Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ám toán

Tiểu thuyết gốc · 2032 chữ

-"Aaaaa!" Tuy làm mồi nhử nhưng cũng là lần đầu cậu được trải nghiệm, khó tránh khỏi hoảng hốt.

Ngô Bảo vận hết sức lên chân để chạy, từ lúc sinh ra đến giờ cậu chưa bao giờ cảm thấy mình nhanh như vậy, dường như cậu đã đột phá giới hạn của bản thân, may mắn địa hình là đồng bằng nên cậu không bị vấp ngã lần nào. Đàn lang đuổi theo cậu không ngớt thậm chí còn tăng tốc lên mà vườn mồi. Cũng đúng thôi, cậu chọc giận bọn chúng đã đành, trên cơ thể còn đầy mùi thơm của thịt, đám sói với cái bụng đang cồn cào vì đói thì gặp trường hợp như vậy nào ngu mà bỏ qua cho cậu.

...

Ngô Bảo trong thời điểm tiến đến chọc bọn sói thì Hắc Kiện lại leo lên đồi mà quan sát. Lúc cậu chọc xong rồi vắt giò lên mà chạy, hắn bắt đầu đánh giá tình hình:

«Thật kì lạ, con sói tinh anh với cơ thể lực lưỡng, đầy thể lực như vậy hẳn phải vượt trội hơn nhiều bọn dã lang bình thường. Một hồi đuổi bắt cư nhiên vẫn xếp ở hàng cuối đây. Khoan!»

«Tuy đằng trước hỗn loạn nhưng phía sau lại có quy luật, một con theo sau đuôi thủ lĩnh và hai con đang đi kề bên cạnh, chúng đang làm vệ sĩ cho nó. Không những vậy, trước đó, với bản tính hung dữ nhưng cả đám lại biết kiên nhẫn mai phục hai bên đường. Kể cả con sói tinh anh cũng không thể có trí tuệ như vậy mà dẫn dắt cả đàn được. Cá thể sói chỉ tồn tại một loại có linh trí cao mà thôi»

Suy nghĩ một hồi, Hắc Kiện nói thầm:

-"Ra là vậy, một con Giảo Lang Vương lại xuất hiện ở đây, y như cái danh, một con sói già đầy giảo hoạt a. Hừ, tự nhiên ta lại đi làm không công cho Hội Minh đây, vẫn là bọn trinh thám không tra xét rõ đi"

Bằng bộ lông trắng đó, nó đã làm mọi người nhầm thành con sói Tinh Anh nên mới ban bố nhiệm vụ đánh đuổi cấp bạc. Có sự góp mặt của một lang vương thì ít nhất cũng phải nhiệm vụ cấp vàng. Dù nói linh trí cao nhưng trí tuệ Giảo Lang Vương cuối cùng vẫn chỉ bằng một đứa trẻ ranh mãnh, ở con người thì bình thường nhưng ở đàn sói thì lại đứng đầu một trong. Nếu khinh thường nó như những con khác thì ắt sẽ phải đón lấy kết cục thậm tệ.

-"Tuy có chút biến cố nhưng cũng không ảnh hưởng đến toàn cục. Ngược lại ta còn lo cho tên kia sẽ không chạy thoát được khỏi móng vuốt nếu nó là con sói Tinh Anh đi. Giảo Lang Vương khá cẩn thận, vẫn nên hành động nhanh chút"

Nói xong, Hắc Kiện đi xuống đồi rồi hòa mình vào bóng đêm. Hắn nấp trong tán bụi cỏ cao, "Vụt" một đoạn ám phi tiễn từ tay hắn bay ra cắt đứt phần dây thừng để trèo lên.

Hắc Kiện cắt đứt con đường sống của Ngô Bảo! Hắn không sợ tên đó sẽ phát hiện từ đằng xa, phần sợi dây mà hắn vừa phi đứt nằm ở đoạn che khuất sáng mà ánh trăng không thể chiếu tới, từ dưới đồi mà lên đỉnh thì đương nhiên sẽ bị bóng tối bao lấy. Ánh sáng ngọn đuốc cũng không đủ để nhận thấy được, lúc nhìn ra thì đã lọt vào bẫy rồi.

Hắn phải tạo ra một cái bẫy đủ to để giam đàn sói lại, để giam Ngô Bảo lại và làm cậu an tâm tránh trường hợp mà cậu lo lắng rồi tạo lấy cho bản thân một lối thoát riêng.

...

-"Hộcc-hộc.."

Cậu đã chạy qua viền bẫy, phần cụm dây trên đỉnh đồi hiện lên qua ánh trăng tà, ánh mắt cậu lóe lên dải tinh mang, chỉ còn cách một đoạn nữa thôi là có thể thoát. Quay đầu lại thấy đàn sói cũng tiến qua, cậu ra hiệu cho Hắc Kiện để tiến hành đóng cổng bẫy.

Hắc Kiện luồn ra sau đàn sói một cách linh hoạt, tay liên tiếp rải một lượng lớn dầu đen hình thành một vòng cung không có lấy một kẽ hở. Quá trình hắn làm thật sự nhẹ nhàng, đám bụi cỏ lung lay thì cũng chỉ nghĩ là gió thoảng mà thôi, song hắn châm lửa rồi vứt ngay xuống mảnh dịch đen ở sát chân.

Người nồng nặc mùi thịt nhưng do chạy nhanh nên hương chưa kịp bao quanh cậu mà để cho đàn sói kia hưởng. Ngửi thoáng qua mùi dầu, Ngô Bảo đã hiểu đại khái về cái bẫy: «Hẳn là tên đấy muốn dùng lửa để thiêu chết đám lang đi, như vậy thì da và thịt sẽ bị cháy trở tro. Chắc nhiệm vụ thuộc loại đánh đuổi thay vì thu thập», cậu cười:

-"Hahaha! Chết lũ chúng mày rồi, này thì đuổi anh"

Do có đường dẫn, lửa lan với tốc độ nhanh chóng mặt. Ngay lập tức đã thành hình vòng cung, lóe sáng cả một vùng. Giảo Lang Vương nhận thấy điều không ổn mà rú lên, gọi cả đàn quay rút lui nhưng khi nó quay đầu thì lối ra đã bị chặn. Vòng lửa đã giam cầm cả đàn sói.

-"HẢ! D-DÂ-DÂY THỪNG ĐÂU?" Ngô Bảo hét toáng trong kinh ngạc. Mồ hôi dần dần chảy xuống trán cậu, không phải từ sức nóng của lửa mà lại bắt nguồn từ sự sợ hãi.

Ánh sáng từ lửa phát ra, vùng dưới đồi từng bị bóng tối che lấp giờ hiện rõ lên trong mắt cậu, sợi dây thừng bị đứt cũng lộ ra. Nãy cậu còn cười khi lửa đã bao lấy đàn lang nhưng giờ lửa còn bao luôn cả cậu. Không còn đường thoát, đàn sói đã bao vây lấy cậu nhưng lại không tấn công cậu ngay vì đội hình còn đang hoảng loạn trước vòng lửa. Lửa càng ngày càng cao, bức tường lửa đã được dựng lên.

Thấy phần sợi dây bị đứt một cách thẳng tắp, hẳn không phải do dã thú làm mà ra, thành phẩm này là do con người. Trong đầu cậu nghĩ ngay đến Hắc Kiện, lúc cậu nhận ra mình bị lừa thì sự sợ hãi lại biến đổi thành sự tức giận, cậu bắt đầu hét to mà ra sức mắng chửi vào khoảng không:

-"Hắc Kiện! Ngươi ở đâu ra đây! Cư nhiên lại ám toán ta vào chỗ chết, giữa ta và ngươi có thù có oán gì cơ chứ!"

-"Ngươi tên tỉ bỉ vô sỉ! Ta đã tin tưởng ngươi mà gia nhập, chẳng lẽ chỉ vì vụ chia nửa cũng đủ để ngươi dấy lên động cơ giết người ư"

Nước mắt hắn giàn giụa theo từng câu chửi, "Ách!" Đàn sói nghe âm thanh lớn từ cậu phát ra mà tiến lại gần, việc đó làm cậu chửi càng hăng hơn.

-"Ngươi tên dị nhân khốn kiếp! Vẫn là như vậy chó má đi! Ta hận ngươi! Ta nguyền rủa tất cả đời tổ đời tông chết tiệt nhà ngươi!"

-"Loại như ngươi hẳn phải lừa cả quản giáo, ta mà thành vong sẽ ám lấy ngươi cả đời a!"

...

«Nên dọa đàn lang sớm, nếu muộn thì đồ vật quý giá trên người hắn bị cắn xé cho hỏng mất»

"Vèo", một ám phi tiễn từ phía tường lửa đằng sau Ngô Bảo bay sượt qua má cậu mà cắm thẳng xuống đất khiến lũ sói cẩn thận lùi xa khỏi cậu. Theo bản năng, cậu ngay lập tức xoay người lại để nhìn, lọt vào lỗ tai cậu một thanh âm:

-"Cứ hò hét đi, hò hét trong vô vọng. Sẽ không có ai nghe thấy, không có ai cứu giúp và không còn ai được trông thấy bóng hình của ngươi trên thế gian này nữa"

Một thân ảnh màu đen tuyền cao hai mét dần dần hiện lên thay cho ánh đỏ rực của lửa, bức tường lửa tẽ ra làm đôi khi hắn tiến vào. Đốm lửa với sức cháy dữ dội nhưng lại chẳng hề hấn gì đối với cơ thể được làm bằng giáp, hắn cứ thế mà bước qua.

Hai người cứ thế đối mặt nhìn nhau, cậu bị dọa sợ bởi đôi mắt ấy mà không thốt lên lời. Cậu nghẹt thở, hô hấp khó khăn như đang bị một bàn tay vô hình bóp chặt lấy cổ họng vậy. Cặp mắt đỏ ngầu đầy quỷ dị đang nhìn thấu tâm can của một con người khi sợ hãi đứng trước cái chết.

-"Ác quỷ"

Không dám nhìn, cậu nhắm chặt mắt lại trong kinh hoàng tột cùng, e là trước khi chết, thứ cuối cùng mà cậu thấy lại chính là đôi mắt đỏ đang trừng lại cậu. E là trước khi chết cậu cũng chỉ thốt ra được hai từ cuối cùng mà thôi.

Hắc Kiện dang rộng hai cánh tay ngang vừa tầm với đầu cậu, dùng sức đẩy một lực mạnh.

Bốppp!

Hai cỗ bàn tay giáp to lớn mà va chạm, tiếng vang xé toạc không gian. Từ phần cổ cho đến đỉnh đầu của cậu bị ép thành bãi thịt nát, tàn dư của não, răng, mảnh vỡ đầu lâu, huyết dịch các thứ bắn văng tung tóe.

Ngô Bảo trở thành cái xác không hồn, trước đó một sinh mệnh còn đang mạnh mẽ tồn tại mà giờ đây lại biến thành cỗ thi thể không đầu. Đổ xuống rồi nằm bẹp trên mặt đất, huyết tươi từ cổ mà chảy ra rồi thấm vào lòng đất, toàn da bắt đầu phản ứng hóa trắng đi. Vụn vặt tử thi còn vương vấn trên người hắn, còn bám dính vào đám sói đang hoang mang.

Giết xong, Hắc Kiện bắt đầu lục soát cơ thể không đầu của Ngô Bảo, hắn tìm thấy được túi tiền lớn chứa đựng 42 đồng vàng, 23 đồng bạc và một chiếc khăn được làm bằng chất liệu quý. Cướp đoạt được số tiền lớn làm hắn cảm thán:

-"Tên này hẳn tích cóp đã lâu, cũng sắp chuẩn bị thăng lên trung kiến đây. Quả nhiên loại làm ăn không vốn như này là lời nhất!"

Thưởng thức lấy thành quả một hồi, hắn lột toàn bộ quần áo của cậu rồi ném vô lửa. Song, lại bước qua tường lửa lần nữa mà cất đồ, nãy lúc tiến vào hắn không đem theo hành trang vì dễ cháy nên bỏ bên ngoài. Tiện thể, hắn chủ động biến mất rồi để lại đàn lang cho chúng nó xử lý nốt phần thi thể. Giảo Lang Vương thấy điều đáng gờm nhưng vẫn đến ăn một phần để có thêm sức chống lại cái nóng của lửa, đàn sói đi theo cũng vội vã mà kiếm một chén canh.

Cả đàn gặm nhấm cho đến khi sạch bong. Ngô Bảo chết cũng quá oan uổng rồi, cậu tưởng sau đêm nay sẽ được thực hiện mong ước bấy lâu nay của mình nhưng đáng tiếc lại bị phản bội bởi chính đệ tử "cao quý" của quản giáo. Tâm lý hoàn toàn sụp đổ nếu không thì với trình độ sắp lên trung kiến như cậu cũng phản kháng thêm được phần nhỏ. Không cam lòng mà chết một cách sạch sẽ, chẳng còn tí gì để đọng lại trên thế gian.

Không thể đợi thêm, Hắc Kiện một lần nữa bước qua tường lửa, nhưng lần này lại cầm lấy thanh kiếm trên tay, hắn bây giờ mới chính thức thực thi nhiệm vụ. Trước đó chỉ để tính kế Ngô Bảo, giam cầm không cho lũ sói chạy bừa mà thôi.

-"Hy vọng đám súc sinh các ngươi đã chuẩn bị tâm lý, ta nóng lòng muốn thử kỹ thuật mới a!"

Bạn đang đọc Dã Thiên sáng tác bởi kemvanvo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kemvanvo
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 2

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.