Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bị Truy Đuổi

Tiểu thuyết gốc · 3463 chữ

Nghĩ ngợi nửa ngày, Lý Ninh lắc đầu mấy cái. Hắn nghĩ mình đã quá đa nghi. Hắn và đạo sĩ kia sao có thể quen biết. Từ nhỏ đến lớn ngoài mẹ hắn thì hắn chỉ tiếp xúc với Lý Ất người làm nhà hắn. Trong kí ức lão đạo này cũng không có ấn tượng gì. Chỉ có một người hắn có liên hệ , thân quen nhưng chưa hề gặp mặt chính là cha hắn. Cười khổ một tiếng, Lý Ninh không nghĩ về vấn đề này nữa, lão đạo làm sao có thể làm cha hắn được. Mặc dù cha hắn mất trước khi sinh ra hắn, theo lời kể của mẹ hắn, thì cha mình là người oai dũng, mạnh mẽ chứ không yếu ớt, thư sinh như lão đạo này.

Có điều, nhìn bộ dạng sầu khổ của lão , tuy mắng hắn mà hắn lại không thể giận nổi. Lý Ninh lại cảm thấy khó hiểu.

Nhìn vào cái cân đặt ở sạp , Lý Ninh lấy ra một cục nam châm . Cục nam châm này được đính ở cuối quả cân được sơn màu đen bạc giống y như cân vậy, rất khó để phát hiện.

Nhìn cục nam châm trong tay, Lý Ninh liếm môi. Thì ra, hắn đã gian lận. Vì cục nam châm này giống y hệt màu của quả cân nên phải nhìn kỹ mới phát hiện ra được. Nó khá nặng, trong khi cân sẽ làm cá , mực nặng thêm. Lúc nãy hắn đã lừa được người phu xe kia mua mực , chẳng những vậy hắn còn lừa được ông ta mua hết hàng.

Người đạo sĩ kia cũng vậy, con cá khi cân lên lên hẳn gần cân .Không những thế, Lý Ninh còn làm một mẹo mà chỉ người bán cá lâu năm mới biết, đó là khi nhấc con cá khỏi chậu, bóp mạnh hoặc đập cho nó chết. Còn cá chết đột ngột , không kịp nhả ra lượng nước có trong cơ thể, khi cân lên nó sẽ nặng hơn.

Xem ra trò mèo của hắn đã bị vị đạo sĩ này biết . Có lẽ sở dĩ hắn không bị người này lật tẩy, xuất phát từ lòng tu hành của người ta.

Xịch...

Tiếng hù từ đằng sau lưng kéo Lý Ninh ra khỏi trầm tư.

" Thiếu gia đang nghĩ về cô nào mà im lìm thế?".

Giọng nói là một người thanh niên . Bộ dáng hắn mập mạp, chừng tuổi Lý Ninh . Hắn mặc một bộ áo màu trắng bạc rách vài chỗ, trên vai áo có vá vài chỗ. Trên vai hắn vác một tải khá lớn, thở hồng hộc nhưng vẫn tươi cười hỏi .

" Hù chết ta rồi, có cô nào cái đầu của ngươi, Lý Ất ngươi đem tới hơi chậm".

Lý Ninh nhìn hắn xị mặt bĩu môi , gõ nhẹ đầu thanh niên mập mạp một cái. Khi nhìn thấy bao vải đặt xuống xạp gỗ, hắn khen.

" Ái chà, ngươi lấy được nhiều phết, tốt lắm song việc ta thưởng cho ngươi".

Người thanh niên mập mạp tên Lý Ất người hầu của hắn. Được hắn sai đi thu mua mực , trong bao vải hắn vác đến được hắn thu gom từ sáng đến giờ.

" Thiếu gia à! Chúng ta làm vậy liệu có ổn  không, ta e việc này quá thất đức".

Lý Ấy, ngồi xuống ghế uống ừng ực bình nước, sau đó nhìn Lý Ninh hỏi.

" Cái gì mà thất đức chúng ta buôn bán đàng hoàng có ăn trộm ăn cắp ai đâu mà ngươi nói thất đức.''

Lý Ninh ung dung nói.

" Ta chỉ sợ người ta biết được sẽ đánh chết thiếu gia". Lý Ất lo lắng nói.

" Ngươi đừng có trù ẻo ta, còn nói linh tinh ta sẽ trừ hết tiền thưởng của ngươi. Ây! Sao lần này lại thối thế?"

Lý Ninh quở trách Lý Ất một câu, hắn mở bao vải ra bên trong bốc ra một mùi hôi thối. Hắn bịt mũi lại, bên trong bao vải toàn là mực, cá đã đổi màu , có con hình như sắp phân hủy.

" Lý Ất , sao lần này mực lại tệ đến vậy?"

Lý Ninh hỏi.

" Chỉ có loại này thôi, loại tươi hơn người ta đổ cho lợn ăn hết rồi, hay chúng ta vứt đi không bán nữa".

Lý Mập khuyên giải. Thì ra bọn hắn đã dùng mực hỏng bán cho người ta. Sáng kiến này là do Lý Ninh nghĩ ra, hắn phụ trách bán hàng, Lý Mập phụ trách vận chuyển .

" Vứt là vứt thế nào , về nhà tẩy lại là bán bình thường".

Lý Ninh xua tay nói.

Hắn toàn thu mua các loại hải sản đã hỏng , chết và đã ngả màu về ngâm tẩy rửa cho sáng màu rồi đem bán với giá bình thường hoặc rẻ gấp đôi các hàng khác. Người đàn ông mua hàng lúc nãy đã bị lừa , chẳng những tiền mất còn phải đem về một đống mực thối, ăn vào không bị bệnh cũng phải bị Tào Tháo đuổi mấy ngày liền. Lý Ninh quả là một tên gian thương, vừa bán được hàng kém chất lượng lại đánh trúng tâm lý ham rẻ của khách hàng.

" Nhưng thiếu gia..."

Lý Ất ấp úng.

" Không nhưng nhị gì cả, ngươi ôm bao tải về để sau nhà giúp ta... À mà còn nữa...giúp ta chuyển cái xạp này đi. Ta không thể bán ở đây nữa, chuyển ra khu Bắc bán một thời gian rồi quay lại".

Lý Ninh dứt khoát trả lời, phân phó Lý Ất công việc.

Mặc dù không bằng lòng về việc làm của Lý Ninh, nhưng hắn là thiếu gia nhà mình. Tên mập đành phải nghe theo, hắn  ngồi dậy vác bao mực lên vai. Bao mực khá nặng , Lý Ninh phải giúp hắn cố định. Khi đi hắn quay lại nhìn Lý Ninh , tên mập nói.

" Thiếu gia ta chỉ giúp ngươi lần này thôi, lần sau thiếu gia tự đi mà làm ta không tham gia nữa đâu."

" Biết rồi, biết rồi... Lần sau tự ta làm... Ngươi đi nhanh đi, trời nắng nóng thế này hỏng hết mực giờ".

Lý Ninh dùng cổ áo quạt quạt nói.

Tên mập vác bao mực rời đi, Lý Ninh nhìn theo hắn bĩu môi , cười khẩy thầm nhủ tên mập Lý Ất không phải là lương thiện gì mà hắn quá nhát gan. Theo suy nghĩ của hắn, liều thì mới làm giàu được. Trên đời này có ai giàu có mà không làm chuyện thất đức đâu, gã viên ngoại  chẳng phải cũng cho dân thuê đất, bóc lột tận xương tủy, hay ông Tổng Đốc, Tuần phủ bổng lộc không thấm vào đâu, tại sao người ta vẫn giàu? Không tham ô thì là gì? Giàu có toàn là làm chuyện thất đức mà có được, ai dám nói người buôn bán giàu có không có kẻ gian thương.

Đánh giá Lý Ất một hồi, Lý Ninh cảm thấy hơi buồn chồn. Kì lạ thời tiết hanh khô hắn lại mắc tiểu. Hắn lại bên góc tường giải quyết, đang chuẩn bị đi thì phía trước có tiếng bước chân qua đây.

" Đâu ở chỗ nào?"

" Bùi huynh ở đằng trước".

" Cái thằng ngu, sao ngươi vào tận đây hả? Ngoài phố không có hả?"

" Bùi Huynh thứ tội... Tên này đã bốn chục nhưng đầu óc vỗn dĩ ngu đần".

Thanh âm của ba gã đàn ông, Lý Ninh nghe song bỗng rùng mình. Hắn nhận ra có giọng nói của người đàn ông mua mực lúc nãy.

Tại sao hắn lại vào đây lần nữa, không lẽ hắn muốn mua thêm. Nghe khẩu khí của một tên , hình như đang tìm kiếm ai đó , rất có thể là hắn, mực của hắn có thể đã bị phát hiện là mực hỏng.

" Bùi Huynh chính là chỗ xạp này , thằng nhóc khốn khiếp đó ở đây, không biết hắn đi đâu rồi."

Gã đàn ông râu ria chỉ vào xạp cá nói.

" Đừng khoác loác, có phải chính ngươi có dã tâm hại thiếu gia nên cố tình bày ra một lý do đánh lạc hướng chúng ta không?"

Một tên nói. Nhìn Trang phục hai người kia , áo xanh , đội mũ vải cứng đây là thị vệ của một vị quan triều đình nào, bên hông bọn hắn là hai thanh kiếm tra vỏ , Lý Ninh nhìn mà phát lạnh. Ba tên này đang tìm kiếm hắn, không ngờ lần này hắn lại đắc tội với quan quân triều đình. nếu bị bắt được , sống được mới là chuyện lạ. Hai tên này chắc không ăn mực thiu hắn bán, ăn rồi bọn hắn không đứng ở đây, không biết tên nào xui xẻo ăn phải thứ ôi thối này. Nghe vu vơ hình như là một tên thiếu gia nào đó.

Mấy chuyện này , hắn chỉ nghĩ qua, không lưu tâm . Điều quan trọng hắn phải rời khỏi đây bảo toàn tính mạng đã.

" Hà lão đệ, ngươi nói thế là ý gì? Ta theo thiếu gia mười mấy năm nay, từ lúc ngài còn bé xíu ta đã thay cả tã lót. Lẽ nào lại có tâm hại hắn.

Hôm nay thiếu gia muốn ăn mực , bèn sai ta ra ngoài mua, vì tham của rẻ nên ta mua hết chỗ mực đó. Không ngờ, gặp phải tên nhóc con bì ổi bán cho toàn mực mốc, ta thật là hồ đồ mà. "

Gá ria mép thuật lại chuyện hắn mua mực, hắn giải thích như muốn khóc. Xem ra, Lý Ninh thật sự đã đem đến cho hắn bao nhiêu khổ sở, ủy khuất.

" Thế bây giờ thằng nhóc ngươi nói ở đâu? Dám cho thiếu gia ăn đồ mốc mua ngoài chợ , thiếu gia hắn có mệnh hệ gì , đại nhân trách tội thì đầu ngươi và bọn ta cũng không giữ nổi.

Thành thật khai ra mau nếu không ta lấy đầu của ngươi tạ tội , cho dù đại nhân trách phạt bọn ta cũng không sao".

Tên Hà lão đệ nghe gã ria mép nói , lòng càng bực bội rút đao toan chém gã ria mép.

Tên còn lại thấy vậy vội can ngăn tên kia lại , hắn nói.

" Hà lão đệ, ngươi bình tĩnh đi. Không thể giết Lưu đệ được, hắn là người hầu cận bên thiếu gia, người tỉnh dậy không thấy hắn, chúng ta cũng bị rắc rối, bây giờ quan trọng phải tìm cái tên độc ác đã hại thiếu gia ói đến ngất xỉu đã".

" Hứ, ta thấy không có tên nhóc độc ác nào cả. Tất cả là do Lưu Khấu này tự biên tự diễn để lừa chúng ta, hắn muốn chiếm bảo vật thiếu gia phụ trách áp tải".

Hà Lão đệ nhìn tên họ Bùi hầm hầm nói.

" Ta thề với trời : Nếu ta có lòng phản chủ , ham bảo vật sẽ bị trời chu, đất diệt khi sống bị sét đánh . Chết rồi bị quạ moi gan..."

Tên râu ria nghe đến phát tức, rõ ràng mình bị hàm oan mà tên họ Hà không những không tin mình , đã thế năm lần bảy lượt muốn giết mình. Từ khi theo thiếu gia , hắn đâu có bị ủy khuất như hôm nay. Hắn hét lên thề , trong lòng lại có ý nghĩ cay độc. Hắn thề luôn rằng, nếu bắt được Lý Ninh, hắn sẽ băm vằm trả thù nỗi sỉ nhục này. Còn tên họ Hà , khi về kinh không tìm cách chặt đầu gã, hắn không mang họ Lưu mà mang họ Hà.

" Hừ, cái miệng chó của ngươi. Thề thốt cũng vậy ta làm sao tin? Chi bằng ngươi để lại một ngón tay làm tin."

Tên họ Hà không nguôi giận, chỉ tay vào thẳng mặt gã có râu nói.

" Hai ngươi thôi đi, có thời gian cãi vã chi bằng tìm tên nhóc đó về chịu tội".

Gã họ Bùi nhìn hai tên kia quát.

Tên họ Hà kia ậm ừ không nói nữa, hắn nhìn chừng mắt tên có râu một cái. Gã có râu chỉ biết thầm kêu khổ nhưng không dám có ý kiến gì nữa. Sau khi im lặng, tên thị vệ họ Bùi phân phó.

" Ngươi ra bên này tìm, Hà lão đệ ngươi qua bên đó. Không thấy thì dò hỏi. Lưu Khấu, ngươi mau tả hình dáng thằng nhóc đó cho bọn ta. Bây giờ, chưa chắc thằng nhóc đi xa , có thể hắn sẽ quay lại đây một lần nữa. Ta sẽ ở đây ôm cây đợi thỏ ..."

...

Lợi dụng lúc ba tên thị vệ phân bua, Lý Ninh rón rén dời khỏi. Hắn mừng rỡ, chắc rằng ba tên kia có mọc cánh cũng không đuổi kịp hắn. Thế nhưng ngay lập tức , hắn đành ỉu xìu lại.

Vì hắn chuồn theo đường ngõ, vách tường cao ít ngã rẽ . Ba tên kia muốn đuổi kịp không khó, bây giờ chỉ còn cách chạy thật nhanh, may ra thoát được truy lùng .

Vừa định chạy, bước chân của hắn phải vội dừng . Núp nhanh vào góc tường , hắn nghe thấy có vài bước chân. Ló mặt ra thì thấy có vài tên thị vệ nữa , không phải ba tên lúc nãy mà lại cùng một đội với trang phục xanh đậm, đầu đội mũ vải đen. Bọn chúng mỗi tên chia nhau ra tìm.

Lý Ninh kêu khổ sở, đâu phải chỉ có ba tên kia, mà là rất nhiều tên phen này chạy thoát khó khăn quá đi. Hắn mắng thầm người ở đây xây tường quá cao, nếu xây thấp đi một tý hắn đã chạy tít đâu rồi.

Muốn thoát khỏi đây chỉ còn cách leo qua tường và chuồn ra ngoài. Đôi mắt không ngừng đảo quanh xem có chỗ nào có thể leo được không, bỗng mắt loé lên tia sáng.

Lý Ninh mừng như mở cờ . Hắn tiến lại gần một góc tường , ở đó có mọc lên một khóm trúc. Bám cây này leo ra là thoát khỏi đám đeo bám như đỉa này.

Nhanh leo lên cây trúc, Lý Ninh giữa chừng buộc phải chậm lại, rón rén từng bước một. Hắn nghệ thấy phía trước có tiếng xì xào báo cáo và phân phó.

Trống ngực hắn đập như trống làng, theo phản xạ , hắn khẽ hít thở, cơ thể hạn chế cây rung phát ra tiếng động gây chú ý. Một lúc , thì đám thị vệ tản ra tiếp tục tìm kiếm. Khi tiếng bước chân đã đi xa, hắn thở nhẹ một hơi. Nhanh leo tiếp, thế nhưng lúc này lại xảy ra biến cố.

Một vật mềm mềm, nhũn nhũn ,đầy lông ở trong tay phải của hắn. Lý Ninh rùng mình một cái, nhìn lên thì thấy là một con sâu róm to tướng. Bị hắn bóp nát nửa người, nưa thân còn lại vẫn ngọ nguậy trong tay nhìn rất gớm, lông sâu chọc vào tay ngứa ngáy khó chịu. Vì quá đột ngột , hắn bỏ tay ra vảy sâu đi. Không ngờ, cơ thể không giữ được thăng bằng tụt xuống cây ngã ngào xuống , miệng hắn buộc phải kêu một tiếng "A".

Lý Ninh kêu đau, một lúc không thấy có ai . Thở phào may mắn một hơi, đang định trèo lên cây trúc lần nữa. Người hắn đột nhiên như bị điện giật.

" Tiểu huynh đệ ".

Một giọng nói từ phía sau lưng, bước chân của một người đang chạy tới.

Lý Ninh sắp phát khóc, hắn quá xui xẻo rồi. Phen này thập tử vô sinh.

Vì quá sợ hãi hắn còn không dám quay mặt về phía sau, mà chỉ như chết đứng.

" Tiểu huynh đệ này, ngươi làm gì ở đây?"

Người kia vỗ vai rồi hỏi.

Lý Ninh đổ mồ hôi hột, trong đầu tự vấn mình có nên bỏ chạy hay là ở lại chiến đấu. Nếu bỏ chạy, tên thị vệ này sẽ la lên gọi đội đến bắt hắn, lúc đó chỉ đành bó tay chịu trói. Nếu quay lại ẩu đả, thì làm sao một thằng nhóc như hắn đánh bật lại tên thị vệ. Tiến thối lưỡng nan hắn không biết phải xử lí như nào. Thôi kệ, tùy cơ ứng biến.

Nghĩ vậy, hắn từ từ quay lại nở một nụ cười.

Trước mặt hắn đúng là một tên thị vệ , khuôn mặt gã góc cạnh, đôi mắt hơi lồi ra. Thấy Lý Ninh cười, vẻ mặt hắn cổ quái, hắn gãi đầu hồi lâu, nhìn Lý Ninh hỏi.

" Tiểu huynh đệ cho ta hỏi : Ngươi có nhìn thấy một thằng nhóc áo xanh,tuổi chừng 17 , để tóc ngang vai, trên mặt có nốt ruồi gần mi mắt không?"

Lý Ninh trợn tròn mắt nhìn gã thị vệ, một phút sau hắn mới hết kinh ngạc. Hình như người đến từ kinh thành đầu óc toàn lên giây cót, tên này và gã có ria kia giống nhau y hệt. Thì ra, hắn không nhận ra mình, ấy vậy còn hỏi mình tin tức của mình nữa.

Trong bụng như mở cờ, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra lãnh đạm.

" Cái gì? Thằng nhóc áo xanh, có nốt ruồi...hình như ta thấy hắn ở đâu rồi".

Lý Ninh nói .

" A, mau nói cho ta biết". Tên thị vệ mừng rỡ nói.

Thấy vậy, Lý Ninh liền hỏi.

" Ta đúng là có nhìn thấy một thằng nhóc như vậy, chỉ là không biết vị huynh đài đây tìm nó làm gì?"

" Không giấu gì tiểu huynh đệ, thăng nhóc này là một tên độc ác lại rất xảo quyệt, chuyên môn đi lừa đảo. Chính nó đã bán thực phẩm dỏm làm thiếu gia nhà ta bị ngộ độc. Lần này chúng ta đến để bắt nó về quy án , tiểu huynh đệ nếu biết hãy chỉ đường , thiếu gia nhà ta sẽ có hậu tạ."

" Ô, không ngờ lại có thằng nhóc thông mình, lanh lợi đến vậy, ta sẽ dẫn đường cho huynh đài. Hậu tạ thì miễn đi , xưa nay ta ghét ác như cừu .

Tên nhóc này ta biết, hắn họ Ngô tên chỉ một chữ Tuấn. Huynh đài chỉ cần đi thẳng ngõ này rẽ phải đến cuối con đường , thấy một căn nhà ngói đỏ có hai hàng cân trước mặt chính là nhà của hắn.

Nếu không có nó ở nhà , huynh đài cho bố trí người mai phục chắc chắn đói hắn phải về , lúc đó cho người tóm gọn.

Thằng nhóc này, ngày thường chỉ nghịch ngợm một chút, không ngờ lại gây chuyện lớn thế này. Haiz ... Đúng là đáng thương mà."

Lý Ninh giải thích cho gã, cuối cùng hắn tỏ ra tiếc nuối, như kiểu một người anh với em trong nhà.

'' Đa tạ, tiểu huynh đệ . Lần này nếu Trần mỗ lập công nhất định sẽ hậu tạ ngươi".

Thị vệ họ Trần nghe Lý Ninh mách , lòng hắn rất cảm kích chắp tay đa tạ.

Không trễ thời gian, hắn quay lưng chạy về phía cuối ngõ.

Lý Ninh nhìn theo hắn , hắn cố nhịn cười. Ngày hôm nay, quả là một ngày đặc biệt , một ngày mà gặp đến hai tên ngốc.Thế nhưng khi tên thị vệ họ Trần mới đi được vài bước , hắn bỗng đứng lại , miệng lẩm nhẩm.

" Mặc áo xanh, có nốt ruồi ở mi mắt...

Sao ta thấy cái gì sai sai... Cuối con ngõ này hình như là bãi tha ma làm gì có ngà ai"

Thanh âm của hắn tuy nhỏ, Lý Ninh thấy hắn không đi nữa là biết không ổn .Tranh thủ lúc gã đang phân tích , Hắn chạy như điên ra đằng trước . Tên thị vệ thấy vậy, dù có ngốc đến mấy , gã ngộ ra kẻ mình tìm thì ra ở ngay trước mặt thế mà hắn lại dò hỏi chính kẻ nọ. Nghĩ đến mà phát bực, hắn la lên,

" Đứng lại!"

Bạn đang đọc Cửu Ngũ Chí Tôn sáng tác bởi VôTâm777
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VôTâm777
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.