Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khai Huyệt Kỳ

Tiểu thuyết gốc · 1991 chữ

Chương 23: Khai Huyệt Kỳ

Đám người Lam Đao đã đi được hai năm rưỡi, Thiên Phúc cũng một mình tu luyện đến nay đã được ba năm.

Kinh mạch trong cơ thể Thiên Phúc từ nhỏ đã bị dày vò vô số lần, đã từng bị đánh nát rồi lại được vô số thiên tài địa bảo tẩm bổ nên nó rộng lớn và cứng cáp hơn bình thường rất nhiều lần.

Từ nhỏ thường xuyên dùng đan dược cũng khiến đan độc trong cơ thể hắn tích tụ một lượng khá lớn, khiến kinh mạch của hắn bị tắc nghẽn vô cùng nghiêm trọng.

Hắn kiên trì dùng linh khí tinh thuần nhất mài mòn các nơi tắc nghẽn trong kinh mạch hàng ngày. Đến hôm nay đã có thể đã thông tám mạch cùng mười một đường chính kinh. Chỉ còn lại một đường cuối cùng mà thôi.

Bình minh hôm nay là ngày quan trọng đối với Thiên Phúc. Hắn đang dùng Thiên Linh Biến cùng Thăng Linh Quyết bên trong Cổ Thư để vận chuyển linh khí hóa thành từng đợt, từng đợt sóng mài mòn những chướng ngại bên trong đường kinh lạc cuối cùng.

Sau một thời gian dài bào mòn tất cả chướng ngại cùng tích tụ linh khí. Đến hôm nay, Thiên Phúc đã tích đủ linh khí cùng bào mòn vách ngăn đáng kể. Hắn cảm nhận được vách ngăn đã rất mỏng, hắn liền đem tất cả linh khí bên trong cơ thể biến hóa thành một mũi khoan khổng lồ, không ngừng khoan lấy vách ngăn.

Chỉ trong thời gian mấy nhịp thở, hắn đã trùng kích vách ngăn trăm lần. Cường độ cao trùng kích khiến hắn cả người đều lấm tấm mồ hôi. Những lần trùng kích vách ngăn là một lần khí tức toàn thân hắn bị chấn động, khí huyết bị xáo trộn.

Cường độ cao trùng kích như thế này khiến cơ thể người thường rất khó tiếp nhận. Nhưng Thiên Phúc không để tâm, bởi vì hắn đã có kinh nghiệm trùng kích những lần trước đó và hắn tự tin với sự thuần thục của bản thân trong việc vận hành pháp quyết.

Mỗi lần trùng kích một đạo kinh mạch hắn đều phải dùng đến cường độ cao này mới có thể thành công.

Vào lần đầu dùng Thiên Linh Biến biến hóa linh khí thành một mũi khoan lớn và dùng Thăng Linh Quyết để đề thăng linh khí trong một khoản thời gian ngắn. Hắn bị lực trùng kích phản chấn làm bị thương, miệng phun máu tươi, hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Phải tĩnh dưỡng nhiều ngày mới có thể hồi phục.

Về sau, hắn càng ngày càng thuần thục hơn trong việc vận hành pháp quyết và cảm nhận vách ngăn. Việc này giúp hắn đâm thủng vách ngăn nhanh hơn và ít chịu đau khổ hơn.

Mỗi lần trùng kích vách ngăn đều tiêu tán hết linh khí và sức lực trong cơ thể. Cả người suy yếu, hư thoát rất nhiều, khiến hắn cả ngày hôm đó đều phải ở nhà tĩnh dưỡng mà không làm được việc gì khác. Nhưng mỗi lần trùng kích thành công đều là một lần vượt qua cực hạn của cơ thể, giúp cơ thể hắn tiến thêm một bước về sức chịu đựng cũng như sức mạnh.

Lần này cũng không khác gì những lần trước, sau khi trùng kích khoảng một khắc đồng hồ. Vách ngăn cuối cùng cũng đã vỡ nát. Kinh mạch được thông suốt.

Theo linh khí vận chuyển, hắn đem các chất cặn bã cùng chất độc đẩy ra khỏi cơ thể.

Thiên Phúc vận khí, đưa linh khí tuần hào khắp cơ thể, tiến hành bước cuối cùng tẩy rữa kinh mạch. Tiến vào giai đoạn mới trong Luyện Thể cảnh giới là Khai Huyệt.

Sau khi hoàn thành Thông Mạch, hắn cảm giác cơ thể nhẹ nhàng, linh hoạt hơn trước rất nhiều. Sức mạnh cũng tăng lên đáng kể. Cảm giác được cơ thể tràn đầy năng lượng.

Thiên Phúc như mọi ngày vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Nhưng hôm nay hắn nấu nhiều gấp đôi thường ngày. Bởi vì đây là vì ngày này ba năm trước mẹ hắn mất.

Thiên Phúc cẩn thận chuẩn bị đám giỗ cho mẹ hắn.

Một ít hoa quả hắn mới hái được rửa sạch đơm trên bàn cùng một vài món đạm bạc hắn mới nấu xong.

Sau khi thắp hương, hắn đốt chút ít giấy tiền vàng mã nhờ Trưởng thôn mua giúp ở Mai Lâm Thành.

Hắn đang ngồi tâm sự trước mộ mẹ hắn chợt phát hiện phía chân trời xa, một con phi cầm dài ba trượng, bên trên ba nam một nữ đang bay lượn trên bầu trời Mai Hoa thôn.

Người trên phi cầm cũng thấy hắn, còn vẫy tay chào hắn.

Phi cầm đáp tại bãi đất trống trước thôn, sau đó bốn người nhanh chóng đi bộ vào thôn.

Bốn người tiến đến nhà Thiên Phúc. Mập mạp nhanh chóng hô to với Thiên Phúc.

“Thiên Phúc, ta đã trở về”.

“Các ngươi đi thật lâu”. Thiên Phúc cười.

“Ừm, gần ba năm mới có cơ hội trở về”. Lam Đao nói.

Cổ Đồng vẫn như cũ, vẫn thích cười ngây ngô, tay thì sờ sờ đầu không biết nói gì.

“Những năm qua, chúng ta cố gắng tu luyện, nay đã đạt đến Luyện Cốt kỳ mới được sư phụ cho xuống núi. Ngươi vẫn khỏe chứ”. Lam Đao nói.

“Ta rất tốt, mọi chuyện ở đây vẫn như thường ngày. Các ngươi trên Vân Sương phái sống thế nào”.

“Chúng ta là thiên kiêu của môn phái, ai dám ức hiếp chúng ta”. Mập mạp lại nói.

“Không phải chúng ta, mà là ta với Cổ Đồng. Ngươi không tính”. Lam Đao nói.

“Ta sắp, sắp trở thành không được sao”. Mập mạp không phục nói.

“Ngươi được sao. Ngươi cả ngày ăn chơi lêu lỏng, không chịu khó tu luyện. Còn thường hay ra ngoài ngoại môn tập hợp đám người vô tích sự làm đại ca dẫn đầu đi gây sự. Ngươi không bị đuổi đã là may mắn lắm rồi”. Lam Đao nói.

“Ngươi không biết thế nào là giải khuây à. Ngươi ngồi một chỗ tu luyện không chán chết à”.Mập mạp không cho là đúng liền phản bác.

“Không”. Lam Đao hờ hững đáp.

“Thật nhàm chán”. Mập mạp bĩu môi chê.

“Được rồi, các ngươi lúc nào cũng cãi nhau. Lên Vân Sương phái rồi vẫn chưa hết à”. Thiên Phúc cười nói.

“Mọi người ở Vân Sương phái đối sử với ta rất tốt”. Cổ Đồng lúc này cũng lên tiếng cắt đứt cuộc cãi vả của hai người.

“À, mà mập, ngươi trở thành đệ tử nội môn rồi à”. Thiên Phúc hỏi.

“Haha, thế nào, hâm mộ ta a”.

“Hâm mộ, hâm mộ”. Thiên Phúc cười nói.

“Ngươi không biết đó thôi, sau khi ta lên núi tu luyện liền có người có ánh mắt phát hiện ra thiên tư tuyệt thế đang ẩn giấu trong người ta. Hắn theo năng nỉ ta nhận hắn làm thầy, ta vì quá phiền nên mới nhận lời. Vốn dĩ ta còn định ẩn giấu tài năng thêm một thời gian nhưng không được a. Thiên tài quả thật khó có thể che đi hào quang a”. Mập mạp chấp tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trời mà than thở.

“Ngươi đừng nghe hắn chém gió. Nhưng mà quả thật hắn được một vị trưởng lão thu nhận làm đệ tử. Đáng lẻ ra là đệ tử thân truyền nhưng hắn tu vi quá cùi, lại không chịu khó tu luyện nên chỉ cho hắn thân phận đệ tử nội môn mà thôi”. Lam Đao nói.

Thiên Phúc có chút bất ngờ nhưng cũng chúc mừng mập mạp.

“Quên giới thiệu với ngươi, đây là Vân Nguyệt sư tỷ của chúng ta. Lần này được về nhà là nhờ có sư tỷ cả đấy”. Lam Đao cười nói.

Thiên Phúc cũng lo trò chuyện mà quên mất vị sư tỷ này. Lam Đao giới thiệu thì hắn mới nhìn lại vị sư tỷ đang mặc áo tím này.

Hắn phát hiện vị sư tỷ này vẫn đang mỉm cười nghe bọn hắn nói chuyện. Nàng cao cũng sấp sĩ hắn, gương mặt thanh thuần, đặc biệt nàng cười lên rất đẹp. Nụ cười nàng tươi mát khiến người mê mẫn.

“Chào Vân Nguyệt sư tỷ, ta tên Thiên Phúc”.

“Chào ngươi, ta là Vân Nguyệt nhưng mọi người hay gọi ta là Nguyệt Nữ. Ngươi cũng có thể gọi như vậy. Hơn nữa, ta cũng bằng tuổi ngươi”. Nguyệt Nữ mỉm cười nói.

“a, vậy ta gọi ngươi là Nguyệt Nữ vậy”.

“Ừm, được”.

Nguyệt Nữ và Thiên Phúc sau khi chào xong cũng không biết nói gì nữa, cả hai đứng đó bốn mắt nhìn nhau.

Thấy không khí có chút không đúng, Lam Đao liền vỗ vai Thiên Phúc nói.

“Hôm nay giỗ mẹ ngươi, lát nữa chúng ta qua nhà ngươi tế bái bác gái. Ngươi phải chuẩn bị đồ ăn cho chúng ta đấy”.

“Sao các ngươi không về nhà mà ăn”. Thiên Phúc nói.

“Chúng ta về thăm nhà, nhớ ra đây là ngày giỗ mẹ ngươi nên đặc biệt đến thăm. Sao, không chào đón chúng ta à”. Mập mạp nói.

“Chào đón thì chào đón, sao phải nấu cơm cho các ngươi. Hơn nữa, bữa trưa hôm nay ta đã nấu xong rồi”. Thiên Phúc nói.

“Nấu rồi thì nấu tiếp đi a. Phải lâu lắm chúng ta mới có cơ hội trở về. Một bữa cơm ngươi cũng không cho, ngươi có phải quá keo kiệt rồi không”. Lam Đao nói.

“Hôm nay chúng ta mang sư tỷ đến đây ăn ké, ngươi không nể mặt chúng ta cũng nên nể mặt đại mỹ nữ này chứ”. Mập mạp cũng chen vào nói.

“Được rồi”. Thiên Phúc bất lực nói.

“Phiền ngươi quá”.

“Không sao, các ngươi đến làm ta rất vui”.

“Háo sắc, quá háo sắc. Huynh đệ chúng ta tới thì đòi đuổi về. Vừa thấy mỹ nữ liền chạy đi nấu thêm cơm. Xem như Đại Thụ ta không có người bạn như ngươi”. Đại Thụ bất bình lên tiếng.

“Ta cũng không muốn có người bạn như ngươi a”. Thiên Phúc cũng cười nói.

“Đấy, đấy đấy, Lam Đao, Cổ Đồng, các ngươi nghe thấy chưa. Ta đã nói tên này lang tâm cẩu phế. Hắn không xem huynh đệ chúng ta ra gì”. Mập mạp lôi kéo Thạch Đầu mà nói.

“Thiên Phúc chỉ nói ngươi. Liên quan gì tới ta”. Cổ Đồng khó hiểu hỏi.

“Ngươi, lợi hại”.

“Ngươi có thể trở về không ăn ké nữa nha”. Cổ Đồng cũng hiếm có trêu chọc mập mạp.

“Nói đùa, nói đùa. Khó khăn lắm mới được hắn nấu cơm cho ăn, ta sao có thể bỏ lở”.

“Thôi, các ngươi mau về thăm người nhà đi. Họ đang đợi các ngươi đó”. Thiên Phúc nói.

“Ừm, vậy lát nữa chúng ta qua nhà nguơi sau”.

Mập mạp thì chạy nhanh về nhà mình, nơi mà có cha mẹ hắn đang đứng tại cổng đợi hắn.

Cổ Đồng cũng trở về ngôi nhà của mình, nhưng nhà hắn chỉ có mỗi mình hắn. Hắn từ nhỏ được Trưởng thôn nhặt bên ngoài về, sau đó được một gia đình già không có con cái nhận nuôi. Không lâu sau, bọn họ cũng mất đi, hắn từ nhỏ đã tự lập.

Lam Đao dẫn theo Nguyệt Nữ đến nhà hắn, Nguyệt Nữ lần này xuống núi cũng vì tìm Trưởng thôn nên bọn hắn mới được nàng mang theo về thăm nhà.

Bạn đang đọc Dạ Hành Lộ sáng tác bởi lnty26091996
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi lnty26091996
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.