Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Năm

Tiểu thuyết gốc · 3462 chữ

Chương 5: Năm

Ánh trăng soi sáng nơi khuôn viên lạnh lẽo, có thằng nhóc đang ngồi khóc, nhưng không phải thút thít hay mếu máo như bình thường... Nó khóc ra máu. Từng giọt đỏ tươi rỉ rả chảy dài trên khuôn mặt biến dạng kinh tởm, chứa đầy sự căm hận đến tột cùng.

Cắn chặt răng nhìn về hướng nơi hai bóng dáng vừa chạy đi, thề rằng sẽ khiến chúng nếm trải mùi vị tận cùng của khổ đau.

Thằng nhóc bước đi, từng bước, từng bước, tích lũy thứ sức mạnh đến từ hận thù. Mỗi bước chân như một lời nhắc khơi gợi lại chuỗi ngày đau thương ấy.

Nó đã nhận lệnh từ sư phụ, nó tìm kiếm, nó mong món quà lần này sẽ làm hài lòng người, nó đã chuẩn bị rất kĩ càng cho công cuộc đón người quay trở lại.

Nhưng những kẻ mang lồng đèn đã phá hỏng tất cả.

Ngay khi biết Tầm là thứ quan trọng của kế hoạch, nó hối hận vì đã không bắt trói rồi mang về từ lần đầu trông thấy. Nhưng nó vẫn có thể sửa sai, ấy là nếu thằng thanh niên mặt thộn chó chết kia không dắt Tầm đi mất.

Trong vô thức, nó thò tay vào túi quần, lấy ra một miếng phù hiệu kì dị, rồi bóp nát. Bỗng không gian sau lưng thằng nhóc biến động, một bàn tay đen tuyền thò ra từ hư không, xuyên qua lồng ngực nó, máu tươi phun trào phủ kín một khoảng sân.

Bàn tay đen cầm theo một huy hiệu khác, một mặt nạ trắng và một viên ngọc đen cùng thông điệp màu đỏ máu được khắc nổi trên cánh tay.

“Hãy mang Thiên Nữ trở về!”

[---]

Đêm tháng tám tiết trời se lạnh, nhưng không lạnh bằng mặt Thanh lúc này.

Dù đã trải qua nhiều chuyện hoang đường cổ quái, thậm chí còn bị treo cổ xém chết, nhưng chưa lúc nào mà cái cảm giác đi bán muối lại gần và thật hơn bao giờ hết như lúc nãy. Giây phút ấy, thằng nhóc kia đã mang lại cho Thanh một thứ trải nghiệm đáng sợ.

Cảm giác cận kề cái chết.

Tầm và Thanh phóng vội ra khỏi cái công viên chết tiệt, cả hai lao băng băng qua từng con phố vắng.

Do được Tầm vác trên vai nên Thanh có dư dả thời gian để làm những chuyện ruồi bu khác ngoài việc lo lắng. Cậu trộm nhìn khuôn mặt bé thơ non nớt nhưng lại cương nghị và sắc lạnh của Tầm.

Mỗi lần lướt qua trụ đèn đường là ánh mắt của một đứa con nít học làm người lớn lại hiện lên, nét nghiêm túc đáng tin nhưng còn đầy thơ ngây kia làm Thanh hơi chạnh lòng.

Trong màn đêm u tối dưới ánh đèn phố thị mờ ảo, có một đứa bé vác một thanh niên lao đi vun vút. Cả hai đang chạy, họ chạy điên cuồng, tựa như phải trốn tránh khỏi thứ gì đó thật khủng khiếp hơn cả thằng nhóc kia, chạy trốn khỏi số phận nghiệt ngã.

Tầm lao đi với một tốc độ chóng mặt, đến đoạn ngã tư đường vắng vẻ, Thanh bắt gặp một chiếc xe tải đang chạy ngược hướng với mình, nói đúng hơn là đang phóng về phía cậu. Lão tài xế trên xe và Tầm có vẻ khá giống nhau, cả hai đều không có một chút biểu hiện nào của việc muốn ngừng lại. Thanh bắt đầu lo lắng và hoảng loạn khi xe thì càng gần mà tốc độ di chuyển thì không giảm, cậu định nhắc Tầm nhưng không kịp nữa rồi.

Đôi mắt kinh hãi mở to trân trối nhìn chiếc xe tải bự chà bá đang lao thẳng vào mình, lòng tuyệt vọng nghĩ phen này không ổn rồi!

Khoảnh khắc ngay trước khi va chạm, Thanh nhắm nghiền mắt, sự lo sợ cùng hồi hộp làm cậu không đủ dũng khí để đối mặt với cái tai nạn thảm khốc sắp xảy ra với mình, thầm mắng Tầm chơi dại đi đâm đầu xe tải làm liên lụy cậu.

Nhưng một giây... Hai giây...

Thanh mở mắt, chẳng có gì xảy ra cả, không, đúng hơn là chuyện xảy ra làm Thanh không lường trước được.

Trước mắt cậu lúc này là toàn cảnh cả một Sài Gòn lấp lánh đang phơi bày. Từng ánh chiếu lung linh của các tòa cao ốc, những con người nhỏ bé chen chúc hay dàn xe cộ di chuyển thành đàn làm cho thành phố này tựa như cả một dải ngân hà huyền ảo đang hình thành trên góc nhỏ của dải đất hình chữ S.

Cậu lúc này đã nhận ra vị trí của bản thân... Trên không!

Trước đó vài giây, ngay cái khoảnh khắc sắp va chạm, Tầm nhảy phóc lên nóc xe, co người tạo đà bắn thẳng lên trời, và kết quả là Thanh có một trải nghiệm nhớ đời.

Ôm chặt cổ Tầm, ngắm nhìn thành phố này từ trên cao mà lòng Thanh ngổn ngang những xúc cảm. Cậu thấy bản thân mình mới nhỏ bé làm sao trước một thế giới đang đổi mới trong từng khoảnh khắc.

Nhưng cái trải nghiệm hiếm có này lại không kéo dài được lâu. Tầm đột nhiên ho sặc sụa. Sau cú nhảy phá bỏ kỷ lục thế giới, cả hai rơi tự do, lao thẳng xuống thành phố đang rực sáng ánh đèn. Đây sẽ là một trong những khoảnh khắc cậu thanh niên của chúng ta không thể nào quên được. Tim như nhảy phóc ra, mặt đất càng gần thì Thanh càng thấy phảng phất hương nhang.

Nhưng cũng như ban nãy, cậu chưa chết, không có chuyện gì nguy hiểm xảy ra cả.

Đó là vì ngay từ lúc còn ở trên không, Tầm đã xoay người tạo lực, đôi chân nhỏ bé hoạt động như một động cơ phản lực, rầm một tiếng, cú hạ cánh làm mặt đất nứt toát cùng bụi mù khắp nơi. Cả hai đáp xuống một con hẻm vắng vẻ.

Thanh theo quán tính rời khỏi vai Tầm bay về phía trước, lao thẳng vào một đống rác bốc mùi. Có hơi choáng váng, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cậu rời khỏi đống chất thải hôi hám rồi quay người tìm kiếm Tầm, đứa bé vừa cứu mình một mạng.

Tầm đứng đó, ho lên vài tiếng trước khi ngã khuỵu xuống, trong miệng tràn ra thứ chất lỏng nhàn nhạt, cơn đau rát khiến nó gần như ngất lịm đi.

- Tầm!

Thanh hoảng sợ, cậu chạy đến ngay bên nó, đưa đôi tay ôm lấy cơ thể vốn đã thiếu sức sống nay lại càng yếu ớt hơn. Tầm thở hổn hển.

Thanh có hơi kinh hãi khi nhìn vào khuôn miệng nhỏ nhắn kia, những vết bỏng loang lổ khắp vòm họng. Cậu nhớ tới thứ thương tổn đầy ghê tởm trên mặt thằng nhóc lúc nãy, tim Thanh như thắt lại.

"Máu của mình... Tầm..."

Lo lắng nhìn nó. Cậu cảm thấy vừa đau vừa tức, đau xót trước cái thống khổ mà đứa bé này phải chịu đựng, tức giận trước sự vô dụng cùng bất lực của bản thân khi đối mặt với hiểm nguy. Thanh tự trách bản thân quá yếu đuối, giá mà cậu đủ mạnh mẽ thì mọi chuyện đã không diễn ra theo chiều hướng tồi tệ này.

Mắt Tầm dần hé mở, nó nhìn Thanh bằng sự trìu mến. Đôi mắt to tròn kia ẩn chứa ý cười bên trong, như chấp chứa một niềm hạnh phúc vô bờ nào đó của chủ nhân.

Khóe miệng hơi run rẩy, nó muốn nói gì đó, nhưng cơn đau khiến Tầm phải dừng lại, chỉ đành trao đi ánh mắt này. Nó mong rằng chàng thanh niên kia sẽ hiểu, mong anh thấu cảm được những xúc cảm của nó lúc này, bởi ngoài anh ta ra thì chẳng có ai hiểu mình cả, nó nghĩ vậy.

Thanh lắc đầu, nước mắt tuôn ra rơi xuống đôi gò má lạnh lẽo.

"Ấm quá!"

Tự vả mình một cái,Thanh muốn lợi dụng cơn đau để lấy lại sự bình tĩnh. Cậu bế Tầm lên, nhưng đôi chân chần chừ lại chẳng biết đi đâu về đâu, chợt sâu trong con hẻm vắng phát lên những âm thanh rợn người.

- Đ... Đo... Đói... Tao... Đói... Ăn... Tao...

Những tiếng rù rì trầm đục ngày một to phát ra từ bên trong màn đêm nơi con hẻm nhỏ. Thanh chẳng thấy gì cả, chỉ có những âm thanh kia như ngày càng tiến gần làm cậu nổi da gà.

Đang đứng đơ người ra để tập trung lắng nghe thanh âm kỳ quái kia, đột nhiên Tầm mở trừng mắt, nó giật mạnh Thanh một cái làm cậu chao đảo nghiêng người sang phải, ống tay bên trái bất ngờ bị rạch một đường dài.

Thanh hoang mang nhìn vào mảnh áo bị cắt trên tay, vết cắt rất ngọt chứng tỏ thứ kia cực kỳ sắc bén. Cậu cảnh giác nhìn quanh, không thấy gì cả, lòng dấy lên hoang mang cực độ khi nhận ra mình phải đối đầu với một thứ mà bản thân không thể nhìn thấy được.

Trong khi Tầm lại đang nheo đôi mắt lóe sáng chăm chú hướng về khoảng không vô định phía trước, mặt đầy căng thẳng.

Thanh toan bế Tầm chạy đi, nhưng đột nhiên nó đẩy cậu, cả hai tách rời để lộ ra một khoảng hở mà ngay sau đó xuất hiện một vết cắt sâu hoắm.

Ngã vật ra đất, Thanh bối rối vô cùng, từng câu hỏi không có lời đáp liên tiếp xuất hiện trong đầu. Cậu tự ép bản thân phải suy nghĩ, không thì sớm muộn gì cậu cũng thành món sashimi tươi sống với những vết cắt sắc lẻm kia.

Sự hoảng loạn phần nào đã bị chế ngự, Thanh có cho mình một khoảng lặng để tập trung. Cảm thấy có gì đó đang đến gần, cậu lăn người sang một bên, né một nhát cắt ngay tại vị trí trước đó là cổ cậu.

"Mẹ nó! Thứ chó má gì mà lại đi nhắm vào cổ? Khoan đã... Cổ... Máu?"

Thanh đảo mắt nhìn quanh, tinh thần cậu lúc này cực kỳ cảnh giác. Cậu thấy Tầm đang lao về phía mình, quyết định cược một ván với những suy đoán của bản thân.

Nhặt ngay viên đá nhọn bên cạnh, làm một đường dứt khoát vào lòng bàn tay còn lại.

- Ahhhh!

Máu tươi tuôn ra từ đôi bàn tay gầy gò, bóp mạnh tay lại để ép nó chảy ra nhiều hơn, Thanh vung hết số máu đang không ngừng trào ra từ vết thương trên tay vào khoảng không trước mặt.

*Xèo

- Graaaaaa!

Tiếng thét chói tai kèm theo sự lộ diện của một loài sinh vật dị hợm làm Thanh kinh ngạc đến nỗi quên luôn cơn đau đến từ vết thương.

Đó là một thứ gầy còm, có tứ chi giống người, cái đầu lỏng lẻo tựa như được kết nối với cơ thể chỉ bằng một cọng chỉ. Nó nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt sâu hoắm, bên trong là một màu đen kịt không thấy con ngươi đâu.

Cái thứ có vẻ là miệng của nó rộng cực kì, hàm răng nham nhở lởm chởm vài chiếc nhọn hoắt làm Thanh hơi buồn nôn. Chưa kể đến đôi bàn tay với những ngón dài thòng cùng bộ móng sắt nhọn thách thức tài nghệ của những nghệ nhân làm nail chuyên nghiệp.

Bộ dạng quằn quại ôm mặt của nó khi bị Thanh vẩy máu trông thống khổ vô cùng.

Trong khi cậu vẫn đang còn ngơ ngác trước dung nhan của cái thứ muốn cắt lát mình, Tầm lao đến, tung một cước đá bay đầu thứ dị hợm đó sang một bên. Dù rất muốn thét lên cảnh báo cho cái ông anh ngáo ngơ đang đứng như trời trồng kia nhưng lại không thể, Tầm đành phải hành động thay lời nói vậy.

Thanh thở phào nhẹ nhõm và có phần tán dương trong lòng khi thấy Tầm đá cái đầu ấy bay đi, nhưng lại khóc tiếng hán khi nhận ra cái đầu đổi quỹ đạo bay về phía mình. Cậu hoảng loạn vung tay loạn xạ nhằm đuổi cái thứ chết tiệt ấy đi.

Chợt một cảm giác thân thuộc đột nhiên trào dâng trong Thanh, cứ như trước đây cậu đã từng trải qua vô số chuyện như vầy. Chỉ trong khoảnh khắc nhỏ thôi, vẻ hoảng loạn nơi cậu hầu như bị dập tắt, nhường chỗ cho sự điềm tĩnh hiện lên qua ánh mắt sắt lạnh của một kẻ dày dặn kinh nghiệm.

Chân vào tấn, tay thủ thế, nhịp nhàng tựa hơi thở, bàn tay rướm máu lưu loát co lại rồi tung một cú dứt khoát, đánh trực diện vào cái đầu quái dị đang lao tới.

Cái đầu bị đánh văng vào góc, Thanh há hốc mồm kinh ngạc với khả năng của chính mình. Giây phút đó cậu hoàn toàn dựa vào bản năng mà ra đòn. Dù từng học qua một lớp võ hồi trung học nhưng Thanh biết rõ những động tác vừa rồi không chỉ đơn giản là bản năng.

Cậu đã rèn luyện chúng khi nào? Sao lại thuần thục đến như vậy? Có liên quan gì đến một năm ký ức bị mất của bản thân không? Những câu hỏi liên tục được đặt ra trong đầu, nhưng rồi bị xóa nhòa bởi cảm giác đau đớn đến từ vết thương rách toạc nơi bàn tay.

Cơn thống khổ bấy giờ quay trở lại với Thanh, cậu thốn đến mức không thể thốt nên lời, ôm vết thương mà cắn răng chịu đựng. Tầm lo lắng chạy đến thì đột nhiên khựng lại...

Bàng hoàng và hoảng hốt, Thanh không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt: Cánh tay trơ xương của cái thứ gớm ghiếc kia đâm xuyên qua cơ thể nhỏ bé của Tầm.

Chứng kiến cảnh tượng đó bằng đôi con ngươi long lanh dần đục, những giọt nước mắt bắt đầu rơi lả chả trên hai hàng mi ướt đẫm. Quên mất cơn đau, quên mất đôi bàn tay rướm máu, Thanh bỏ mặc tất cả mà chạy đến nhưng bị cái đầu trong góc bay ra chặn lại. Cậu điên tiết lao lên quyết sống mái với nó, đột nhiên có tiếng chuông khẽ vang:

*Leng keng... Leng keng...

Một bóng người bước vào hẻm nhỏ, tay phải lắc chuông đồng, tay trái cầm lồng đèn, thân mặc một bộ đồ bà ba nâu bóng sẫm màu.

"Là ổng?"

Trên khuôn mặt già cỗi lúc này quấn một miếng vải trắng điểm đỏ hai con mắt. Ông bước đi chậm rãi, từng tiếng chuông đều đặn vang lên theo sải chân nhịp nhàng.

*Leng keng... Leng...

Tiếng chuông ngừng bặt, ổng lao tới, giậm chân lộn một vòng trên không, thu lại chuông đồng, lấy ra bùa vàng đánh vào cái đầu đang cản đường Thanh. Tiếp đến phi lên tung cước dứt khoát đá bay Tầm sang một bên, mang theo chiếc tay khô héo vẫn còn đâm xuyên người. Cùng lúc đó tay nhanh thoăn thoắt rút cái bình nhỏ đeo bên hông nốc một ngụm, giơ chiếc đèn lồng lên rồi phun hết những thứ vừa nốc ra. Giấy không hư, đèn không tắt, chỉ có một ngọn lửa đỏ sẫm bùng lên sau cú phun, thiêu rụi hoàn toàn cái thi thể khô quắp kia.

Quá trình diễn ra chưa tới 10 giây, tất cả hành động đều mượt mà tựa như mây trôi nước chảy, mọi thứ được thực hiện với không một chút động tác thừa. Giống như đấy là những chuyện diễn ra theo lẽ tự nhiên, thuận theo quy luật mà vận hành chứ không hề có tác nhân nào động chạm vào cả.

Mặc dù điệu nghệ là thế nhưng Thanh nào có quan tâm, cậu chạy ngay đến bên Tầm đang thở dốc nhưng bị lão già kia cản lại.

- Định làm gì? Biết nó là gì không? - Lão có chút nhíu mày suy đoán. - Cậu là "Hành Giả"?

- Ông tránh ra!

Thanh quát lên một tiếng rồi gạt phắt ông lão ra để lao đến đỡ Tầm dậy. Nhìn nó bây giờ yếu ớt vô cùng, từng nhịp thở hổn hển làm lòng ngực phập phòng khiến Thanh đau xót. Ông chậm rãi bước tới, như không để ý đến thái độ của Thanh, một cách trầm tĩnh, ông cất tiếng hỏi:

- Cậu không phải "Hành Giả" nhưng lại có "Nhãn Quan"? Không phải "Huyết Nhân" nhưng lại dây dưa cùng "Khách"...

Lão đưa đôi mắt sáng ngời ẩn dưới lớp vải nhìn chằm chằm vào Thanh.

- Cậu rốt cuộc là ai?

Thanh ngẩng đầu nhíu mày nhìn ông bằng đôi mắt đầy sự mông lung và phức tạp. Cậu là ai? Câu hỏi này nếu là Thanh của trước kia thì đơn giản, nhưng giờ đây lại trở thành một vấn đề hóc búa.

Thanh cũng không biết bản thân là ai, đóng vai trò gì trong cái chuỗi sự kiện quái ác này. Chẳng hiểu tại sao một người bình thường như cậu lại phải trải qua vô vàn những biến cố mà đáng lẽ ra không cần thiết phải dây vào.

"Đây là số phận sao?"

- Không chỉ vậy, cậu còn có dính líu tới căn phòng kia… Làm sao cậu vào được đó?

Đây là lần đầu tiên ông lão chịu mở màn một cuộc nói chuyện nghiêm túc với Thanh sau cái lần tống cổ cậu ra khỏi tiệm. Dù đang rất lo lắng cho Tầm nhưng vì vẫn hy vọng rằng lão già kia sẽ giúp được nên cậu trả lời:

- Có một ông bảo vệ dẫn cháu vào...

- Bảo vệ? - Ông lão lắc đầu nhìn Thanh đầy nghi hoặc, vẻ mặt rơi vào trầm ngâm. - Tòa nhà đó là địa phận Liên gia, và... Không có bảo vệ…

Như vừa lóe lên thứ gì đó, Thanh có cảm giác câu chuyện dần logic phần nào khi chi tiết ông bảo vệ không hề tồn tại được thêm vào. Bất giác Thanh thấy lạnh cả sống lưng, cậu đã đối diện với những thứ này ngay từ giây phút ban đầu sao? Những câu hỏi không lời giải lại xuất hiện ngày một nhiều bên trong cậu.

Ánh mắt ông lão chuyển dần sang Tầm đang thoi thóp, đưa chiếc đèn lồng sờn cũ lên soi sáng mặt nó, ông nheo mắt đánh giá.

- Quang mang thuần khiết, không thể đo đạc thực lực… Đây là đứa nhỏ trong thông cáo tháng 8? Cậu quen nó?

Câu hỏi đã kéo Thanh về với thực tại, ông lão kia biết về Tầm. Lòng dấy lên một chút hy vọng, cậu dùng hết dũng khí cùng trí lực còn lại để mở lời van xin một lần nữa, nhưng lần này, không phải cho bản thân.

- Ông làm ơn giúp cháu! Có cách nào... Cứu chữa cho Tầm không...

Cậu nghẹn ngào, chưa bao giờ Thanh đổ nhiều nước mắt như vậy cho một đứa nhóc mới quen. Tầm trong mắt cậu lúc này đã không chỉ là ân nhân cứu mạng hay một người bạn đặc biệt, nó như gia đình vậy.

Ông già kia nheo mắt trầm ngâm, vẻ lưỡng lự hiện rõ trên khuôn mặt liêm chính. Nhận thấy vẻ đắn đo của ông, Thanh tung cú chót đánh vào sự thương cảm, cậu quỳ xuống dập đầu sát đất mà cầu xin.

- Cháu xin...

Dự định là vậy, nhưng đầu gối chưa kịp chạm đất thì bị ông lão đưa chân chặn lại.

- Đầu gối của đàn ông chỉ được phép quỳ trước cha mẹ thôi! Đứng lên đi!

Ông hất chân làm đầu gối Thanh theo đà bật lên, đứng thẳng người mà ngơ ngác nhìn ông.

- Ta thứ năm, gọi ông Năm được rồi. - Hất cằm về phía Tầm đang nằm trên đất. - Bế nó theo!

Nói rồi quay lưng bước đi.

Thanh gật đầu lia lịa rồi bế Tầm lên, nối gót theo chân ông Năm đi về cái nơi mà sau này trở thành chốn quen thuộc của cậu: Tiệm quan tài Năm.

Bạn đang đọc Dạ Hành Ký sáng tác bởi pandora1029
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi pandora1029
Thời gian
Cập nhật

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.