Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắp Đặt (3)

Tiểu thuyết gốc · 1046 chữ

sáng hôm sau, Tranh Bạch Liên dậy sớm hơn mọi ngày. nàng mặc y phục hảo rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài, tránh làm ồn làm đánh thức người vẫn đang nằm trên giường ngủ kia. một hồi lâu sau Bạch Sơn Sơn mới từ trên giường trở dậy, để ý thấy bên cạnh không có ai, vội vàng tự vấn'' không phải tỷ tỷ giận mình hôm qua đi hội mà bỏ lại tỷ ấy đấy chứ?'' Nàng liền vội vàng bật dậy, chuẩn bị xong liền vội vàng bước ra khỏi phòng. xuống đến lầu dưới, để ý thấy có Tranh bạch Liên đang ngồi một mình nhâm nhi ly trà, liền từ từ tiến lại.

-A tỷ chuyện tối qua ta thực xin lỗi, ta không ngờ lại ham chơi đến mức lại không thấy tỷ đâu!

-chuyện tối qua...

nhắc đến đây,Tranh Bạch Liên trầm trầm suy nghĩ. Nhắc đến chuyện tối qua nghe thấy Bạch Sơn Sơn nói với a bà nàng thật không muốn nghĩ đến tí nào, nhưng nàng vẫn quay mặt đáp

-tối qua a một tí cũng không để ý đâu, đừng lo! Nhưng cũng nhờ tối qua...

nói đến đây Tranh Bạch Liên đột nhiên cười ngượng. Bạch Sơn Sơn thấy Tranh Bạch Liên nói vậy, trong đầu liền nhớ lại việc hôm qua nhìn thấy Dương Tần cùng Tranh Bạch Liên bên nhau, đôi mắt có chút rũ xuống nhưng cũng không rõ ràng, người ngoài nhìn vào căn bản là không biết nàng ta đang có chút không vui. Tranh Bạch Liên bên cạnh dù Bạch Sơn Sơn ánh mắt có hơi nhẹ nhàng biến chuyển nhưng nàng ta vẫn nhìn thấy, đôi môi đỏ có hơi nhếch lên, tiếp tục nói:

-Ta thích chàng ấy! Cái người mà đã cứu ta hai lần ấy! vì vậy tối qua đi hội gặp được chàng ấy ta rất vui, nên đã bày tỏ lòng mình với chàng và được đáp lại rồi! TA BÂY GIỜ CÓ CHÚT VUI QUÁ!

Tranh Bạch Liên cố ý nhấn mạnh câu cuối, liếc mắt nhìn Bạch Sơn Sơn trầm lặng. Bạch Sơn Sơn trong lòng bây giờ không biết đang vui hay đang buồn. Vui vì a tỷ của nàng đã gặp được người thích hợp, buồn vì tiếc nuối người trong lòng a tỷ lại là người nàng cũng thích. nhưn nàng vẫn thật sự chúc mừng họ:

-Vậy thực tốt, hai người rất đẹp đôi, ta chúc mừng tỷ.

-chốc nữa ta có mời chàng ấy đến quán, ta đi chuẩn bị chút.

nói xong Tranh Bạch Liên lập tức quay người lên lầu, bỏ Bạch Sơn Sơn đang đứng ở đó.

Bây giờ cũng sắp đến giờ mở quán, mọi người đều tấp nập chuẩn bị. Bạch Sơn Sơn cũng nhào vào giúp mọi người. Nếu công việc của Tranh Bạch Liên là hát và múa thì việc của Bạch Sơn Sơn lại à bưng bê, bảo vệ,trang trí...Nàng làm tất cả mọi việc của một người làm. không phải là do nàng không có nhan sắc hay giọng hát mà là do Tranh Bạch Liên đã yêu cầu nàng ta làm như vậy. Còn nhớ năm đó, khi hai người,một người 13 tuổi, một người 12 tuổi đã bắt đầu kiếm tiền cho quán, a bà cho họ quền lựa chọn công việc cho bản thân nhưng Tranh bạch Liên lại đối Bạch Sơn Sơn nói ca hát nàng ta làm là được còn Bạch Sơn Sơn hãy ở ẩn trong quán, đừng lộ mặt ra ngoài đầy rẫy nguy hiểm, để nàng ta bảo vệ Bạch Sơn Sơn , Bạch Sơn Sơn năm đó còn nhỏ nên cái gì cũng nghe tỷ mình nói, cho nên đến giờ nàng là việc gì cũng không cố định.

Mọi người đang tấp nập chuẩn bị thì từ cửa, một thân bạch y nam nhân bước vào, khí chất ngời ngời. Mọi người liền đồng thời quay lại nhìn, Tranh Bạch Liên thấy vậy liền vui vẻ chạy ra, cười tươi nói:

-Chàng đến rồi!

- ừm!

Là Dương Tần, chàng ta ngày nào cũng trưng ra một cái mặt lạnh, ít nói ít cười nhưng mỗi khi nhìn thấy Tranh Bạch Liên là mặt lạnh lại biến mất, thay vào đó là một tí ôn nhu, ấm áp mạc dù nói cũng không hải quá nhiều. Tranh Bạch Liên kéo ta Dương Tần ra chiếc bàn cạnh đó, bưng ấm trà ra, tiếp

-chàng ở đây uống trà đợi ta, ta qua kia rồi sẽ quay lại ngay, ta còn có chút việc.

Nói rồi nàng ta chạy ra chỗ mọi người, nói là có việc nhưng cũng không phải có việc gì nặng nhọc, chỉ là thử đạo cụ một chút trước khi đến thời gian diễn thôi. đúng lúc đó Bạch Sơn Sơn bê đồ ngàng qua, nhìn thấy Dương Tần thì có chút khựng lại, rồi quay khoắt người bước tiếp, chàng là người mà nàng không muốn gặp nhất.

Bên này Dương Tần nhìn theo bóng Tranh Bạch Liên chạy đi thì để ý thấy Bạch Sơn Sơn ngang qua, ánh mắt đang ôn nhu liền đổi lấy tia lạnh lẽo, nhìn bóng lưng nàng bước đi. Tranh Bạch Liên chạy một đoạn, quay lại định cười với Dương Tần nhưng lại thấy chàng ta không nhìn mình nữa mà nhìn qua hướng nào rồi, nhìn theo hướng mắt kia mới thấy chàng là đang nhìn Bạch Sơn Sơn, khuôn mặt cười biến mất, tay nắm chặt thành một quyền, trực tiếp bước đi.

Đến lúc Tranh Bạch Liên ngồi lên chiếc đèn lồng treo để thử đạo cụ thì chiếc xích treo đèn lên bỗng đứt, làm nàng ngã xuống, Dương tần ngồi ngay đó, ánh mắt đang nhìn Tranh Bạch Liên thấy nàng gặp nguy hiểm, lập tức lao tới đỡ nàng.

-Thật hiểm quá! ta sợ! cũng may là có chàng!

-Không sao?

- không sao!

-cái này, ai chuẩn bị?

Một người khác trông Dường Tần hỏi, liền đáp

-Là..là Sơn Sơn!

cùng lúc đó, Bạch Sơn Sơn từ trong bước ra, thấy ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về mình, nàng ngơ ngác không hiểu chuyện.

Bạn đang đọc DẠ sáng tác bởi MạcSơnSơn001
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MạcSơnSơn001
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.