ân huệ.


Một khu vực lớn được bao bọc bởi lớp dây thừng, những cây cột được dựng lên như một đấu trường thực thụ.

Phía bên kia mấy tên quan binh lươm lươm mũi giáo, đứng thành một hàng dài bảo vệ khán đài được bao phủ bởi rèm và vải.

Xung quanh toàn bộ bọn binh sĩ đứng dáo dác nhìn ngó con voi to tướng mà tên quản tượng vừa mang đến.

Còn tôi được mang ra như một trò giải trí quân đội cho bọn chúng giải sầu.

"Nếu mày thắng con đại Tượng này, tướng quân sẽ thả mày đi, nếu không…"

Nghỉ một lát hắn lại nói tiếp:

"À, không có nếu mới phải"

Hắn nở nụ cười làm tôi cũng nổi gai ốc.

Mặt trời đứng bóng.

Tên tướng quân mặc bộ quần áo đơn giản bước lên khán đài, đưa mắt nhìn xuống tôi đang đứng bên trong vòng dây cùng con voi to tướng.

Hắn chọn nơi dễ quan sát nhất ngồi xuống, sau đó đến tên thiếu niên nọ.

Bọn họ đều trông rất trẻ nhưng độ biết hưởng thụ xem chừng rất phong phú.

Tôi từ nhỏ đã lạc mất cha mẹ, lưu lạc trên đảo suốt hai mươi năm, con voi trông như thế nào tôi cũng chỉ vừa nhìn thấy, đấu với nó làm sao tôi còn chưa từng nghĩ qua.

Tên tướng quân ra hiệu, bọn binh lính liền mang gươm giáo ra đứng hàng đầu, chỉ cần tôi chạy trốn sẽ một đao đâm chết tôi.

Giờ khắc đã đến, tên quản tượng ngồi trên đầu voi, hắn ra lệnh cho nó tấn công, mỗi hành động đều muốn giết chết đối thủ.

Bọn chúng đang nhân cơ hội này huấn luyện cách dùng voi chiến đấu, một công đôi chuyện.

Bọn binh lính la hét:

"Giết nó, giết nó"

Một cách hung hãn. Còn tôi cố chạy thục mạng né tránh sự tấn công của voi.

Chỉ cần thiếu nhanh nhẹn thật sự sẽ chết, tôi không thể chống lại con vật to xác bằng cách chiến đấu trực tiếp với nó, nó luôn làm theo lệnh của tên quản tượng.

Tôi buộc phải hạ hắn trước.

Con voi ngày càng đáng sợ hơn khi nó liên tục bị tên quản tượng đâm cây nhọn vào đầu, kêu lên một cách thảm thiết, ánh mắt nó trở nên hung dữ hiện rõ sự mong muốn nhanh chóng giết chết tôi kết thúc mọi sự đau đớn.

Ngay lúc này nó cũng giống như tôi, mong muốn được sống, mong muốn được kết thúc hơn bất kỳ ai.

Tôi cố chạy trốn cái vòi lớn, tìm cách làm sao trèo lên người nó.

Tôi đạp lên khủy chân nó làm một bên thân voi khụy xuống, nhân cơ hội đó tôi trèo lên được thân, con voi nhận biết được tôi vừa leo lên nó nhảy lên đùng đùng hòng hất tôi xuống đất sau đó dẫm chết tôi, nhưng tôi đã nhanh chóng bám chặt thân nó cố nắm lấy áo tên quản tượng

Hắn cũng sợ kiếp vía giữ chặc dây thừng không dám hở tay.

Con voi lao ra khỏi khu vực dựng sẵn khiến bọn binh lính khiếp vía chạy tán loạn.

Sự việc đi khỏi tầm kiểm soát khiến bọn cầm giáo cũng bỏ giáo mà chạy, tôi mừng thầm, nếu con voi cứ thế chạy vào rừng, không phải tôi sẽ thoát nạn sao,

Tôi cố tình dùng chân thúc mạnh làm nó rú lên cố sức chạy kéo theo vài sợi dây thần và mấy cây cọc lớn.

Tuy nhiên nó không chạy vào rừng mà chỉ đến bụi tre bên tả doanh nhổ phá một hồi khiến tôi cũng phải chịu trận.

Tôi và tên quản tượng kinh hồn bạt vía, đến lúc nó dịu lại nhẹ nhàng tuột xuống xong mỗi người chạy một hướng.

Tôi cố sức chạy, dù sao thì chạy đi rồi tính ít ra còn giữ được cái mạng.

Bạn đang đọc Đại Binh Tiểu Tướng sáng tác bởi LuciaHuỳnh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi LuciaHuỳnh
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.