Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhậu

Tiểu thuyết gốc · 1903 chữ

Không còn do dự nữa, cậu bé nhận lấy hai đồ vật Lam Bảo đưa cho, ánh mắt thích thú đến cực điểm.

"Đây, đeo cái này trước, rồi dùng cái này ẩn khí tức Địa Bảo đi, tránh kẻ tham lam dòm ngó!" Lam Bảo cầm Phòng Khí Vòng đeo vào tay cậu nhóc rồi lấy Ẩn Nặc Vòng phong toả khí tức cả hai rồi đeo nốt vào.

"Oa, đẹp quá, đệ rất thích!" Cậu nhóc thích thú nhìn hai cái vòng nói.

"Vậy đệ tên gì?" Lam Bảo hỏi.

"Đệ tên Lôi Dương!" Lôi Dương nhe răng cười đáp.

"Tên rất khí phách nha!" Lam Bảo cảm thán.

"Vậy tên thật của huynh là gì?"

"Huynh tên thật Lam Bảo, rất vui làm quen với đệ!" Lam Bảo giật mình nói, rõ ràng cậu nhóc phải biết tên hắn sẵn rồi.

"Đệ cũng rất vui!" Lôi Dương tươi cười đáp.

"Đệ sống ở đâu trong Linh Khải Thành?" Lam Bảo dò hỏi.

"Đệ chỉ là một người bình thường của một Lục Bậc Gia Tộc trong Linh Khải Thành thôi!" Lôi Phong thật thà đáp.

"Được rồi, đây là quà cho đệ, cố gắng tu luyện!" Lam Bảo lại đưa cho Lôi Dương một chiếc nhẫn trữ vật, một quyển Thiên Cấp Kiếm Pháp Trung Phẩm - Lôi Ảnh Kiếm Điển và một thanh kiếm Huỳnh Bảo Cao Cấp - Lôi Huỳnh Kiếm.

Lôi Dương cầm lấy ba món đồ, tò xét nhẫn trữ vật thì mắt mở to, bên trong là một mỏ Linh Thạch Siêu Phẩm, đủ để nhóc tu luyện vài chục năm rồi.

"Nhưng mà... Đệ nhận quà rồi mà?" Lôi Dương trả lại cho Lam Bảo nói.

"Hai cái kia chỉ là phụ, cái này mới là chính!" Lam Bảo cười cười đáp.

Lôi Dương nghe vậy thì liền đeo nhẫn trữ vật lại, không biết cho đồ vào kiểu gì. Thấy thế, Lam Bảo chỉ cho nhóc cách làm này làm nọ.

"Thôi, huynh cần có việc vào Học Phủ rồi, đệ nên về nhà đi kẻo đi kẻo mẫu thân lo lắng!" Lam Bảo nhắc nhở.

"Dạ! Tạm biệt huynh!" Lôi Dường ở một bên nói to.

"Ừ, tạm biệt!" Lam Bảo quay mặt lại mỉm cười đáp rồi quay đi hướng Khai Hoàng Học Phủ cất bước đi đến.

...

"Một cậu nhóc có thể làm cho mình tâm trạng dễ chịu đi không ít!" Lam Bảo cảm thán.

Đi khuất khỏi tầm nhìn của Lôi Dương, Lam Bảo liền nói:

"Cao Tứ!"

"Có thuộc hạ!" Cao Từ từ trong hư không hiện ra.

"Ta giao nhiệm vụ cho ngươi bảo vệ Lôi Dương, không cho phép ai làm hại nhóc ấy cho đến khi đạt Nguyên Anh Kỳ, hoàn thành trọng thưởng!" Lam Bảo ra lệnh rồi đưa cho Truyền Âm Ngọc.

"Rõ!" Cao Tứ cúi đầu đáp, trong ánh mắt hắn cực kỳ sùng bái Lam Bảo, một kẻ có thân phận cao quý bậc nhất Đại Lục vậy mà không kêu căng kiêu ngạo những người khác, đảm bảo an toàn tuyệt đối với một cậu bé vô danh khi lần đầu gặp, hắn thề sẽ làm tốt nhiệm vụ này để Lam Bảo yên lòng.

Thân ảnh của Cao Tứ tan dần vào hư không, Lam Bảo hài lòng đi về Học Phủ.

...

"Phù... Mệt quá!" Lam Bảo đi vào cổng Học Phủ bẻ tay thoải mái nói rồi đi về phòng.

"Tiểu Anh Thư đâu rồi?" Lam Bảo lúc này mới sực nhớ ra nàng, như điên lao đi tìm.

Hắn thấy Lam Anh Thư đã tìm được Nhiếp Hồng Kỳ nắm tay dạo chơi quanh hồ nước, sắc mặt nàng hiện tại rất hưởng thụ.

Lam Bảo nhếch mép, hiển nhiên là Vương Đông Thu cho vào rồi.

Hắn lại lười biếng đi về phòng, ngã ầm lên giường làm một giấc say.

Lam Vĩnh và Cơ Hùng thì đã được Kim Nhất đưa về từ lâu, cả hai đang ngồi trong phòng đánh bài đập đá các kiểu.

Thiên Phương Ảnh vừa từ phòng tắm đi ra, trên thân chỉ quấn một chiếc khăn tắm, khi thấy Lam Bảo nàng chỉ hét lên một tiếng rồi bịt miệng lại quay vào thay y phục.

...

8 giờ 15 phút tối.

Lam Bảo chép miệng từ từ mở mắt sau một giấc ngủ, ngồi dậy vươn tay thoải mái rồi nhìn quanh phòng...

Trong phòng hiện tại tối om và chẳng có ai ngoài hắn.

"Phương Ảnh chắc đi ăn rồi!" Lam Bảo mặc một bộ bạch y bước ra ngoài lan can hóng gió.

Hắn không có đeo mặt nạ nên những người nhìn lên phòng hắn thì ánh mắt lạ lẫm nhưng chả nói gì.

Vi vu vi vu...

Từng đợt gió mắt buổi đêm phả vào người hắn, mát mẻ thư thái cực kỳ.

"Kim Nhất, Huỳnh Long, Nhị Khang!"

"Có thuộc hạ!" Cả ba xuất hiện trước mặt Lam Bảo cúi đầu.

"Các ngươi cũng nên thư giãn rồi, thay y phục bình thường, dạo quanh Linh Khải Thành một chút!" Lam Bảo phất tay nói.

"Đa tạ chủ công!" Ngay lặp tức cả ba thay y phục bình thường, Kim Nhất mặc bạch y, Huỳnh Long mặc tro y, Nhị Khang mặc hắc y.

"Đi!" Lam Bảo gật đầu rồi đi sang phòng 2223 gọi hai thằng kia đi.

...

"Sao? Đi nhậu á! Đi... Ta đang đói!" Ngay lặp tức Lam Vĩnh chạy ra phòng.

Cơ Hùng đang ngồi thiền nghe vậy thì lặp tức xuống giường. Gì chứ đi nhậu với huynh đệ thì hắn rất khoái.

...

Xuống sân, Lam Bảo bắt gặp rất nhiều ánh mắt nóng bỏng của nhiều thiếu nữ nhìn vào mình.

"Trời ơi, vị công tử đi đầu thật là anh tuấn, chàng sẽ là mục tiêu tiếp theo của ta!" Một nữ học viên liếm liếm môi lên tiếng.

"Hai vị công tử đi sau mới xịn!" Một nữ học viên khác nóng bỏng nhìn Huỳnh Long, Lam Vĩnh.

"Ta thì thích vị công tử lạnh lùng kia cơ!" Một thiếu nữ nhìn Cơ Hùng như nhìn cờ-rút.

...

"Haizz!" Lam Bảo thở dài lắc đầu, cầm Truyền Âm Ngọc gọi cho Cao Tứ:

"Ngươi mặc y phục bình thường rồi đi ăn mừng chiến thắng, các ngươi đểu có công, về ta sẽ thưởng cho!"

"Đi ăn mừng sao? Vậy được thưa chủ công!" Cao Tứ đang âm thầm canh gác cho Lôi Dương tu luyện, đáp lại Lam Bảo rồi để một kết giới không cho ai ra vào trừ Lôi Dương.

Hắn ngay lặp tức thay y phục bình thường, di chuyển đến chỗ Lam Bảo.

"Cao huynh đây rồi!" Nhị Khang vỗ vỗ vai Cao Tứ nói.

"Ừ, lần này đông vui thật đấy!" Cao Tứ chỉ nhẹ gật đầu.

"Được rồi, 7 người chúng ta tìm quán nào uống rượu!" Lam Bảo phóng khoáng nói.

"Được!" Cơ Hùng đáp.

Lam Bảo gật đầu, tìm quán ăn hạng nhất trong Linh Khải Thành.

Cả 7 người bọn hắn tuy từng đi qua một lần nhưng cũng phải công nhận nơi này rất rộng lớn, quầy hàng và quán ăn kiểu cổ trang xuất hiện khá nhiều, đường thành nhộn nhịp.

Cả 7 người đi vào một quán ăn có tên Nhất Khải Quán.

"Tiểu nhị, cho một con Trư Linh Lục Bậc quay và ba bình rượu lớn!" Lam Bảo đập bàn nói lớn.

"Dạ dạ, có ngay quan khách!" Tiểu nhị đáp rồi hối hả chạy vào.

Lam Bảo cùng 6 người ngồi vào một cái bàn lớn rồi nói chuyện rôm rả.

"Hôm qua chủ công một mình đánh với bốn vạn quân linh thú khiến ta vô cùng bái phục!" Kim Nhất nhìn Lam Bảo cười nói.

"Haha, phải!" Huỳnh Long cười lớn đáp.

"Do bọn chúng yếu thôi, bốn người các ngươi hợp lại cũng có thể giết sạch!" Lam Bảo thoải mái đáp.

"Tiếp theo nên làm gì tiếp?" Lam Vĩnh nói, truyền âm cho Lam Bảo:

"Có nên diệt Lâm Gia không? Tuy Học Phủ có quy định là nếu vô cớ đánh những gia tộc và thế lực của học viên khác thì sẽ bị diệt tộc, nhưng nếu có hiềm khích thì thoải mái, Học Phủ sẽ không nhúng tay vào, ở trong Học Phủ bọn thiên tài Lâm Gia hôm nào cũng tán tỉnh Lộ nhi của ta. Nhất là tên Thiếu Chủ kia, hôm nào cũng quấn theo Ngọc tỷ nhưng bị Uyên Dung ngăn chặn!"

Lam Bảo ánh mắt rét lạnh rồi nhanh ẩn giấu đi nhưng không qua mắt Lam Vĩnh, hắn cũng giống Lam Bảo, hận Lâm Gia giết đi những thân nhân của mình đến mức gặp là đánh!

Sau một lúc trò truyện, Lam Bảo có để ý Cơ Hùng, ánh mắt tên này có chút nhớ nhung, dạo này hay ít nói. Với kinh nghiệm thì Lam Bảo biết thằng này sa vào lưới tình rồi.

Hắn truyền âm cho Cơ Hùng:

"Thích ai hả?"

"Đâu có đâu!" Cơ Hung truyền âm lại phủ nhận.

Lam Bảo cười như không, hắn tra Google, biết được Cơ Hùng đang thích là một nữ học viên trong học phủ, xếp hạng 22 Khải Hoàng Bảng có tên Hoa Tuyền.

Cơ Hùng thở dài một tiếng đánh trống lảng:

"Heo quay đến rồi kìa!"

Tiểu nhị bưng 1 cái đĩa lớn đỡ con heo quay đặt lên bàn cùng ba chum rượu lớn.

"Ăn!" Lam Vĩnh háu ăn nói, được thằng bạn thân bao đúng là sướng nhất mà.

"Làm chén rượu!" Cao Tứ rót rượu cho từng người nói.

"Được!" Cả 6 người còn lại đáp, nâng lên ly rượu.

Cạch!

...

Lam Bảo sau khi uống đến say rượu thì đi về phòng nằm luôn.

5 giờ 30 phút sáng hôm sau.

Lam Bảo đang nằm trên giường, lười biếng ngáp ngủ mở mắt nhìn sang bên giường của Thiên Phương Ảnh, nàng đang đắp chăn quay lưng lại với hắn nhưng ngủ rất yên bình mà thở nhè nhẹ.

Lam Bảo lại như vừa nghĩ ra trò gì, ngồi dậy từ từ đi sang ôm nàng từ sau lưng, đắp chung chăn với nàng.

"Ngươi lại làm gì vậy?" Thiên Phương Ảnh giật mình tỉnh giấc nhưng không kháng cự.

"Ôm nàng!" Lam Bảo thì thầm vào tai nàng.

Thiên Phương Ảnh nổi cả da gà, gò má đỏ lên, nhắm mắt ngủ tiếp.

Lam Bảo được đà tiến tới, véo véo gò má mềm mịn của Thiên Phương Ảnh.

"Ngươi lại làm gì nữa? Ngủ đi!" Thiên Phương Ảnh gắt giọng.

"Cho ta sàm sỡ một chút!" Lam Bảo cười gian nói.

Nghe lời này của hắn, cơ thể nàng dần nóng lên, hơi thở dồn dập, lí nhí đáp:

"Đừng mà..."

Lam Bảo không nói gì, bàn tay hắn đang ôm phần bụng nàng bỗng nhiên di chuyển lên trên mà xoa bóp bầu ngực sữa căng mềm kia, ngón tay trêu chọc hạt anh đào sau lớp áo ngủ.

"Ư... Ưm... Đừng làm như thế...!" Thiên Phương Ảnh rên rỉ cố gắng đẩy tay Lam Bảo ra.

"Dễ chịu quá, ta không nỡ bỏ!" Lam Bảo cười hề hề nói.

"Đừng... Đừng...!" Thiên Phương Ảnh bắt đầu rơm rớm nước mắt, thấy thế Lam Bảo mới dừng tay.

"Nàng làm sao vậy?" Lam Bảo lo lắng hỏi.

...

Bạn đang đọc Đa Thiên Địa sáng tác bởi sxicbos
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sxicbos
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.