Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát Khỏi Hung Thú

Tiểu thuyết gốc · 2433 chữ

Chương 42: Thoát Khỏi Hung Thú

Bên kia, một đám yêu thú mà Dạ Hành vừa thả ra sau một chút hoảng loạn đã nhanh chóng áp đảo, tiêu diệt gọn đàn U Minh Lang.

U Minh Lang vừa bị tiêu diệt, đám yêu thú này lại gặp các hung thú khác. Bọn hung thú xung quanh đây đều kéo đến.

Những đàn hung thú ở gần đây là những kẻ đến đầu tiên, nhưng dưới sự áp đảo về cả quân số lẩn thực lực, đám hung thú này cũng nhanh chóng chung số phận với U Minh Lang.

Đám yêu thú này bắt đầu giống như Dạ Hành, bọn chúng không thích hung sát khi nơi đây. Bọn chúng dựa theo bản năng để tìm đến nguồn linh khí.

Đám yêu thú này không có đan dược che giấu khí tức như Dạ Hành. Bọn chúng phải trải qua vô số cuộc chiến trên đường đi.

Phía trước bọn chúng là thủy triều yêu thú đang khát máu kéo đến. Con nào con nấy đều hung tàn không cần mạng mà lao đến. Dường như trong đầu bọn chúng chỉ có một ý niệm duy nhất là phải cắn nuốt máu thịt tươi ngon của đám yêu thú này.

Dạ Hành cùng Tiểu Hồ cũng nhờ đó mà thoát gần như không còn chướng ngại trên đường.

Sau khi được Tiểu Hồ xác nhận đã không còn hung thú xung quanh, Dạ Hành không cần ẩn nấp như trước. Hắn tận dụng cơ hội này mà bung hết tốc lực để chạy trốn.

Hắn cùng Tiểu Hồ chạy liên tục ba ngày ba đêm. Không biết đã vượt qua bao nhiêu ngọn núi, bao nhiêu thác nước. Cuối cùng bọn hắn đã cảm nhận được linh khí.

Vượt qua khu rừng này, băng qua một thác nước lớn. Linh khí nồng đậm áp thẳng vào mặt Dạ Hành.

“Thật thooải mái. Cuối cùng cũng thoát khỏi đám hung thú kia”. Dạ Hành cùng Tiểu Hồ ngồi bên một dòng suối tươi mát nghỉ ngơi.

“Ba tháng qua, chúng ta liên tục chạy trốn. Không có một ngày được nghỉ ngơi thoải mái. Hiện tại chúng ta có thể thả lỏng một chút a”.

Dạ Hành cùng Tiểu Hồ thoải mái bơi lội dưới thác nước một hồi rồi nhanh chóng tiếp tục lên đường.

Đến chiều tối, Dạ Hành đã tìm được một thạch động của một con Thiết Ngưu cấp ba. Dạ Hành sau khi chiếm hang ổ của nó cũng giết luôn nó làm thức ăn.

….

Từ khi bước vào địa phận của yêu thú, Dạ Hành cũng thả lỏng hơn rất nhiều. Hắn bắt đầu tìm kiếm linh thảo để chuẩn bị cho việc luyện chế một ít đan dược cấp hai, cấp ba cần thiết.

Trong ba tháng điên cuồng chạy trốn cùng chém giết kia, Dạ Hành đã đột phá lên Hư Linh Cảnh, Tiểu Hồ cũng chuẩn bị đột phá lên cấp ba.

Sau vài ngày tìm kiếm, Dạ Hành phát hiện rất nhiều dấu vết chiến đấu. Dấu vết mới nhất chỉ cách đây mấy canh giờ, dấu vết cũ thì cũng đã năm sáu ngày trước, có khi còn lâu hơn. Có dấu vết của người với người, cũng có cái của người với yêu thú.

Dạ Hành quyết định tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra. Hắn muốn tìm hiểu thông tin tại nơi này cũng như muốn biết cách đến thành trì gần nhất.

Hắn cùng Tiểu Hồ lần theo dấu vết để lại mà đi theo.

Càng ngày hắn càng phát hiện nhiều thi thể của con người cùng yêu thú. Hắn xem kĩ vết thương liền phát hiện ra đây là một đám người hỗn tạp, bọn họ dùng các loại binh khí khác nhau, công pháp khác nhau. Thông qua độ sâu của vết thương trên người yêu thú, hắn còn phát hiện những kẻ này hầu hết đều là Hư Linh Cảnh. Có ít nhất hai người đạt đến Tụ Linh Cảnh.

Sau hai ngày lần theo dấu vết, Dạ Hành đã có thể thấy một đám người đang ẩn nấp trong một hang động từ xa.

Toàn bộ bọn họ đều sắp sĩ hắn, trong đó có năm vị mỹ nữ được bọn thiếu niên này bảo hộ khá chu toàn.

Dạ Hành không trực tiếp tiến tới hỏi thăm, hắn lựa chọn quan sát từ xa. Hắn muốn xem bọn người này rốt cuộc đang gặp phải vấn đề gì. Đang bị kẻ nào truy sát. Cũng muốn xem tính cách của bọn họ rồi mới quyết định có tham gia vào hay không.

Ba ngày tiếp theo, bọn người này liên tục gặp phải sự công kích của một đám yêu thú không vượt quá cấp ba.

Trong nhóm bọn hắn có hai người tu vi Tụ Linh Cảnh cùng rất nhiều tu sĩ Hư Linh Cảnh. Dưới sự lãnh đạo của một nam một nữ này, đoàn người ứng đối rất có quy củ, không hề rối loạn trận hình.

Một đám yêu thú cấp ba này không quá làm khó bọn hắn. Mối nguy đích thực là những kẻ đang điều khiển đám yêu thú này.

Những kẻ điều khiên đám yêu thú rất ít khi trực tiếp ra mặt tấn công trừ khi bọn chúng muốn ngăn cản hướng đi của đám người này. Bọn chúng muốn dùng yêu thú để bào mòn sức lực của đám người.

Sau nhiều ngày quan sát, Dạ Hành phát hiện được đám người bị đuổi giết này nhiều ngày không được nghỉ ngơi đều đã lâm vào trạng thái mệt mỏi. Sức chiến đấu giảm xuống nghiêm trọng.

Bọn người điều khiển yêu thú cũng có lực lượng sấp sĩ hai mươi thanh niên kia. Chỉ là bên trong đội hình lại chỉ có một tu sĩ Tụ Linh Cảnh.

Dạ Hành là người ngoài cuộc, hắn lựa chọn một phương án an toàn nhất. Hắn lựa chọn đợi, đợi đến khi hai bên chính diện va chạm.

Đúng như dự đoán, đến khi đám người thanh niên kia đã suy yếu. Những kẻ điều khiển yêu thú toàn diện tấn công, muốn kết thúc nhiệm vụ.

Mấy chục tu sĩ dẫn theo yêu thú bao vây đám thanh niên kia.

“Các ngươi vùng vẫy dãy chết nhiều ngày như vậy thật khiến chúng ta bội phục a. Hôm nay, các ngươi nên nhận mệnh đi”. Gã thủ lĩnh cưỡi một con Yêu Lang cấp bốn nói.

“Tà phái các ngươi dám nhúng tay vào việc của nội bộ Chiến Yêu Quốc chúng ta. Không sợ bị Thánh Triều tiêu diệt hay sao?”. Nam thanh niên tu vi Tụ Linh Cảnh nói.

“Chúng ta được người mời tới hỗ trợ a. Sau này, khi hắn lên ngôi còn phải làm việc cho chúng ta. Chúng ta không trực tiếp lộ diện, ngươi nghĩ xem, Thánh Triều có quan tâm đến một quốc gia nhỏ bé như các ngươi không?”. Gã thanh niên cưỡi sói cười nói.

“Không ngờ hoàng huynh của ta thật độc a. Ngay cả việc cấu kết với tà giáo mà hắn cũng dám làm. Hắn vì thắng ta mà đánh đổi hết thẩy a”. Thanh niên đắng chát cười nói.

“Tuy ta là kẻ thù của ngươi nhưng ta cũng phải công nhận, ngươi quả thật là kẻ kinh khủng nhất mà ta từng gặp a. Nếu như ngươi nguyện ý gia nhập Huyết Ma phái chúng ta thì ta tin chắc ngươi sẽ nhanh chóng trở thành cao tầng của môn phái. Đến lúc đó ngươi mới phát hiện đỉnh cao của nhân sinh là thứ gì. Hoàng vị của một quốc gia nhỏ bé làm sao có thể so sánh. Ngươi sẽ phát hiện, việc tranh chấp hoàng vị này buồn cười đến mức nào”.

“Ngươi vì muốn chiêu mộ ta nên mới trực tiếp đến đây ư”.

“Đúng vậy, ngươi quá thông minh. Ta rất muốn chiêu mộ ngươi”.

“Nếu như ta không đồng ý, ngươi sẽ chính tay giết ta ngươi mới an tâm a. Đây có lẽ là một ý khác khi ngươi tới đây a”.

“Ngươi thông minh như vậy, sao lại không thuận theo thời thế a”.

“Thời thế? Ta đang thuận theo thời thế đây”. Nam tử trung niên cười nói.

Nụ cười tự tin của nam tử này khiến gã thủ lĩnh đang ngồi trên lưng sói có cảm giác không tốt.

Ngay sau đó, tất cả mọi người cùng yêu thú nơi đây đều không còn sức lực nằm la liệt trên đất.

Vẻ mặt của mọi người đều kinh hoảng, riêng chỉ có nam tử trung niên kia là đang cười rất vui vẻ.

Dạ Hành từ trong rừng cây đi ra, đến trước mặt mọi người ở đây.

“Ngươi vì sao biết được sự hiện diện của ta”. Dạ Hành nghi hoặc hỏi.

“Ta có am hiểu một chút về độc thuật. Bốn ngày trước, ta vô tình ngửi thấy mùi của Hương Nhu thảo. Ban đầu ta cũng không quá để tâm, nhưng hôm sau ta lại ngửi được mùi của Hạ Hoàng Thảo. Tiếp theo là Sa Tử Sâm, Huyết Giác, Kê Huyết Đằng… Ta liền biết có người đang ở chỗ tối thả ra những thứ này. Mà ta biết, càng nhiều linh thảo xuất hiện thì khả năng có một độc y càng cao. Chỉ có độc y mới làm những chuyện như thế này. Kết hợp nhiều linh thảo tạo ra độc dược cực mạnh, đó là thói quen của rất nhiều độc y cao cấp”.

“Nhưng ngươi tại sao lại không lo lắng là bọn họ làm ra”. Dạ Hành chỉ tay về phía gã thủ lĩnh đang ngồi bên cạnh con sói.

“Ta cùng bọn chúng đấu đã lâu, nếu bọn chúng có khả năng này cũng không cần cùng ta dây dưa lâu như vậy”.

“Ngươi không sợ ta giết người đoạt bảo. Giết hết các ngươi sao”.

“Ta còn mong ngươi là người như vậy a. Ta còn sống giá trị gấp trăm ngàn lần bộ thi thể cùng một đám đồ bỏ đi trên người ta a”.

“Hắn nói không sai, ngươi quả thật quá thông minh”. Dạ Hành khâm phục nói.

“Ngươi quá khen”.

“Ta cứu ngươi thì ta được lợi gì?”. Dạ Hành hỏi.

“Ta sẽ trở thành quốc vương, một vị quốc vương nợ ngươi một mạng. Ngươi cảm thấy thể nào?”.

“Nghe rất hấp dẫn, nhưng ta tin được ngươi sao?”.

“Được, ta tin ngươi đã quan sát chúng ta những ngày qua. Biết được đại khái tình huống của ta”.

“Ngươi càng thông minh, ta càng sợ. Hợp tác với một kẻ quá thông minh luôn là một thách thức lớn”.

“Ngươi giết chúng ta cũng không có lời, ngươi lại không thể hợp tác với bọn chúng a”.

“Tại sao?”.

“Tại vì bọn họ là tà phái, ngươi cố ý cản trở việc của chúng. Bọn chúng sẽ tìm mọi cách tiêu diệt ngươi. Bọn chúng không bao giờ có thể hợp tác cùng ngươi”.

“Ngươi phân tích rất có lý a”.

Bên này, đám người tà phái hốt hoảng. Gã cầm đầu liền lên tiếng nói.

“Vị huynh đệ này, không biết chúng ta có thù oán gì không?”.

“Ta với bọn ngươi không quen biết”.

“Vậy, huynh đệ tại sao lại cố tình xem vào chuyện của Huyết Ma phái chúng ta?”.

“Ta đang cần người hợp tác a”.

“Chúng ta có thể hợp tác với ngươi. Thực lực của Huyết Ma phái ta còn to lớn và mạnh mẽ gấp trăm lần Chiến Yêu quốc nhỏ bé này. Ngươi đối đầu với Huyết Ma phái cũng không có chỗ tốt gì, ngươi có thể thoát khỏi sự truy sát của phái ta sao, Chiến Yêu quốc có thể bảo vệ ngươi sao?”.

“Ngươi nói cũng có phần đúng a. Nhưng lời của vị thế tử này cũng không sai. Các ngươi có thể không ghi hận ta sao. Ta dù sao cũng đã hạ độc các ngươi. Các ngươi không trả thù ta sao?”. Dạ Hành nghi ngờ hỏi.

“Sẽ không, lời đồn ta phái gian trá xảo quyệt là do bọn tự cho là danh môn chính phái tự mình bịa ra. Chúng ta so với bọn hắn còn thủ tín hơn nhiều”.

“Ta cũng không tin cái gì gọi là danh môn chính phái lắm. Nhưng ta lại càng không tin tưởng ngươi. Đặc biệt, ta còn có đại thù với bọn tà phái các ngươi”. Dạ Hành cười nói.

“Tiểu tử, ngươi đừng không biết sống chết”.

Đám người tà phái sau một khoảng thời gian điều tức, đè ép chất độc đã có thể sử dụng linh lực. Bọn họ hét lớn một tiếng xông đến Dạ Hành. Bọn họ dùng toàn bộ lực lượng muốn nhanh chóng hạ sạt Dạ Hành.

Kẻ thủ lĩnh đám người tà phái thấy Dạ Hành không có cử động, tưởng rằng Dạ Hành sợ đến choáng váng liền cười to nói.

“Ngươi không biết, nhiều lời với kẻ địch chính là một sự ngu ngốc sao?”.

Nhưng khi hắn đến gần Dạ Hành lại không thấy được sự hoảng sợ trên mặt Dạ Hành, ngược lại còn nở một nụ cười tràn đầy vẻ khing thường.

“Các ngươi khiến ta đợi thật lâu”. Dạ Hành cười thầm nói.

Đám người tà phái trên đường lao đến bỗng nhiên cả người tóe máu. Kinh mạch toàn thân đứt gãy, máu tươi không ngừng tuôn ra.

“Ngươi”

“Ngươi”…

Gã thủ lĩnh không cam lòng mà nhìn Dạ Hành chằm chằm.

Trong khoảng khắc, một đám người đều cùng nhau chết hết. Còn chết một cách thê thảm như vậy.

Dạ Hành ném một lọ thuốc giải cho vị hoàng tử kia. Đám người này sau khi thấy hoàng tử uống vào trong mới dám uống theo.

“Nếu như chúng ta cũng muốn thừa cơ hội công kích ngươi, chắc chắn kết quả cũng như vậy phải không?”. Hoàng tử hỏi Dạ Hành.

“Ngươi đoán xem”. Dạ Hành cười nói.

“Ngươi vì thăm dò chúng ta mà bỏ ra không ít công sức a. Tạo thật nhiều cơ hội như vậy. Nếu ta là bọn chúng cũng sẽ không lựa chọn khác.

Ngươi luôn miệng nói ta thông minh, nhưng ngươi lại là người mà đám người thông minh như chúng ta sợ nhất”. Hoàng tử cảm khái nói.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.