Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy thành

Tiểu thuyết gốc · 2039 chữ

Hung Lang thảo nguyên, vùng ngoại.

«Tổng số tiền trong năm túi là 193 đồng vàng, khá ít so với túi thực của bọn buôn, xem ra việc đầu tư vào hàng hóa vẫn chủ yếu»

Hắc Kiện một tay lôi gian xe một tay vừa kiểm hàng, Vũ Phong đi theo bên cạnh thấy chiến lợi phẩm mà hắn có được lại không thèm để tâm vì hiện tại cậu không còn sức nữa rồi.

Thêm một lần nữa, cặp má của Vũ Phong lại hóp vào. Chút quả mọng đấy chỉ bõ kẽ răng của chàng thanh niên. Khoảng cách từ bãi chiến trường đến Đại Loan vẫn khá xa.

-"Đến nơi chưa vậy, thưa ngài" Cậu than thở.

-"Vậy ngươi kéo xe hộ, để ta ngắm xem đến chưa"

Cuốc bộ trên đường đã đủ mệt, giờ mà đẩy nữa thì lăn ra chết mất. Cậu ngay lập tức tát vào mặt biểu hiện thái độ chân thành đi, lúc nãy đã bị hắn đạp thêm vài cái để giáo huấn. Thà tự đánh mình còn hơn là bị Hắc Kiện giã.

Vũ Phong im bặt, thôi thì đành vậy, hắn để cậu vào thành tức là tính mạng của mình sẽ an toàn. Tuy chưa biết ý định của hắn là gì nhưng nỗi sợ chết đã chẳng còn, giờ chỉ phải chịu đựng quãng thời gian thống khổ khi bị nô lệ mà thôi. Hồi nhỏ cậu cũng quen với điều này rồi.

«Hừ, ác giả ác báo, ngươi cứ đợi đấy»

Đương nhiên Vũ Phong sẽ không quy phục hoàn toàn một kẻ xấu lạ mặt trong thời gian dài, chỉ là cậu hiện tại không còn cách nào mà để phản thôi.

-"Có một điều ta cần xác nhận"

-"Dạ"

Hắc Kiện lôi từ trong túi ra một chiếc khăn tay được làm bằng vật liệu quý hiếm, là món hắn cướp được từ trong Ngô Bảo thân. Nó được thêu dệt thêm một ký hiệu kỳ lạ. Hắn từng tra qua các loại ký hiệu trong thành nhưng không có kết quả, nên hướng một kẻ ngoại thành để xác nhận.

Hành nghề trong giới thương nhân nên Vũ Phong am hiểu khá nhiều về thứ quý, đồ vật hiếm lạ. Quan sát một lúc, con ngươi của cậu sáng lên như hài đồng, miệng đánh giá.

-"Đường nét chiếc vải khăn đầy tinh xảo, chặt chẽ đến hoàn hảo. Vật liệu là sợi tơ của nhện Lam Nhãn quý hiếm. Người thêu hẳn phải lão luyện trong nghề, hội tụ những điều này thì ở thành ngoại ô như Đại Loan chưa chắc đã có ai hay vật liệu để làm. Một món vật đáng giá liên thành"

Hắc Kiện gật đầu, trước đó hắn cũng không tự tin rằng mình có thể làm được một sản phẩm kỳ công như thế. Trị giá nó ắt phải lớn như miêu tả của Vũ Phong.

Nhện Lam Nhãn chủ yếu sống ở sâu trong các hang động, địa hình hiểm trở. Sợi tơ của nó gọi là bảo vật cũng không ngoa, độ bền cực kì cao, cứng cáp rất khó có thể đứt, nhưng nổi trội nhất nằm ở chất màu thanh thoát, ánh lên tia lam mỹ lệ. Thường được xung thành vải trong cung vua chúa.

Đã vậy tiền thuê lấy một người có đủ khả năng để tạo ra được sản phẩm này hoàn toàn không hề rẻ. Hầu như chỉ có những người giàu sụ mới biến vật liệu quý như vậy thành một chiếc bình dân như 'khăn vải'.

«Bán cái này thì đời mình lên hương, sao tên đó lại có thứ quý như vậy chứ. Nghe cách hắn hỏi hẳn cũng không biết lai lịch, chắc lại trộm cướp đâu đó rồi» Cầm vào chiếc khăn làm cậu hứng thú nhưng chẳng thể liếm được gì.

Vũ Phong không định nói dối, chỉ cần liếc qua nó đã đủ để nhận ra sự khác thường mà nó mang lại. Hắc Kiện là người như nào, dù chưa thấy hết nhưng cậu vẫn biết. Phủ nhận phát là ăn đập ngay.

-"Nhưng ngươi chưa nói đến ý chính đây"

-"À, về ký hiệu thì ta cũng chịu, chẳng có thẩm mỹ tí gì, nó khá loạn ngẫu. Nhưng người thêu tay nghề cao như thế cũng không thể mắc sai lầm. Các hội lớn chắc chắn sẽ không chọn, dường như nằm ở chỗ gia đại nghiệp đại hơn"

«Chung quy vẫn là một thế lực»

Hắc Kiện từ lúc đoạt được chiếc khăn đã nhận ra của nó đặc biệt, không bán ra, vẫn luôn cẩn thận giấu kĩ cho đến nay, biểu hiện của Vũ Phong đủ để hắn không nghi ngờ.

Hắc Kiện không muốn phải đắc tội với một trong các thế lực ẩn sâu trong xã hội, bằng chứng khi hắn tra xong cũng chẳng thấy phe phái nào liên quan. Địch tối ta sáng ắt chịu thiệt. Hơn nữa hắn mới tiếp cận thế giới loài người không lâu, gây thù chuốc oán khắp nơi cũng không nên.

«Nhưng khi Ngô Bảo bước đến đường cùng cũng không thốt ra uy danh để dọa mà chửi bới loạn xạ lên»

«Hay tên đó được huấn luyện kể cả lúc chết vẫn không sờn, không! Khả năng này rất ít. Nếu huấn luyện kĩ càng vậy thì sao lại để cho một tên trình tân binh giữ đây»

«Chẳng lẽ hắn trộm vặt đâu đó, cũng không, bảo vật như này mà để một tên cấp đồng, loại kiếm sư thó được thì còn mặt mũi vào đâu để xưng là thế lực đi. Loại như vậy chẳng cần ta phải dè chừng»

Hắc Kiện không đủ thông tin để thôi diễn, hắn đành thay đổi cách suy nghĩ về cố định mà chuyển sang biến vận.

Trầm trong suy tư, buộc hắn phải đoán rằng tên Ngô Bảo may mắn đạt được cơ duyên nào thôi, mỗi điều đó là khả thi nhất. Còn tại sao tên đó không bán luôn cũng dễ hiểu, vật có giá trị liên thành ắt sẽ rước về đủ các thể loại đạo tặc, giết người cướp của như chính Hắc Kiện hắn đây.

Lặng thinh một hồi, Vũ Phong nghĩ thêm, chợt lên tiếng.

-"Hay một vết bớt biểu hình trực thuộc gia tộc nào đó?"

-"Nếu là một vết bớt..."

...

Cổng thành Đại Loan hiện lên. Hai người men theo đường mòn.

-"A, cuối cùng cũng tới, mệt chết ta rồi"

Vũ Phong cảm khái. Thời khắc được ăn nghỉ xả hơi đã đến. Nhưng tiến gần hơn thì cả hai ngó thấy một nhóm lớn gần ba chục người đang đứng tụm vào nhau.

Là phần thương đội chạy thoát được. Quần áo họ thì xộc xệch, hơn nửa là đám cận vệ còn lại là các trợ lý, chân tay sai vặt một trong. Hầu như gương mặt của họ đều thấm mệt, đói kém như Vũ Phong.

Hôm qua họ chạy hướng ngược với đường đến thành nên phải vòng lại lần nữa để đi, trong lúc thoát đi thì chết thêm vài người do các loài hung dữ đơn lẻ khác. Có vẻ như bên Hắc Kiện đã đuổi kịp.

-"Làm ơn hãy cho vào, bọn ta là thương đội từ thành phương đông, trên đường bị sói tập kích ra nông nỗi này"

-"Xin lỗi nhưng theo luật phải có xác nhận của chủ thương một trong, nếu không thì phí vào thành mỗi người là 20 đồng bạc, ai cũng không ngoại lệ"

Họ kêu than, lúc chạy vội để giữ mạng làm gì có ai để tâm đến tiền, đám lính nghèo quặt chẳng có tí xu, còn mấy người kia thì gom góp vào còn chưa đủ cho một người. Mấy ông chủ thương có tiền thì chết hết rồi còn đâu.

Trong lúc mọi người đang hoảng loạn thì bóng của hai thân ảnh đã tiếp cận họ.

-"Mọi người bình tĩnh có ta đây" Vũ Phong ôm ngực tự hào tiến tới, vẻ mặt ủ rũ ban nãy biến mất. Cậu khá hãnh diện khi cứu cả đám người này.

-"A, Thương Vũ Phong còn sống"

-"Là một trong các chủ thương, chúng ta được vào rồi"

-"May quá, sau vụ đêm qua, ta tưởng chẳng còn chỗ nào để dựa..."

-"Kia là mạo hiểm giả được thuê nhỉ, chắc nhờ tên đó nên ngài ấy mới sống được"

-"Cũng đúng, trong lúc cả đoàn chạy ta ngó lại cũng không thấy hai người đâu, vậy mà vẫn giữ được một gian xe, quả là thương nhân"

Cả đoàn tránh sang hai bên cho Vũ Phong cậu và Hắc Kiện. Đám lính đã quen với thứ cao to đen tuyền kia còn Vũ Phong vẫn phải xác nhận. Cậu giơ ấn ký trước hai tên canh cửa.

-"Đây đích xác là một thương đoàn, giờ mọi người có thể vào"

Tất cả cứ vậy thông qua, tiến vào trong nhưng chẳng ai có lấy vẻ mặt chiêm ngưỡng cả, họ đều hướng chủ thương duy nhất trong đội để van nài cầu lòng thương từ cậu. Mọi người hiện tại cần một chỗ ở, một chỗ để ăn, đương nhiên họ nguyện sẽ theo Vũ Phong giúp cậu trên thương trường.

Dựa theo bản hiệp ước, trong một chuyến buôn nếu một chủ thương không may đi đời thì các chủ thương còn lại sẽ được chia đều phần của người đó, tính cả nhân sự. Tức là hiện nay chính cậu sẽ thu lại phần của bảy chủ thương. Cậu cau mày

«Mỡ dâng đến miệng rồi còn bị cướp, chết tiệt thật. Hắn cố tình không thu tiền tránh mọi người sinh nghi đã thế còn để lại gian xe chỗ mình nên không có bằng chứng, cũng quá nham hiểm rồi. Nếu mình sử dụng hàng hóa chắc lại bị ám sát bất ngờ trong ngõ hẻm nào đó mất»

«Mọi người cứ nghĩ gian đấy của mình, nếu đi mà không mang theo hẳn sẽ bị nói, hắn còn bắt mình phải trông hàng hộ luôn. Thôi chấp nhận vậy, còn phần nhân sự cho họ giữ hộ đi»

Dãn lại cặp lông mày, Vũ Phong chấp nhận lời thỉnh cầu của họ. Trước hết cứ bỏ tiền túi ra nuôi đám người đó, cậu cần dựng lại sự nghiệp bằng đôi bàn tay trắng, họ sẽ là nhân tố quan trọng mang đến trợ giúp to lớn đối với cậu. Đám trợ lý chân tay sẽ thay cậu gánh vác rất nhiều việc nặng, bọn cận vệ sẽ ngăn cản xung đột, tạo uy không dễ chọc đến.

Từ một kẻ nghèo hèn đến khi có chỗ đứng trong thương trường, phải nói cậu khá có tài năng, tầm nhìn rộng rãi, biết lo xa... Thái độ ban đầu cũng quan trọng, cậu không ngần ngại mà đồng ý, kiến tạo sự rạng rỡ trên khuôn mặt từng người để sau này dễ bề sai khiến hơn.

"Ọc, ọc..." Phần dưới ngực của cậu đang cồn cào kêu.

«Vẫn nên lấp đầy cái bụng rỗng trước đã rồi làm gì thì làm»

Vũ Phong vội vã phát đều vài đồng để thuê chỗ ở và ăn uống tạm khoảng một tuần, song cậu nhanh chóng chạy đi tìm chỗ ăn.

Tuy gần ba chục đầu với thời gian thuê khá lâu nhưng Vũ Phong cũng chưa đến mức rỗng túi. Nãy cậu vẫn đủ 45 đồng vàng, Hắc Kiện không thó lấy từ cậu nên tiện thể hỏi luôn hắn về giá cả trong thành.

Tiền thuê trọ trung bình mỗi người trong một ngày hiện là 10 đồng bạc, tính thêm cả phí chi tiêu sinh hoạt như ăn uống, tắm rửa... đã vậy còn phải mua mấy bộ quần áo để thay sau vụ đêm qua nên tổng cộng gần ba chục con người đã tốn lấy 40 đồng vàng của cậu. Tuy còn năm đồng vàng nhưng cũng đủ để cậu không lo đến tiêu xài trong thành một khoảng thời gian.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.