Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quá muộn ra nhân mạng rồi

Tiểu thuyết gốc · 1019 chữ

David cảm nhận được một sô thông tin từ cơ thể mà gốc thở dài.

{ không ngờ phải không, ta bước vào con đường này một cánh như vậy mà cũng tốt không bất lực nữa rồi có những thứ làm rõ rồi mới tốt.}

lucy lúc này đáng cò kèo mặc cả với lão ripperdoc từng bình dịch dưỡng một.

" này cô bé ta chữa thằng nhóc kia không tính phí thì phải nể mặt nhau một chút chứ." Lão cau có không ngờ là biết hàng.

lucy vỗ hai tay xuống bàn." Con mẹ nhà ông hơn hẳn 20% với thị trường, ăn cướp à. Này nói cho biết lão nương cũng không lạ gì các triêu trò của các người mua đen thì phải bán đen, lý nào có mua đen bán sáng."

David lúc trước nhìn khi lucy vẫn có vẻ trần trừ, nhưng giờ trong ánh mắt là không ngại ngần và nhu hòa thêm rất nhiều.

Sau một hồi co đi kéo lại Lucy chốt đơn mười bình xong quay ra túm lấy David lôi đi, trong tiếng nghiến răng ken két của lão Ripperdoc.

Cả hai bước đi dưới bóng đèn neon của thành phố đêm như một cặp thực sự, hôm nay mặc dù ngăn ngủ nhưng có nhiều kỉ niệm thực sự đây chẳng lẽ không phải đều ước của mọi cô gái có trái tim lạnh. Một cánh tay che trở, một trái tim cùng hoàn cảnh đập trung nhịp với mình.

Thoáng chốc David nhìn thấy một nụ cười mềm mại hạnh phúc nhẹ nhàng, thoáng ẩn hiện sau mái tóc bạc và ánh sánh mờ ảo từ các toàn nhà, đèn xe.

Qua đi con đường hào nhoáng cả hai tiến vào một khu nghòe khác.

Cô cười híp dơ cái bọc đen ra trước mặt David." có mệt cần nữa không."

{Không cần chẳng phải nói rồi sao loại này hoạt động kịch liệt mới dùng thôi chứ thường chỉ cần hàng chất lượng thấp là được .} David lắc đầu mà eo cảm thấy có cái gì là lạ lành lạnh.

{ Lucy cho hỏi cô mang tôi đi đâu vậy.}

Không quay đầu lại Lucy nói. "về nhà." trong khi đó vẫn như quen thuộc quẹo trái phải các kiểu.

David cảm giác có cái gì không ổn đậm hơn.

{ Ha ha về nhà đến giờ chúng ta tạm biệt nhé tôi cũng phải về rồi.} vừa nói vừa dùng chút nhẹ sức cố giẫy ra khỏi ma chảo của yêu nữ, nhưng đáp lại chỉ là im lặng và cái tay vẫn bị túm lấy.

{ Này đừng làm tôi sợ có gì từ từ nói chúng ta có thể đi từng bước một mà tình yêu là thứ linh thiếng ta phải tân hưởng nó.}

pựt xì một cánh cửa sắt mở ra bên trong là một căn phòng cỡ trung mặc dù không rõ nét nữ tính, nhưng từ trí nhớ vẫn nhận ra đầy là phòng Lucy ,David vội bám lấy cánh cửa không đi có chét cũng không vào, trong mắt cậu đây không phải là phòng ở nữa mà là hang của hùm sói.

Lucy dùng sức như kéo co cố lôi David vào cái mồ chôn tuổi thanh xuân mà mình cất công xây.

" thôi nào David tôi không ngại anh ngại cái gì chứ."

{ Không không đang tuổi ăn tuổi ngủ, tôi không muôn. Buông ra con yêu nữ kia, không biết làm vậy là phạm pháp là phạm rất lặng luôn . Đó là cưỡng hiếp trẻ vị thành niên đó.}

Lucy xi một tiếng qua kẽ răng.

" Không muốn vậy la đi la rách cổ cũng không ai tới đâu đừng quên câu là tội phạm là hắc hộ không có quyền công dân."

{ Á bớ người người ta hiếp râm hiếp râm.}

Tiếng Ai trong đầu làm Lucy miệng giật một cái nghĩ " Đã nghiện rồi con ngại." nhưng có người diễn thì cũng phải phụ mới có tình thú không phải sao.

" Thôi nào David thời đại nào rồi chỉ là quan hệ xã giao gắn KẾT tình đồng chí nam nữ thôi mà nghĩ thoáng nên đi chứ. Nào Đi Vào" sau lời cuối của Lucy, tự Dưng david cảm thấy nó thực sự hợp lý kì lạ mà chắc gì vào đã bị làm sao bất giác tay cậu buôn lỏng.

pựt xì.

Cánh cửa đóng lại như ẩn dụ cho cuộc đơi ai đó kép lại vĩnh viễn , một đồng chí nữa đã ra đi mãi mãi chúng ta cùng tiếc thương cho phận đời hảm hiu mới một ngày chỉ một ngày chưa tới, một phút tưởng niệm bắt đầu.

Khi vào trong mới thấy hối là muộn rồi David hai răng đánh nhau.

{ Lucy vào đây rồi tôi nhận mệnh nhưng có thể cho biết lý do và gói bảo hiểm không tôi còn trẻ lắm.}

Giơ lên ba ngón trắng hồng

" Lý dó thứ nhất anh cứu tôi hai lần anh hùng cứu mỹ lấy thân báo đáp quá hớp lý không một kẽ hở, thứ hai chúng ta giống nhau quá giống có thể chia sẻ nỗi buồn trong lòng, thứ ba tôi thích anh anh thích tôi quá đủ."

David { Thì ừm đúng là tôi khổng phủ nhận là thèm nhầm là có chút động rung khi thấy cô nhưng mà.}

Không cần nghe lời nghiện nói chuyện Lucy phẩy tay trắng ngọc ngắt lời David.

" Còn cái bảo hiểm sao, thì bởi anh là người đàn ông đầu tiên tôi dẫn về nhà móc đâu ra thứ đó chứ, với lại bản thân tôi cũng không muốn lưu tiếc nuối cho nần này. vầy nên là xin chia buồn tự mình cầu phúc đi."

Trán David toát mồ hôi hột cái gí chư bụng cô sưng có phải là bụng tôi sưng đâu cô bé là não tôi có vấn đề hay là thế giớ này mốt là như vậy.

Bạn đang đọc CYBERPUNK: kim loại hay máu thịt sáng tác bởi hikoma2003
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hikoma2003
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.