Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xuống Núi

Tiểu thuyết gốc · 1333 chữ

Chương xx: Ỷ Thiên Đồ Long Ký 4.

Đô Đại Cẩm giọng áy náy nói: “Là lỗi của tiêu cục Long Môn chúng tôi đã không bảo vệ tốt được cho Du thiếu hiệp. Có điều, toàn bộ thân quyến của chúng tôi ở Lâm An hiện giờ không biết tính mệnh ra sao?”

“Vị họ Ân nọ từng nói rằng nếu để việc hộ tống Du Đại Nham xảy ra nửa phần sơ suất, sẽ giết sạch già trẻ lớn bé ở Long Môn tiêu cực, gà chó không tha.”

Trương Tam Phong đang ở bên trong vận công chữa thương cho Du Đại Nham nghe được Đô Đại Cẩm nói vậy liền bảo.

“Liên Châu cùng Thanh Cốc lập tức đi Lâm An bảo hộ mọi người ở tiêu cục Long Môn.”

Nghĩ thấy câu nói này chỉ như là một lời hăm dọa, thế nhưng Đô Đại Cẩm cùng người của tiêu cục đều đi bảo tiêu ở bên ngoài cả rồi, nếu quả thực vị họ Ân kia nói lời nói thật thì những người này sẽ gặp nguy hiểm không cai chống đỡ.

Tống Viễn Kiều nói với Du Liên Châu: “Nhị đệ, sư phụ đã có lệnh, đệ cùng với thất đệ phải đi suốt ngày đêm. Sự việc khẩn cấp không được chậm trễ.”

Hai người đáp lời xong liền chạy về phòng chuẩn bị hành trang. Đô Đại Cẩm nhìn thấy vô cùng xúc động ôm quyền nói với Trương Tam Phong.

“Trương chân nhân, tâm ý của ngài vãn bối lĩnh nhận. Việc của vãn bối thật không giám làm phiền Du Mạc nhị hiệp. Xin cáo từ!”

Nói đến thế này rồi cũng không thể lưu người ở lại, Đô Đại Cẩm dẫn theo người của mình xuống núi.

Các đệ tử quay trở lại bên trong. Văn Phong đi tới cạnh Trương Tam Phong hỏi: “Sư phụ, Đại Nham sư huynh sao rồi?”

Trương Tam Phong thở dài, một lát sau mới đáp: “Tính mệnh bảo trụ, cánh tay trái bị đánh gãy không thể nối lại được. Còn về thương thế, chí ít cũng phải tĩnh dưỡng một năm. Sau một năm, còn có thể luyện được võ hay không cũng khó nói. Ôi cả một đời Đại Nham...”

Nói đoạn Trương Tam Phong buồn bã lắc đầu, các đệ tử xung quanh cũng sầu lây. Duy chỉ có Văn Phong là nhẹ nhàng thở ra. Kết quả này đối với Du Đại Nham đã là rất tốt rồi, cũng không giống với vận mệnh bị đánh cho gân cốt tứ chi đứt đoạn trước kia.

Một lúc chờ ở bên cạnh Du Đại Nham xong sư phụ Trương Tam Phong cùng các đại đệ tử rời đi bàn bạc chuyện của Đại Nham. Văn Phong thì vẫn ở trong phòng tam sư huynh.

Nhìn tam sư huynh mở trừng trừng hai mắt như kẻ mất trí, hoàn toàn không còn dáng vẻ anh hùng hào sảng mọi khi. Văn Phong đau lòng nắm lấy tay phải sư huynh nỉ non.

“Tam ca dừng có buồn, ta đọc được ở trong sách có nhắc tới một loại thần dược trị thương gọi là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao. Cao này bôi lên có thể chữa được cánh tay gãy của huynh.”

Du Đại Nham nghe được thế chợt trấn kinh vội hỏi lại: “Đệ nói là sự thật sao?”

Trông ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của tam ca, Văn Phong nhìn thẳng vào đó mà khẳng định: “Ta nói là sự thật.”

Du Đại Nham lúc này cũng đã phục hồi lại tinh thần mấy phần, muốn ngồi dậy nói chuyện nhưng bị Văn Phong ngăn lại: “Huynh cứ nằm nghỉ cho tốt.”

“Ừ, tốt.” Du Đại Nham đáp một tiếng nằm lại trên giường nói tiếp.

“Chuyến đi này nếu không nghe lời đệ mặc nội giáp trong người thì ta có lẽ đã không còn mạng mà trở về rồi.”

“Sư huynh bình an trở về là tốt rồi. Chờ cho ta thần công đại thành, xuống núi trả thù cho huynh.”

Nhắc đến thần công của Văn Phong khiến Du Đại Nham cười lên trêu chọc: “Ha ha... Cái võ công bổ củi ấy của đệ thì đánh thắng được ai."

Văn Phong thấy mình đạt được mục đính làm cho tam sư huynh giải tỏa được cảm xúc nên tiếp tục ngồi bên cạnh phà trò đùa, mãi đến khi sư phụ mang nước thuốc vào thăm thì hắn mới xin cáo lui trở về phòng của mình.

Văn Phong vừa rời khỏi, Du Đại Nham khuôn mặt tươi cười liền biến mất, ánh mắt tràn đầy thống khổ, thương thế của hắn như thế nào, chính hắn là người rõ ràng nhất, xem ra đời này vô vọng luyện võ.

“Sư phụ, sư đệ là bịa chuyện an ủi con đúng không? Trên đời này làm gì có thứ thần dược nào như thế?”

Trương Tam Phong đặt bát nước thuốc lên trên bàn lắc đầu đáp.

“Văn Phong lời nói là thật, khi ta nghe được các ngươi trong phòng nói chuyện đã trở về tra tìm điển tịch. Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao thực sự tồn tại, nó có xuất xứ từ Tây Vực, nhưng công dụng như thế nào thì chưa có người chứng thực.”

“Ngươi cứ yên tâm chữa thương cho tốt, chuyện này ta sẽ cho người đi tìm kiếm.”

Du Đại Nham vui mừng vội cảm tạ sư phụ, uống xong nước thuốc rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trương Thúy Sơn tay cầm kiếm, hông treo túi tiền đựng vài chục lượng bạc phòng thân đứng ở trong đại điện nói.

“Sư phụ, đệ tử đi đây!”

Trương Tam Phong gật đầu mỉm cười như có ý khích lệ.

Trương Thúy Sơn chạy ra tới đại môn, lúc này các sư huynh sư đệ đều tại, mọi người dặn dò vài câu xong cũng đi làm việc của bản thân đã được sư phụ giao phó. Chỉ còn lại Văn Phong đựng lại nhìn sư huynh không nhanh không chậm nói.

“Sự tình Đồ Long Đao nhất định huynh đừng có vướng vào. Nhớ phải về sớm đấy.”

“Ha ha... Lại cái bộ dạng ông cụ non. Chờ ta mang quà về cho đệ.”

Dứt lời Trương Thúy Sơn tung người nhảy lên con ngựa Thanh Thông, nó hí dài một tiếng phi nhanh xuống núi.

Nhìn theo bóng dáng càng lúc càng xa của sư huynh khiến cho Văn Phong không khỏi cảm thán.

“Vòng quay của vận mệnh. Cho dù có làm gì thì nó cũng không thể xoay chuyển. Trương Vô Kỵ, đứa con của số phận nhất định phải được sinh ra a.”

Thở dài một hơi, Văn Phong đem đại môn đóng lại rồi quay người trở về, lại đi chạy qua thăm Du Đại Nham sư huynh.

Trong phòng, Du Đại Nham bình phục được khá nhiều, đã có thể ngồi dựa lưng trên giường húp cháo.

“Dương đại hiệp, khôi phục được không tệ nha.”

Du Đại Nham đang húp cháo kém chút bị sặc. Dương đại hiệp là cái quỷ gì, người ta là bị chém mất cánh tay, hắn mới không có bị như thế đâu.

“Ha ha... Sư đệ rảnh rỗi tới thăm sư huynh sao?”

“Ta thì lúc nào mà có rảnh rỗi, vẫn đang tu luyện thần công đâu.”

“À mà ta mới biết được chuyện về thanh Đồ Long Đao, sư huynh cầm tới nó rồi, có cảm nhận gì không?”

Du Đại Nham đặt bát cháo gà xuống bàn hồi tưởng lại hồi lâu xong đáp lại đúng một từ: “Nặng.”

Văn Phong: “...”

[Trong phần truyện này xưng hô sẽ thành ta, ngươi, hắn, y, nàng...]

[Nội dung hoàn toàn là hư cấu, sẽ không chính xác 100% với nguyên tác mà dựa chủ yếu vào phần phim năm 2019.]

[7400]

Bạn đang đọc Cứu Vớt Chu Chỉ Nhược sáng tác bởi TruongCong098
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TruongCong098
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 53

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.