Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người thần bí

Tiểu thuyết gốc · 1471 chữ

“ Ngưng cảm , là ngưng tụ và cảm nhận linh khí , được phân chia hậu tiên , tiên thiên , đại viên mãn , đây cũng là thứ mà phải đạt được để được lên lớp , năm hai ngươi phải ngưng cảm hậu tiên mới có thể lên lớp , trò xem có thể lên nổi được lớp hay không đây , Hồ Vô Thường .” Một thanh niên tuổi khoảng 25,26 , gương mặt bình thường , mái tóc đen ngắn , tướng mạo đều rất bình thường đang nhìn một đứa nhóc tuổi khoảng 7,8 đang gãi gãi cái đầu , ra vẻ mặt với tội , tên nhóc này , tướng mạo cũng rất bình thường , tóc đen ngắn , ngũ quan đều bình thường không đáng nói đến , diện phục là một bộ đồng phục học sinh màu chủ đạo là màu xanh lam , hắn nói :

“Hehe, lão sư , ngươi xem có cái nào ngoại lệ không a , ta cũng hết cách .”

Người tên mới này nói là lão sư chính là một lão sư họ Trương tên Trương Hàn , hắn nay chính giáo viên chủ nhiệm của cái lớp này vẫn như tên nhóc này , nghe tên nhóc này nói , trên trán đều có hiện thoang thoáng gân xanh , quát : “ nhóc con , ngươi muốn khiến ta tức chết , Nếu như ngươi không thể ngưng cảm hậu tiên thì sang năm cũng không cần phải đi học nữa , ở nhà ăn nằm cho nó sướng.”

Tên nhóc nghe vậy gương mặt mếu máo hô : “ lão sư , người sao có thể như vậy , người xem , ta ngôi khô tuấn tú như này , chắc chắc là có vấn đề , chắc chắn là vậy , lão sư, lão sư , người …”

“Đã hết giờ .”

Ngoài cổng trường , mặt trời đã gần xuống hết , nơi này cũng không còn ai , à không , vẫn còn một tên nhóc , gương mặt đờ đẫn , quần áo lê thê lếch thếch cứ từ từ mà đi về một hướng.

Nhìn lên bầu trời , bầu trời đã chuyển thành đen , những ánh đèn đường phát sáng bằng quang nguyên tố cũng đã tự động bật lên , đa số ngôi nhà cũng có ánh sáng phát ra , bước vào hẻm nhỏ , người qua lại cũng đã không còn một ai .

Tại nơi đây , bên một ngôi nhà nhỏ , không gian nơi này rất nhỏ , chỉ chứa được một cái giường tre một người nằm và một số bụng cụ vặt khác cũng chỉ còn lại một đường đi nhỏ từ cửa ra vào tới chỗ ngủ , không khí cũng là ẩm thấp , thứ dựng lên làm bốn bức tường cũng là những miếng gạch cũ kĩ có kha khá vết nứt màu sơn cũng chốc gần hết, trần nhà cũng có một số lỗ nhỏ, nơi đây hiện tại tối tăm đến nổi không thấy bất cứ thứ gì nếu đi từ ngoài vào , nhưng lúc này , cánh cửa cót cét tiếng rỉ sét từ từ mở ra , đã có một tí ánh sáng nhỏ từ bầu trời chiếu vào trong nhưng có vẻ có cũng như không , mọi thứ vẫn tối . Dựa vào ánh sáng nhỏ đó ta thấy được một bóng dáng cậu nhóc đi vào , như có vẻ cậu đã quen thuộc nơi này , cậu đi vào mà không có va chạm bất cứ thứ gì , cánh cửa cũng được đóng lại , một ánh sáng vàng yếu ớt được phát ra từ bên trong phòng , không gian nhỏ bé cũng đã được thấy rõ một chút , đủ để nhìn xung quanh căn phòng .

Có được ánh sáng , ta thấy được một hủ cốt. “Gia gia à , người nói chịu đựng , phải chịu đựng , dù là mất mát thứ gì cũng phải chịu đựng , mọi chuyện rồi cũng sẽ qua , những thứ tốt đẹp rồi cũng sẽ đến . Con vẫn đang chờ đây .”

“Ngươi chờ cái gì ?” Một giọng nói không biết từ đâu ra , một giọng nói vang trầm của một nam nhân .

“Ai ? Ăn trộm? Không đúng , nhà này có gì mà ăn ! “ Hồ Vô Thường giật bắn mình đứng dậy , ngó tới ngó lui , nhìn đông tây tìm người .

“Không cần tìm , ngươi chỉ cần trả lời , ngươi muốn chờ điều gì ?” Giọng nói trầm vàng đó lại phát ra .

“Đương nhiên là giàu có , không , là quyền lực , không , là sức mạnh , không , là mỹ nữ, không , là … “ Hồ Vô Thường nghĩ nghĩ nói , bên ngoài nhìn vào cứ như một tên nhóc bị điên tự nói chuyện một mình .

“Được , ta sẽ cho ngươi hết , với điều kiện ngươi phải nghe lời ta , làm những gì ta bảo , ngươi sẽ được những thứ ngươi muốn , thế nào , được chứ ?” Giọng nói thần bí đó lại nói .

“Nhưng ngươi là ai ? Làm thế quái nào ông cho tôi được những thứ đó !”

“Ngươi không tin ta ? Được rồi , ta nên đưa ngươi quà gặp mặt rồi mới nói chuyện với ngươi mới phải .”

Lời nói vừa dứt , Vô Thường cảm nhận được một luồng năng lượng ấm áp từ tận sâu bên trong cơ thể tuông ra . “ cảm giác này là gì?”

“Nhóc con , thiên Phú ngươi cũng thực sự là quá kém đi , uổng công lại mang cái tên này , thư giản đi , ta chỉ là đang bồi bổ linh hồn ngươi mà thôi , à , ngươi biết gì về con đường tu luyện ?”

“ Trương lão sư nói với ta , Địa Châu tồn tại những nhân vật có thực lực tuyệt đối có thể dời non lấp biển được gọi là linh sư , muốn thành linh sư cần phải thông qua giai đoạn ngưng cảm , sau đó mới mà ngưng linh , dùng linh hồn ngưng thành bước qua môn quan là giai đoạn khai môn , tiếp tục bước lên bậc thang 99 tầng , Trương lão sư nói , nhân vật bước lên bậc thang 99 đó dường như đều là trong truyền thuyết , chỉ có những nhân vật cao tầng khác mới có thể may ra nhìn thấy họ .” Vô Thường nhớ lại rồi nói ra với giọng điệu sùng bái và ánh mắt sáng như sao .

“Cũng có thể xem là cơ bản , ngươi cứ biết như vậy trước đi đã , còn lại ngươi sẽ tự thông , mau thiền định đi .” Giọng nói thần bí nói .

Vô thường bước vào thiền định , cảm nhận được có sự chuyển biến khác thường rất lớn , hắn đã có thể cảm nhận được những quả cầu năng lượng rất rất nhỏ màu trắng với số lượng rất rất nhiều , thứ này không thể nhìn chỉ có thể cảm nhận . “Mau , dẫn động nó vào trong ngươi “. “Làm sao làm ?” . “Ngươi chỉ cần nghĩ muốn hấp thu nó trong mi tâm của ngươi , tập trung vào “. Vô Thường nghe xong liền lập tức mà theo , năm phút, xem như có tiếng triển , những hạt năng lượng nhỏ đó đều đang được đưa vào trong mi tâm Vô Thường tuy không quá nhanh nhưng cũng là rất đều , chứng tỏ chỉ là tư chất tên nhóc này kém .

Mười tiếng sau , những người có thực lực đều có thể nhìn thấy những linh khí và động rất nhỏ xung quanh cơ thể Vô Thường , sâu bên trong mi tâm , nơi đầy có chứa một chiếc bình thủy tinh có hình tròn đang chứa đầy rất nhiều linh khí .

“Xem như ngưng cảm hậu tiên sơ kỳ , lượng linh khí này nếu dồn nén lại chỉ chứa được một phần trăm thể tích cái bình .” Giọng nói trầm vang lại nói .

Từ từ mở ra hai mắt , trông có vẻ mệt mỏi do tập trung quá nhiều , hắn định đánh một giấc nhưng ánh sáng từ khe cửa chiếu vào làm hắn nhảy dựng lên , trời đã sáng , không sửa soạn gì liền cầm lấy cặp mà chạy bắn ra ngoài , nhưng đi được một đoạn hắn lại nhớ ra một thứ , hôm nay là ngày nghỉ “.

Bạn đang đọc Cửu Thiên Địa Biến sáng tác bởi khôngcóbiết123
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khôngcóbiết123
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.