Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bảy Tội Lỗi [1]

Phiên bản Dịch · 1345 chữ

Dịch và biên: LinhMuội

Chương 1: Bảy Tội Lỗi [1]

----------oo0oo----------

Sau thảm họa bất ngờ, vùng đất bị tàn phá, các loài bị sinh vật biến đổi, thức ăn khan hiếm, môi trường sống tồi tệ, thời đại bị hủy diệt hoàn toàn, nền văn minh biến mất.

...

Có một khu vực được lên kế hoạch cách đó 300 km ở phía bên trái của Đặc khu thứ chín. Trên một con phố không tên, một thanh niên 23 tuổi, đang vừa đi vừa cúi đầu.

Đường phố bị hủy hoại và tồi tàn, hệ thống nước thải ngầm đã bị tê liệt hoàn toàn trong nhiều năm, nhà vệ sinh được xây dựng ngoài trời thì đơn giản là bốc mùi và được nối với một dãy nhà ở chợ. Đèn đã trở thành một thứ gì đó rất hiếm trong nơi này. Thỉnh thoảng ta sẽ có thể thấy được một nhóm người đứng bên lề đường, nhưng đa phần đều là phụ nữ.

Chàng trai đi nhanh mà không hề chớp mắt có tên là Tần Vũ. Hắn ta cao tới 1m82, thêm cả thân hình cường tráng. Năm nay hắn ta đang thất nghiệp. Hắn chuẩn bị trở thành một cư dân của Đặc Khu Thứ Chín, hoàn thành bước đầu tiên trong kế hoạch.

Lông mày dài và đôi mắt trong veo của Tần Vũ cho thấy ngũ quan cân đối và cực kỳ đẹp trai, nhưng bây giờ hắn đang ăn mặc hơi nhếch nhác, râu không cạo, tóc hơi dài và bết, quần áo thì đầy vết dầu, vết bẩn, nói ngắn gọn là rất không được đẹp mắt cho lắm.

Đi bộ nhanh trong suốt quãng đường, Tần Vũ nhìn lên ngã tư đường, chuẩn bị rẽ sang bên trái để trở về nơi ở của mình.

“Anh, anh...!”

Một âm thanh trong trẻo vang lên, một người phụ nữ mặc váy trắng, quấn áo khoác kéo nhẹ Tần Vũ sang bên lề đường.

Tần Vũ sững người một lúc, rồi nhìn lại: “Cô đang làm gì vậy?”

“Ba mươi đồng.” Người phụ nữ giơ ba ngón tay thon dài và nhìn lại cửa hàng đổ nát phía sau, thì thầm: “Đi thôi.”

“Ha ha, tôi chơi không dậy nổi.” Tần Vũ mỉm cười và bước về phía trước.

“Đợi đã.” Người phụ nữ vươn tay và kéo Tần Vũ lại: “Hai mươi lăm, hai mươi lăm đồng?”

Tần Vũ nhìn lại người phụ nữ, dừng lại một lúc lâu trước khi tiếp tục lắc đầu: “Tôi thực sự không có tiền.”

“Anh không thích tôi? Vẫn còn người ở trong phòng!”

Tần Vũ hất tay cô ta: “Cô buông tôi ra, tôi còn phải về nhà."

Người phụ nữ cắn chặt đôi môi đỏ, nắm chặt lấy tay Tần Vũ, lặng lẽ suy nghĩ tầm nửa buổi rồi mới nhẹ nhàng thêm vào: "Hai Bát cơm cũng được, nhưng tôi phải dùng hết bát của mình. "

Tần Vũ cau mày:" Tôi nói không, thôi đi! "

Người phụ nữ vẫn không buông tay, nhìn lại mấy đứa trẻ tầm bảy tám tuổi đứa bên cạnh cửa hàng, nói: "... Tôi có ba đứa con, tối nay tôi không có kinh doanh, tôi không thể làm gì được cho chúng ... Anh ơi, anh có lòng tốt, anh giúp tôi một lần đi, chỉ một bát cơm thôi, tôi van xin anh đó."

Tần Vũ Nhìn người phụ nữ, hắn nói một cách thờ ơ: "Thế giới đã trở nên như thế này bao nhiêu năm rồi? Trong một môi trường như vậy, không có khả năng kiếm ăn thì cô còn sinh con làm cái gì?"

Người phụ nữ im lặng.

Tần Vũ hất cánh tay của cô ta ra, lại vội vàng tiến về phía trước.

Sau khi đứng hình một thời gian, người phụ nữ vội vã trở lại cửa hàng, thở hổn hển nói: "Người đó có...anh ta có anh có. Khi tôi kéo anh ta, tôi thấy một cái gì đó trong người anh ta...!”

......

Tầm nửa giờ sau.

Tần Vũ trở về một tòa nhà sáu tầng đổ nát, bước trên những bậc thang cũ kỹ, bụi bặm và bước vào ngôi nhà ở tầng năm của mình.

Tòa nhà này chỉ có Tần Vũ và bạn của hắn là Tiểu Trang sinh sống, nhiều bức tường bên ngoài đã sụp đổ. Nó được coi là một tòa nhà nguy hiểm, có thể sụp xuống bất cứ lúc nào. Nhưng trong thời đại này, ý nghĩa của ngôi nhà chỉ dừng lại ở mức độ đó là nơi bạn ở, còn việc bạn sống ở đâu không quan trọng. Tần Vũ đã chọn ở đây vì nó không có đèn điện hoặc nước, như vậy thì không cần phải chịu bất kỳ chi phí sinh hoạt đắt đỏ nào.

Căn phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường, hai cái tủ bị hỏng, không có phương tiện giải trí, chỉ có duy nhất một cuốn tạp chí quân sự thì lại bị xé toạc, trên mặt cuốn tạp chí in hành thời gian xuất bản là năm 2019, được xuất bản bởi TruyenYY.

Sau khi vào phòng, Tần Vũ cởi áo khoác bẩn ra và lấy ra một túi vải bóng loáng, sáng bóng. Hắn cẩn thận đến bên giường, nhặt một cái bát vỡ, bắt đầu lấy gạo trắng vô cùng cùng mê người từ bên trong, mở miệng hét lên: "Tiểu Trang, bữa ăn đã chuẩn bị xong chưa?"

"Chưa, tôi cũng vừa mới về." Một người từ trong căn phòng phía sau bước ra, đó là một chàng trai trẻ cùng tuổi với Tần Vũ, làn da ngăm đen, khuôn mặt cương nghị.

“Đặng đặng đặng!”

Ngay khi Tần Vũ chuẩn bị nói chuyện với Tiểu Trang, một tiếng bước chân điếc tai từ tầng dưới đột nhiên vang lên. Hắn sững người một lúc, ngay lập tức giấu chiếc túi và bát vào trong tủ, sải bước đến ngưỡng cửa chỉ là một cánh cửa gỗ đã mòn.

Trong vòng chưa đầy mười giây, bảy, tám trẻ em chưa đến mười tuổi, cùng với hàng chục người đàn ông và phụ nữ xuất hiện ở cầu thang.

Bên ngoài cầu thang, bê tông bị nứt, lan can sắt bị lão hóa, rất nhiều người đổ xô nhau xông lên như vậy, hơn nữa còn chen nhau dồn dập, tòa nhà bị rung lắc như là bị động đất vậy.

Tần Vũ ngay lập tức tiếp cận và hét lên: "Đừng... Đừng di chuyện mạnh như vậy, mẹ nó, cầu thang sắp sụp rồi! "

"Chú ơi! Chú ơi! Cháu đói......."

"Chú! Cháu muốn được ăn cơm......"

“......!”|

Bọn nhỏ kia, mỗi người cầm lấy một cái bát, đứng ở trên cầu thang, bẩn thỉu nhìn Tần Vũ.

"Chú cũng đói, các cháu đã ăn tối ở nhà chưa? Cho chú ăn với nha!" Tần Vũ đáp lại bằng một nụ cười.

Đôi mắt của trẻ con rất thuần khiết và suy nghĩ của chúng cũng rất đơn giản, nhưng những người lớn đằng sau chúng lại bắt đầu xé đi lớp ngụy trang cơ bản nhất. Một người đàn ông đầu trọc, cường tráng mạnh mẽ hét lên trước: "Lấy thức ăn ra, không thì đừng trách!”

"Tôi không có thức ăn".

Tần Vũ xua tay lại và nói: "Thực sự không có. Nếu có thì tôi đây đã......”

"Ít nói những lời vô nghĩa, tôi thấy cậu vừa mới mò mẫm tìm thức ăn. " người đàn ông kia tiếp tục hô: “Đi thôi, chúng ta không cần nhiều, chúng ta sẽ chỉ lấy một nửa. "

"Không. "

Tần Vũ lắc đầu.

"Vào nhà cậu ta." Giọng nói của người đàn ông kia vang lên.

"Chú ơi, cháu muốn ăn."

"Cho cháu ăn gì đó đi."

"...!"

Đám đông ùn ùn kéo đến, cầu thang treo bên ngoài tòa nhà lại rung chuyển, dường như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

Bạn đang đọc Đặc Khu Thứ Chín (Dịch) của Ngụy Giới
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi BachLinh.LN
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 74

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.