Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bình minh

Tiểu thuyết gốc · 2007 chữ

-"Chết rồi sao"

Xác nhận xong Lâm Hoàng cái chết, dù đàn sói có tấn công liên tiếp thì cũng chẳng làm Hắc Kiện thôi chú ý xung quanh cả.

Nằm ở phía cách chỗ hắn tầm ba chục bước là thi thể của Lâm Hoàng, màu da dần chuyển

bạch. Đàn sói lang thường chạy lại chỗ Hắc Kiện, chúng bị lệnh phải đến tiếp ứng đàn lớn ngay lập tức bởi con Tinh Anh, không được chén phát nào.

Tinh Anh lang vừa giết Lâm Hoàng, song đến chỗ xác mà tiến hành gặm nhấm. Lần lượt từ đùi, chân tay, rồi đến bụng. Sau một quãng vờn nhau thì thấm mệt, vài vết cắt trên da còn đọng lại, nó phải ăn để lấy lại sức. Dẫu vậy, tình huống của con sói còn tốt chán so với con bị Hắc Kiện đấm bay.

"Ẳng..!"

Thêm một lang bị đứt đôi người, đàn sói hiện giờ đang hoảng loạn, chúng không tiến đánh bừa bãi nữa mà đứng quanh Hắc Kiện. Không con nào dám xung phong, dù trí tuệ có thấp đến cỡ nào thì sau một hồi thấy đồng loại hóa bãi máu, chúng bắt buộc phải ý thức được đi.

-"Hừ, vẫn là bọn nhát gan"

Hạ thấp cơ thể để vừa tay lấy đồ, từ trong túi hắn lấy ra ám phi tiễn bao. Cất kiếm bên hông, hắn kẹp vào giữa các ngón tay những đoạn tiễn đầy sắc nhọn.

Trong lúc đàn lang còn chần chừ, Hắc Kiện đẩy hai tay ra sau lưng, dồn một lực mạnh, phóng!

Tiếng kim loại đâm vào da thịt phát ra liên hồi cùng tiếng kêu vang thảm thiết. Đứng túm tụm lại với nhau, chỉ sau một lần phi, hơn chục con bị xuyên thủng thân là điều bình thường đối với hắn.

Kiếm kỹ dù sao cũng hoàn thiện xong, Hắc Kiện hắn chẳng còn ngần ngại khi dùng đến thủ đoạn này. Vì sao lại không khi chúng vừa tiện lợi còn mang tính tầm xa, sát thương cả đơn lẻ lẫn một vùng.

Không rườm rà như cung tiễn, dễ mang theo bên người. Có mỗi cái bất lợi là phải thu hồi sau mỗi lần bắn, mà vũ khí tầm xa phổ biến như cung cũng như vậy mà thôi.

Từ lúc sinh ra hắn đã biết cầm ném, trước cả cầm xong vung vẩy. Việc quen thuộc với phi đạo thuật còn trên cả kiếm thuật đi. Rèn luyện hồi còn đi săn với đội tuần tra làng, trình độ Hắc Kiện đây cũng đã đạt đến đỉnh cao.

Đàn dã lang còn sững sờ bởi nỗi kinh hoàng trong đợt phi đầu tiên, thế mà hắn còn chưa dừng tại đó.

Phập

Tiếp tục phóng thêm lần hai, tuy ít hơn trước nhưng đàn lang vẫn chết như rạ. Hắn giữ lại năm cái cuối cùng phòng việc chúng bỏ chạy.

Từ đàn sói vượt mức cỡ lớn gần tám chục đầu, giờ chỉ còn lại chưa đến chục con. Hắc Kiện khẽ động tay, động chân là sát.

Một sinh mệnh được hắn ví như một cây cỏ dại và nhiều sinh mạng là trảng cỏ màu máu. Thi lang nằm chất đống vùng hắn đứng. Không cái xác nào toàn vẹn đi, lởm chởm, bừa bộn chẳng ra thể thống gì. Tàn dư của bãi chiến trường bao phủ cả một vùng đât, nồng nặc mùi máu thì chùm lấy cả một vùng thiên. Thật thảm khốc.

Phảng phất một hai con quạ bay quanh trên trời, một vài con thì lấp ló trong tán lá. Hẳn tí nữa sẽ kéo về một đàn đây.

...

"Gấu", một con sinh lòng thoái ý, xoay người chạy thì bị con sói Tinh Anh phẩy tay, đánh cho nó bay lại.

Con Tinh Anh vừa nãy đã lấy lại sức chiến đấu. Tuy còn đau xót phần mũi nhưng giờ đã chịu được. Đồng thời Tinh Anh lang phía bên kia cũng hoàn phục xong thể lực. Hai con đầu đàn trở lại cuộc chiến.

Thấy hai vị thủ lĩnh tham gia vào để cứu vãn tình thế, sĩ khí đám lang thường cũng sót lại chút hi vọng đi.

Tiếng dọa gầm gừ phát ra từ mõm lang. Chúng nhận thức được thứ sinh vật trước mắt cực kì nguy hiểm. Bèn tru một tiếng mà kêu gọi toàn thể vồ giết hắn.

«Không ngoài dự đoán» Hắc Kiện cười thầm.

Nãy hắn cố tình để con lang đầu đàn sống sót, nếu không thì sau hồi chém giết sĩ khí của đám đã xuống dốc rồi lại còn tụt phanh, bỏ chạy là chuyện đương nhiên nên hắn cần hai con thủ lĩnh trở lại để thúc ép chúng chiến đấu. Dù chỉ là vài thân nhưng hắn cũng không nỡ bỏ phí đây.

Triển khai kiếm kỹ, vẫn thế đứng chắc tay cầm đó mà chờ đợi địch tiến vô bán kính.

Hai con Tinh Anh xung mãnh phi trước, tốc độ đạt đỉnh phong! Con há miệng to, con giơ móng vuốt. Trong mắt tràn ngập sát hung nhìn thẳng thứ sinh vật đen tuyền.

Lao vô một khắc, "Xoẹt" một dải quang.

Con há miệng đứt gãy hàm răng mà bay mất hàm dưới, cắt thấu đến cổ họng, cứ thế chết bất đắc kì tử. Ộp mõm trên xuống đất, huyết tươi chảy roi rói.

Con giơ cao móng vuốt thì bay mất hai chi trước, hướng thanh ảnh còn đẩy lên một đoạn. Nó trở thành cái xác không đầu, rồi bị trọng lực đè xuống địa gian, chiếc thủ cấp còn lăn lông lốc vài vòng mới ngưng.

Lần này là kiếm thay vì trần trụi tay giáp, hắn chỉ cần vung một lực mạnh là đủ để kết liễu cả hai cùng một lúc. Tiện thể còn dẫn lối thêm vài con lang hùa theo chúng đến cửa tử.

Thấy thủ lĩnh lang đàn chết chỉ trong một nốt nhạc. Sợ hãi tột độ, chẳng còn lý do gì để ở lại, ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Bốn con sói cuối cùng vận hết tốc lực để trốn.

-"Ủy khuất ngươi tí vậy"

Hắc Kiện cầm trên tay bốn ám phi tiễn tương đương bốn đầu. Hướng chúng chạy vô tán cây cao. Hắn cần lùi lại sau để lấy đà. Dồn lực vào hai chân để khởi.

-"Hự"

Bộp một tiếng vào má Vũ Phong, chàng thanh niên bị hắn dẫm lên không thương tiếc. Lấy mặt cậu làm bàn đạp, Hắc Kiện phi lên đoạn khoảng không đủ tầm.

Phi

Bốn cái bay thẳng tắp, đoán trước đường đi của chúng mà găm vào cơ thể, xuyên thấu da thịt. Không thể đào tẩu, đến thì đến nhưng đi thì hắn không cho phép. Chẳng còn mống nào cử động lấy.

Cuộc chiến kết thúc. Thời khắc đã điểm. Giương mặt hướng phía đông xa mà ngắm nhìn, hắn thầm một tiếng:

-"Bình minh thật là đẹp"

Quang thái dương dần ló rạng mà thế chỗ trăng thanh, ban phát tia sáng ấm áp cho thế gian muôn trùng. Cảnh vật sớm buổi tinh mơ hiện lên rõ rành, ngày mới đến với nơi đây thêm một lần nữa.

...

-"A đau, hở mình vẫn còn sống"

Bị ánh nắng rọi thẳng vào mặt, Vũ Phong đã thức dậy sau giấc ngủ say. Đêm hôm mệt mỏi quá độ, để lại hai hốc mắt cậu xám đen thâm quầng, nước dãi còn lăn dài trên má, bộ tóc rối bù xù. Theo tư thế ngất hôm qua, đất vụn dính đầy trên mặt cậu.

Nhức nhức một bên mặt, theo bản năng mà sờ lấy. Đường viền đỏ nhấp nhô rõ rành, một mảng lớn bị lõm xuống. Chạm vào thấy rát, nên cậu bỏ qua. Lấy lại nhận thức, đôi ngươi Vũ Phong mở to để ngước nhìn.

-"C-Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Cậu thốt trong sợ hãi.

Ập vào mắt cậu là một cảnh tượng kinh hoàng, lang thi nằm la liệt muôn nơi, dải cỏ bị nhuốm máu hẳn một vùng. Mùi huyết nồng xộc thẳng vô lỗ mũi làm cậu có buồn nôn cảm giác, một hai con quạ bắt đầu đáp xuống quanh.

«Mình đang tới chỗ chủ trì thì...» Vũ Phong cố ngẫm lại khoảnh khắc đêm qua trước khi bị mất đi ý thức.

-"A phải rồi, chủ trì đâu!"

Liếc một vòng, cậu thấy một cái xác dạng con người. Lông mao cậu dựng thẳng đứng, dự cảm không ổn, ngay lập tức tiến tới chỗ đó.

Một cỗ thi thể bị lũ ruồi bâu xúm lại và đang trong quá trình phân hủy. Từ phần ngực trải xuống mắt cá chân bị cắn xé cho nát bươm, không ra hình thù gì. Chỉ còn xương xẩu và vài bộ phận không thể ăn được mà thôi. May phần đầu chưa bị đụng chạm tới, đủ để xác nhận danh tính.

-"Hức hức! Ngài chủ trì chết cũng quá thảm rồi! Thiên địa thật độc ác a"

Bất lực, tay chống quải xuống đất mà khóc rống. Vũ Phong tiếc thương cho người mà cậu mới gặp lần đầu trên chuyến buôn. Hốc mắt đen chuyển sang đỏ hồng, cứ thế trách cứ ông trời tội bất lương tâm với người tốt.

-"Hử, ngươi đã tỉnh lại"

Giọng thanh trầm đầy quen thuộc, Vũ Phong nhớ ngay tới một người, cậu lập tức xoay ra đằng sau. Là Hắc Kiện hắn, đang vác vài cỗ thi lang trên vai rồi tiến đến gần cậu.

-"Là ngươi! Người hại chết chủ trì, cư nhiên vẫn còn sống" Trong lòng cậu có lo lắng nhưng phẫn nộ vẫn chiếm phần hơn.

-"Ồ, chẳng lẽ mắt ngươi có vấn đề, nhìn vào xác hắn và xung quanh xem, có chỗ nào là liên quan đến ta đây" Hắc Kiện cười nói.

-"Chính ngươi đã dẫn lũ sói, chính ngươi cũng đã thừa nhận" cậu chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt Hắc Kiện.

Hắn khá ngạc nhiên trước hành xử của Vũ Phong, đêm trước cậu thanh niên còn sợ hãi, co rúm trước mặt hắn mà giờ lại bố láo như đúng rồi. Chắc cái chết của Lâm Hoàng đã truyền đến dũng cảm đi. Dường như cậu không sợ chết vậy.

-"Gián tiếp hay trực tiếp đều như nhau, ngươi tên ác độc" Cậu cau quắp lông mày, mạnh miệng bồi thêm.

-"Vậy ra đó là cách mà ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng đi"

Nghe lọt câu thứ hai làm Vũ Phong cứng đờ, ngẫm lại thấy cũng đúng, chủ trì đã chết thì ngoài hắn ra làm gì còn ai đủ trình để diệt sạch sẽ lang đàn đây.

Người chết cũng đã an tọa nơi suối vàng, tuy hắn là chủ mưu vụ này nhưng việc cậu ngất suốt đêm qua mà không bị tổn hao lấy mảnh thịt cũng quá lạ thường rồi.

Nhớ thêm vài giờ trước lúc bị ngất, hắn còn hứa không làm gì cậu song cắt ngang mà quay về. Hẳn bản thân cậu còn thứ gì đó đáng giá mà hắn không tiếc sức lực để bảo vệ. Trong thâm tâm, nỗi sợ đang chiếm lại địa bàn, những gì cậu thốt ra vừa nãy trông thật ngu ngốc, nhỡ đâu tên đó thẹn quá hóa giận mà tra tấn cậu thì coi như xong.

Trở lại bản tính vốn có, Vũ Phong vẫn yêu đời chán. Mồ hôi chảy ròng ròng từng đợt trên trán, cậu cảnh giác cao độ trước mọi cử chỉ lẫn hành động của hắn.

-"Nhà-Nhà ngươi muốn làm gì?"

Vứt đống lang xuống đất, Hắc Kiện lặng lẽ tiến gần cậu. Không cần thiết khi lý lẽ với thể loại này, bạo lực tuy không phải duy nhất nhưng chính là cách giải quyết nhanh nhất hiện nay...

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.