Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thỏa hiệp

Tiểu thuyết gốc · 1651 chữ

Hội Minh, phòng riêng.

Trong phòng chỉ có hai người đang ngồi đối mặt nhìn nhau, cả gian toát lên bầu không khí u ám, tĩnh lặng. Hai bên bình tĩnh quan sát nhau được một hồi song vì là người mời nên Minh Chủ bắt đầu mở lời trước.

-"Ngươi chạy nhảy trong thành Đại Loan đã được hai ngày, mọi thông tin trong thành hầu như đều đến tai ta. Ngươi quả là một người thú vị, à không một tên dị nhân khá đặc biệt"

-"Ta sẽ coi đó là một lời khen" Hắc Kiện đáp nhưng lại nghĩ thầm «Xem ra hắn đã tra về mình rồi và có chuẩn bị trước mà đến, nhưng cũng khá lạc quan khi từ "trong thành" được nảy ra đây, hẳn việc ám hại đám mạo hiểm vẫn chưa bị để ý"

-"Công sự bận rộn, ta sẽ vào vấn đề chính luôn, hôm nay ta đến gặp ngươi để bàn vài chuyện và cũng mong ngươi thuận theo mà không ngại khi trả lời" Minh Chủ để củi chỏ hai tay xuống bàn rồi chồng chéo các ngón lại với nhau

-"Thứ nhất, ta cần xác nhận lại bản thân ngươi"

Hắc Kiện đăng ký trở thành mạo hiểm giả nên mọi thông tin liên quan đến Hội Minh đều hiện trước mặt người đứng đầu. Hắn đã hoàn thành xong một nhiệm vụ cấp đồng ngay đêm thứ nhất. Việc hắn được quản giáo công nhận là đệ tử chân truyền cũng được Minh Chủ tìm hiểu qua.

Đêm thứ hai, chỉ bằng việc lập đội, hai người đã giết được Giảo Lang Vương trong khi nó đang nắm một đàn sói lớn. Cả hai đều là cấp đồng đi, sự xuất hiện một con sói vua thì độ khó nhiệm vụ đã đạt đến cấp vàng nên việc chiến thắng của hai người cấp đồng nhờ may mắn là không thể xảy ra. Đã thế như nãy Hắc Kiện nói rằng một tên hi sinh trong khi con lang vương vẫn còn sống. Còn nếu là đặt bẫy thì đối với một loài có linh trí cao như vậy không thể chỉ trong một đêm là xong. Vì thế, hắn bị Minh Chủ tìm đến tận cửa mà tra hỏi.

-"Được quản giáo đích thân chỉ dạy đương nhiên là có chỗ hơn người, bộ chiến giáp này chính là da thịt từ khi ta được sanh nên thiên phú chiến đấu hẳn phải có, ngài không cần phải nghĩ nhiều làm gì"

-"Kể cả vậy thì trình độ của ngươi thấp nhất cũng phải từ trung kiến mà lên, nếu ngươi không giấu năng lực vậy là lần đầu tiên sát nhập vào thế giới loài người ?"

-"Đúng là lần đầu tiên ta đến với vương quốc con người, vốn cũng ít mà lại biết đến cái nghề săn tiền thưởng này đây. Ta giấu cũng chẳng để làm gì, tất cả kỹ năng ta có được đều từ quản giáo mà ra, mà ta lại được cái tiếp thu nhanh" Hắc Kiện thẳng thắn, Minh Chủ là người quyền cao chức trọng, nói dối là điều không thể nếu ngài ấy tìm hiểu kĩ.

-"Ngươi nghĩ sao về loài người?" Hiểu xong về thực lực hắn, Minh Chủ muốn biết về tính tình của Hắc Kiện, liệu hắn là một sinh vật gây nguy hiểm hay vô hại đối với nhân sinh.

Là dị nhân, trước đây trưởng làng từng hỏi Hắc Kiện về câu này nhưng hắn chẳng buồn mà đáp ông, giờ nghĩ lại thì câu hỏi này ảnh hưởng phần lớn đến cuộc sống của hắn về sau. Chỉ cần trả lời sai lệch hay làm đối phương hiểu lầm thì chắc chắn sẽ bị kì thị ở khắp nơi có con người. Bị loài người ghét bỏ thậm chí là bị đuổi đánh...

-"Ta không thích con người cho lắm, những sinh vật đầy khó hiểu" Khá ngắn gọn nhưng phía bên kia lại gật đầu rồi "Ừm" một tiếng

Dị nhân được biết đến thường ngây thơ hơn nhân loại chân chính, thân thế con người là ngẫu nhiên, không như người lùn từ khi sinh ra đã có năng khiếu về khoáng sản hay quái nhân lúc mới sanh đã khỏe mạnh lạ thường. Con người được cái hơn ở lí trí và cảm xúc, là loài đứng đầu thế giới, đồng thời cũng là phức tạp nhất thế gian đi.

Minh Chủ thấy câu trả lời thành thật bỗng sinh một loại cảm khái bên trong con người "ngây thơ" của Hắc Kiện. «Một tên dại khờ thì có gì nguy hiểm đây, nhìn cái nghề sát thủ do hắn chọn vì tiền lắm là hiểu. Cách xưng hô bằng vai phải vế với mình.. hay do được làm đệ tử chân truyền nên hắn khoe khoang cái danh rồi kiêu ngạo trong xã hội, vẫn là hắn ngây thơ đi. Còn quản giáo là một vị anh hùng năm xưa, há lại đào tạo quái vật.» Minh Chủ nghĩ xong rồi miệng khẽ động:

-"Được rồi đã xong việc đầu tiên, giờ bàn đến vụ bồi thường đi. Quả thật trong đoàn trinh sát của Hội Minh đã để lại lỗi lầm không đáng có, dẫn đến một người tử vong như ngươi có thể thấy"

-"Đúng là vậy, ngài sẽ bồi thường như nào khi hậu quả là một mạng người đây?"

Minh Chủ dừng lại một lúc rồi nêu cách bù. Dựa theo phần thưởng trung bình nhiệm vụ cấp vàng là 82 đồng vàng nhưng ngài ấy sẽ nhân đôi lên tính theo hai mạng, hoặc thăng Hắc Kiện lên cấp trung kiến ngay lập tức dù sao thì với trình độ của hắn mấy nhiệm vụ cấp đồng cũng chẳng khó khăn gì mà chỉ tốn thời gian mà thôi. Còn đánh giá xem hắn chọn tiền hay bậc đây.

-"Ngài bình tĩnh, ta còn chưa nêu ý kiến"

-"Miễn là ngươi không quá phận là được"

Thứ Hắc Kiện cần đều không phải là hai cái trên, nó chỉ có lợi ích trước mắt mà không phải lâu dài, mấy thứ đó hắn đều có thể kiếm được chỉ là tốn thêm thời gian mà thôi.

-"Một ưu đãi rằng có thể nhận nhiệm vụ vượt cấp mỗi hai ngày trong vòng một quý, các nhiệm vụ có thể cộng dồn"

Điều hắn mong là trái với quy định, mỗi tuần chỉ được một lần mà thôi, mà nếu vậy thì Minh Chủ lại khó hiểu vì sao hắn không chọn thăng lên trung kiến luôn đi, còn cần tiền thì sao không lấy cái thứ nhất. Chưa hiểu xong thì Hắc Kiện hắn giải thích.

-"Ta thì lại muốn cả hai. Người tạo ra quy định là ngài thì cũng dễ để thay đổi hoặc thêm một kiểu mới như 'trường hợp đặc biệt' của riêng ai đó" Hắc Kiện cố tình nhấn mạnh

Hắn tự tin trong vòng ba tháng có thể lên hẳn bậc tinh anh thay vì trung kiến, mà từ tinh anh trở lên được ưu đãi là có thể nhận nhiệm vụ vượt cấp mỗi ngày vô thời hạn. Vì cấp bậc càng cao càng ít người, mà nhiệm vụ có độ khó tương đương thì liên tục ra không ngớt, người ra yêu cầu không biết khi nào được chấp nhận.

-"Chuyện này... ta đồng thuận. Vậy thì chiều tối ta sẽ đưa cho ngươi bản hợp đồng có dấu ấn, mỗi lần nhận và trả thì ngươi chỉ cần đưa cho tiếp tân xem là được" Minh Chủ đồng ý, dù sao ba tháng cũng không quá phận mà điều này sẽ tăng hiệu suất làm việc của Hội Minh lên vài thành.

Điều thứ hai đã bàn xong, Minh Chủ thả lỏng người rồi dựa lưng vào ghế, đưa một cánh tay chỉ vào cái bao mà Hắc Kiện cầm theo.

-"Ta muốn mua cái bao này, đó là điều cuối cùng"

-"Ngài hứng thú với thi thể con lang vương?"

...

Cuộc hội bàn đã kết thúc, cả hai người cùng bước ra ngoài phòng riêng, mọi người ngạc nhiên khi thấy nét rực rỡ trên khuôn mặt của Minh Chủ, còn Hắc Kiện hắn thì lúc nào cũng như cũ.

Vừa nãy Minh Chủ thừa nhận rằng mình còn một sở thích là thu thập xác của loại dã thú hiếm lạ, con Giảo Lang Vương chưa từng nằm trong bộ sưu tập. Với tư cách là người chủ trì Hội Minh nên đã hứa rằng sẽ trả giá cao hơn bình thường gấp hai, ba lần.

Lợi khi bán khá cao nhưng Hắc Kiện lại lắc đầu, hắn sẽ bán cái giá đúng thị trường và nếu có gặp dã thú độc lạ sẽ mối cho Minh Chủ đầu tiên, đổi lại phải tạo cho hắn một chỗ chuyên tiêu thụ vật phẩm nhiệm vụ thừa, sẽ khá bất tiện khi phải chạy quanh khắp chốn để tìm người mua.

Cả hai bên đã đạt thành thỏa thuận, nhưng Hắc Kiện lại lợi hơn nhiều khi có thêm mối quan hệ hữu hảo với người đứng đầu Hội Minh.

«Vẫn nên theo dõi tên này nhiều hơn, lúc bàn về vụ bồi thường, nãy còn ngây thơ chất phác bỗng nhiên khi nhắc đến lợi ích của hắn thì lại hoàn toàn quay 180 độ đi. Cách trả lời cũng quá mượt mà rồi, cố tình nói mua gấp hai lần thì thôi, ba lần cũng chẳng động dung tí nào, vậy mà lại xây dựng mối liên kết với mình, dường như tên này còn có ý đồ khác.» Ngoài mặt thì hớn hở, nhưng trong lòng Minh Chủ trở nên cảnh giác hơn nhiều đối với Hắc Kiện.

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.