Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

ʚღ๖ۣۜ Khôi lỗi ღɞ

Phiên bản Dịch · 1798 chữ

ʚღ๖ۣۜ Khôi lỗi ღɞ

Bước vào trong mật đạo, trong phút chốc bị tia sáng làm cho chói mắt, có chút không thích ứng kịp, bây giờ bọn họ mới phát hiện hóa ra đây mật đạo Bích Hòa trên nóc, bên trái, bên phải nạm vô số viên Nguyệt Quang Thạch, độ giàu này cũng thật là không có người nào sánh kịp a.

Nam Cung Tử Ngọc chấn động đến ngây dại rồi, khoản gia tài này, sợ là ngay cả Thành chủ Cự Linh thành cũng khó mà xuất ra, thậm chí liền cả hoàng thất Yến Châu đều chưa chắc có.

Mật đạo này rất dài, không thể nhìn thấy phần cuối, nhưng mà bên trong mật thất này lại tràn ngập khí tức trang nghiêm, rất mãnh liệt cùng với kiếm ý lão viện trưởng Thần Phong học viện lưu lại đều có phần giống nhau, cũng may hai người Sở Thiên Thần bọn họ đều là lĩnh ngộ được võ đạo ý chí nên còn trong phạm vi chịu được.

Về phần tiểu tử, nhìn qua nó vô cùng nhẹ nhàng, quả nhiên không hổ là Thần Thú.

Nhưng điều làm cho Sở Thiên Thần không hiểu là tên tiểu tử này làm sao tìm được nơi này, nó đến từ chỗ nào?

Cái vấn đề này, sợ là không có lời giải đáp, trừ phi một ngày kia tiểu tử trưởng thành đến lúc có thể nói chuyện thì điều bí mật này mới có thể tháo gỡ đi.

Bọn họ thuận theo mật đạo đi về phía trước, áp lực cho dù rất lớn nhưng tốc độ bọn họ lại không giảm, rất nhanh liền thấy được phần cuối, đó là một cửa lớn màu vàng kim, phía trên chạm trổ long văn, điều này cũng không kỳ quái tại Thần Vũ Đại Lục, Long trong tầm mắt mọi người tượng trưng cho thần thánh là đứng đầu tứ đại Thần Thú thượng cổ, cho nên giống như hoàng thất, đều biết dùng hình ảnh rồng nhảy vọt lên cao tượng trưng cho uy quyền của Hoàng Triều.

Tại bên Long Khẩu (miệng rồng), có một chỗ lõm nếu đem hồn lực truyền vào trong đó liền có thể đem cửa này mở ra.

Sở Thiên Thần kiến thức rộng hắn tự nhiên liếc qua là thấy ngay, một tia hồn lực lộ ra ép thẳng tới Long Khẩu, nhưng mà kim môn(cửa vàng) vậy mà thản nhiên bất động.

“Hừ, mở cho tiểu gia!”

Sở Thiên Thần khẽ quát một tiếng một cổ hồn lực cường đại phá thể trút ra, lần nữa xâm nhập bên trong Long Khẩu.

Ken két!

Kim môn nhất thời từ từ đi lên lên cuối cùng kim môn mở, nhưng mà trên trán Sở Thiên Thần hiện lên một ít mồ hôi lạnh, hồn lực tiêu hao khác xa so với tiêu hao nguyên khí, đó là một loại tiêu hao tinh thần lực.

Nhưng Nam Cung Tử Ngọc vẫn đối với Sở Thiên Thần bội phục không thôi, linh hồn lực Sở Thiên Thần so với nàng không biết mạnh hơn gấp bao nhiêu lần, đã trải qua nhiều ngày sống chung, nàng cảm thấy thật giống như đối với Sở Thiên Thần nàng có chút hiểu biết rồi, nhưng mà lại phát hiện trên người hắn đều là xuất hiện mới mẻ, khiến người ta không đoán ra, chỉ có thể than thở.

Kim môn sau khi mở ra một vị tượng nặn người khổng lồ cao bảy, tám mét toàn thân màu vàng đứng thẳng ở trong, cự nhân( người khổng lồ ) hình dáng tươi sáng rực rỡ, một tay thả lỏng phía sau, một tay cầm một cây trường thương tử sắc (màu tím), trong nháy mắt ánh mắt Sở Thiên Thần liền bị cây trường thương kia hấp dẫn.

Thương kia cũng không phải điêu khắc, mà là chân thực tồn tại, đối với Sở Thiên Thần về phía thần binh đao, kiếm đều tìm được, duy chỉ không có gặp được Thương thích hợp, lúc này tượng nặn cự nhân màu vàng kia trong tay nắm giữ Thương màu tím, nhất định chính là lựa theo thân hình để chế tạo cho nó.

Nhưng hắn thấy sự việc dường như không có đơn giản như vậy, cái tượng nặn này nhất định là thân phận không bình thường, mật thất này đúng là hoặc giả dụ mà nói tượng này là bá chủ hoàng thất.

Khi bọn hắn vừa bước vào trong, cửa lớn màu vàng óng lặng lẽ tuột xuống, ầm ầm đóng cửa một tiếng vang thật lớn, khiến cho người điếc cả màng nhĩ có chút đau nhức.

Đột nhiên giữa toà cung điện lớn này dưới đất tràn ngập lên sát ý nồng nặc.

Khi mười mấy người mặc áo giáp màu bạc kia, cầm trong tay trường mâu xuất hiện, Sở Thiên Thần sắc mặt rốt cục thì cũng đột biến, trước đây cho dù là cùng Lãnh Ngữ chiến đấu, hắn đều không có lộ ra sắc mặt khó coi này, chỉ vì tất cả những người thân khoác áo giáp màu bạc này đều là khôi lỗi.

Hơn nữa, khôi lỗi là Linh Võ cảnh, Linh Võ cảnh tam trọng, ngũ trọng, thất trọng, cửu trọng có ba người, lúc này bọn họ phân ra ba hàng mà đứng, con mắt màu vàng óng, tản mát ra sát ý nồng nặc, chăm chú nhìn hai người Sở Thiên Thần bọn họ.

“Tiểu tử, lần này bị ngươi hại chết a.” Sở Thiên Thần vừa nói không tự chủ được đứng chắn ở trước người Nam Cung Tử Ngọc, đem Nam Cung Tử Ngọc bảo vệ ở sau lưng.

Chợt, hắn thấp giọng nói ra: “Chờ lát nữa ta mở cửa ra, ngươi ôm lấy tiểu tử mau sớm thoát đi chỗ này, nghe hiểu không?”

Nam Cung Tử Ngọc sững sờ, nhìn đến bóng lưng Sở Thiên Thần, một khắc này nàng đột nhiên cảm thấy Sở Thiên Thần cũng không hư như vậy nha, chính là miệng vô sỉ chút thôi, hảo soái ca.

Đây cũng coi như là thời khắc sống còn, Sở Thiên Thần có thể nói ra những lời này, trong nội tâm nàng ấm áp vô cùng.

Đương nhiên, Nam Cung Tử Ngọc không phải người ngu, mấy cái khôi lỗi này cường đại nàng cư nhiên có thể cảm thấy cho dù là hai người liên thủ, cũng nhất định không thể sống sót rời đi, nếu như lưu lại một mình Sở Thiên Thần, như vậy hắn há chẳng phải là chắc chắn phải chết sao.

Bọn họ cùng đi đến một bước này, nàng làm sao có thể nhẫn tâm nhìn thấy Sở Thiên Thần vì mình chịu chết?

“Hoặc là cùng đi, hoặc là cùng nhau ở lại!” Một câu đơn giản mà nói, đại biểu quyết tâm của Nam Cung Tử Ngọc.

Sở Thiên Thần còn có thể nói cái gì đây? Không cần nhiều lời có vài người cho dù là mới quen, nhưng tựa như đối với với nhau tính cách lại hiểu nhau, tỷ như Liễu Mộ Bạch, chỉ là có duyên gặp qua một lần mà thôi Sở Thiên Thần lại yên tâm đem Linh Nhi giao cho hắn chính là loại cảm giác đó.

Nam Cung Tử Ngọc đem tiểu tử thả xuống, chậm rãi rút ra Phượng Huyết Kiếm cùng Sở Thiên Thần đứng sóng vai.

“Tử Ngọc, nếu không hai ta đánh cuộc đi.” Sở Thiên Thần đột nhiên mở miệng nói.

Nam Cung Tử Ngọc nhất thời xấu hổ, đây là đến lúc nào rồi rồi Sở Thiên Thần vẫn còn có tâm tư đánh cuộc.

“Đánh cược ngươi một tên đầu to a , đi ra ngoài trước rồi nói đi.” Nam Cung Tử Ngọc buồn bực nói ra.

“Ta liền muốn đánh cược chúng ta có thể đi ra ngoài được hay không, ngươi thấy sao?” Sở Thiên Thần trong mắt lóe lên tinh anh, nói ra.

Nhìn đến mười hai tên khôi lỗi trang nghiêm đối diện kia, phảng phất như chỉ cần bọn họ dám động một chút thôi, đám khôi lỗi kia bất cứ lúc nào đều có thể làm cho bọn họ xóa sổ, đối mặt loại đội hình này, bọn họ thật còn có cơ hội chạy trốn hay không? Nam Cung Tử Ngọc không nén nổi thầm nghĩ nói.

Chợt, nàng nhìn Sở Thiên Thần một cái, “vậy liền đánh cược đi, sẽ thỏa mãn ngươi khi còn sống một nguyện vọng cuối cùng, nói đi đánh cuộc như thế nào?”

“Cược ta đi.”

Cái gì gọi là một cái nguyện vọng cuối cùng khi còn sống, còn có đống công việc bề bộn như vậy chờ đợi lão tử đi làm đây, chết ở chỗ này vậy coi như đau trứng.

“Nếu chúng ta có thể sống đi ra ngoài, ngươi liền trở thành bạn gái ta, thế nào?”

Nghe vậy, Nam Cung Tử Ngọc suýt chút nữa té xỉu, cái tên này thật là khiến người ta đoán không ra, đều lúc này hắn còn nghĩ chuyện nhàm chán như vậy.

Nhưng mà nàng cũng không có tức giận, lòng nói nếu ngươi muốn chơi, thì coi như đó là chơi đùa đi, “Đồng ý, nhưng nếu là không ra được thì sao đây?”

Nam Cung Tử Ngọc lên tiếng xong chính mình cũng đều là mặt đen, đây con mẹ nó không phải nói nhảm sao? Nếu như không ra được, không phải chết tạo nơi này? Còn có cái gì có thể nói.

Ai biết Sở Thiên Thần cũng không có cười nhạo nàng, mà hắn đem trường thương lấy ra nắm chặt trong tay, nhìn đến khôi lỗi đối diện, nhếch miệng lên một cái đường cong, “Chúng ta, nhất định sẽ đi ra ngoài!” Sở Thiên Thần âm thanh tự tin vang dội dưới mảnh đất cung điện này.

Hắn đã vận hành lên Thương Thần Biến đệ nhất trọng, tàn ảnh một cây trường thương màu vàng, ở phía tên đỉnh đầu hắn, ngưng tụ ra Thương Võ Hồn!

Thương Võ Hồn phóng ra khí tức Sở Thiên Thần cũng đột nhiên tăng vọt, trong nháy mắt đột phá bình cảnh, đi tới Linh Võ cảnh tam trọng.

Ngay sau đó, hắn hơi chuyển động ý nghĩ một chút, chỉ thấy là một bóng người khổng lồ màu tím hiện lên ở phía trên, một trái một phải một người một thương, Song Võ Hồn!

Nam Cung Tử Ngọc nhất thời trợn mắt hốc mồm!

=======================

thôi ván này nàng Tử Ngọc về tay rồi

hắc hắc

Bạn đang đọc Cửu Hồn Long Đế(Dịch) của Hoắc Đông
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Bạchyđộngã
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.