Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hồi ức

Tiểu thuyết gốc · 1953 chữ

Một đường về đến Đô Phủ nội viện, không lúc nào là Lục Đình không bám theo ép hỏi cho bằng được. Hắn thề, nếu không biết được Đô Lăng Quân tình yêu, hắn lần này xuyên việt nhưng là sống uổng phí. Lục Đình năm lần bảy lượt đeo bám không thôi, đến cả tư mật công việc thậm chí ném hết tất cả tích cóp mặt mũi, dai dẳng kề kề Đô Lăng Quân khiến hắn phiền chết đi được. Từ đây trình độ vô sỉ của Lục Đình càng là không ngừng tăng lên. Từ Đô Lăng Quân xem ra, hắn nếu tiếp tục thủ khẩu, ngày mà Lục Đình vô sỉ trình độ đặt đến khủng bố cấp bậc, hắn hoàn toàn chắc chắc mỗi một ngày lại một ngày sẽ chẳng thể nào bình yên nổi. Hắn thật là muốn đá cái phiền phức vô sỉ này đi a. Nhưng kiểu gì thì cũng thể, nửa năm nay hắn và Lục Đình dung hợp thần hồn càng lúc càng nhanh, e rằng không đến một năm sau, Đô Lăng Quân cùng Lục Đình cơ hồ là nhất thể 2 hồn quái nhân. Hắn bây giờ mới thực sự ý thức được cái này là biết bao hoảng sợ sự tình.

" Ngươi thật phiền phức...cút" - Đô Lăng Quân quát to lên, lần này hắn tức giận đã đạt đỉnh điểm phun trào độ sôi.

" Đô huynh đệ, cuộc sống không nên dấu diếm anh em quá nhiều điều, dù sao chỉ là 1 cái tin tức thôi nha, ta tựu sẽ cướp ngươi nương tử chắc??"

" Đô huynh đệ, ta thực sự muốn biết a, ngươi không cho ta thấu sự tình, ta liền mặt mày vô sỉ lên lên nha"

"Ngươi dám.....hừ" - Màu đỏ nóng khuôn mặt nhanh chóng phát họa trên thân Đô Lăng Quân, hắn giờ này liền máu lên não tình trạng bất ổn. Hắn tựu chuẩn bị bỏ đi, nhưng cuối cùng lại ngừng lại ý nghĩ này, đây rõ ràng là khiêu khích người ta nóng tâm tính a, rốt cuộc là trị ngọn chứ không trị gốc, tiếp đến vài lần nữa chắc chắn khiến hắn kích phát điên lên bản tính. Vì vậy vẫn là nhường ra một bậc thang cho Lục Đình mà oán phẫn mà nói :

" Lược là ta tu phục bị hư hao, là đồ vật với ta cực kì quan trọng, đụng đến ta tựu liền liều mạng với hắn"

Câu này phát ra xong, hắn không tự chủ lại ôn nhu một chút nhưng bỗng lại lạnh lùng mà liếc mắt Lục Đình

" Còn về người ta ái, ngươi biết sự tình chắc chắn vô ích. 5 ngày sau xuất phát đến hoàng đô dự thọ yến, ta ái chính ở đó

Giờ thì cút, ta muốn nghỉ ngơi."

Không đợi phản ứng Lục Đình, Đô Lăng Quân bước đi trở lại hắn phòng. Còn Lục Đình ngây ra một lúc, sau đó liền cười cười thầm bảo:

" Hừ, con mẹ nhà ngươi, lão tử ta thừa biết ngươi nhưng là ngại ngùng. Ta tựu là thúc đẩy ngươi cái tình cảm thăng hoa. Không cho ta đa tạ nhưng lại nộ hỏa với ta. Xem ra sau chuyến này cơm tró chắc chắn dài lâu a"- Lục Đình vẻ mặt chưa xót, kèm với đó là bất đắc dĩ vô cùng. Sau đó liền không quan tâm nữa, phiêu miểu nhẹ nhàng mà lượn đi.

Hắn làm sao không đoán được cái ngại ngùng của tên đần kia chứ, dù sao nửa năm vẫn là nửa năm thời gian ở chung cơ mà. Lấy hắn trí thông minh nhân tạo, để Đô Lăng Quân yêu thích chiếc lược bình thường kia ngay từ khi ở Vạn Bảo Các liền là 3 cái lí do. Thứ nhất đây vốn là vật gia truyền hắn mẫu hệ, hắn làm sao không trân trọng mẫu thân vật? Nhưng cái này là cực kì bé nhỏ xác suất, hắn mẹ nhưng liền còn sống sờ sờ kia kìa. Thứ 2, đây có thể là hắn ân nhân đồ vật, nhưng có thể sao? Ân nhân cũng phải có đạo của ân nhân, Đô Lăng Quân nhưng là ai? Liền là một châu chi kiêu tử, giám sát hắn cao thủ võ lâm căn bản là đếm mỏi mắt chưa hết. Vậy chỉ có thể là lí do thứ 3, liền chiếc lược là vật tượng trưng, liệu là...Nhân gia người ta ái chi đồ vật. Cuộc đời của một nam nhân thế nhưng là có 3 điều quan trọng nhất, đó là gia đình, tình yêu và sự nghiệp. Loại bỏ đi các yếu tố vớ vẩn thì chỉ còn mỗi tình yêu. Đây chính là thứ mà Lục Đình khẳng định đến lí do mà hắn thúc đẩy tên kia bớt tương tư lại mà phải thực tiễn, phải, là thực tiễn nha. Cho dù là bá vương ngạnh thương cung cũng phải mang nàng ta đi. Vậy nên cái lược thở gỗ vốn chính là đồ vật chung của 2 tên sắp phân phát cẩu lương kia kìa. Chỉ có nói được với kẻ khác người mình yêu thì mới có bản lĩnh để nói ra từ yêu với người mình thương nha.

Không quan tâm tên Lục Đình kia đang làm gì bên ngoài, chửi rủa hắn ra sao, hiện tại Độ Lăng Quân thực sự là đang mệt, rất mệt, hắn một hơi ngủ đến tận đêm khuya. Nhưng mà đây cũng là 1 cái tội tình, hắn giờ này cực tỉnh táo, ngủ nghỉ ý vị thậm chí còn không vào nổi tâm trí hắn. Thế là Đô Lăng Quân suy tư, trước mặt hắn chính là chiếc hộp hoa mĩ, còn có cái lược thỏ gỗ kia nữa. Hắn thật là đang yêu, cũng phải, thiếu niên 15, 16 tuổi ở đây thế giới là đã có tư bản biết yêu. Chỉ cần 1 tiếng với gia phụ vừa dứt, hôn lễ lập tức cử hành ngay. Không như những quy định rườm rà khắt khe như ở Trái Đất.

Đôi mắt hắn lưu luyến mà nhìn chiếc lược, nâng niu nhẹ nhàng, hắn lặng một hồi lâu. Dường như đang là hồi ức ý nghĩ. Đâu đó trong Đô Lăng Quân trí nhớ, một thiếu nữ 8 tuổi đang ngồi bên trong một cái chòi viện , xung quanh là nước biếc chảy dài, cỏ xanh hoa thơm càng là khắp nơi. Khung cảnh ấy chính là bồng lai tiên cảnh đối Đô Lăng Quân kia. Thiếu nữ vóc dáng nhỏ nhắn, ngũ quan xinh xắn vô cùng, lẫn vào đó là vẻ ngây thơ vô độ, cute hong chịu nổi luôn. Mặt mày nàng chán chường, nằm dài ra cả cái bàn đá, bên cạnh chẳng có ai hết, lộ vẻ cô đơn một mình. Phía sau cây cột của cái chòi viện đó, bạch y chiều cao hạn chế của một thanh niên đang núp lấy. Hắn đang là ngây ngô, tò mò mà nhìn thiếu nữ này, hắn chính là tên gọi Đô Lăng Quân nha. Nhưng dù sao thì chiều cao hạn chế thì vẫn là hơn cô gái thiếu nữ kia, nàng bất ngờ phát giác ra được Đô Lăng Quân.

" Vị ca ca, huynh ẩn nấp tệ quá"- Nàng nhìn lấy thanh niên kia, mặt cười khúc khích, hồn nhiên mà nhắc

" Ta thật là chán nha, huynh chơi với ta nha"

Thiếu nữ kia thật là ngây thơ, nàng nhưng là không biết, tên thanh niên kia sau này sẽ là tên đần sẽ cướp lấy nàng trái tim nhỏ bé

" Ta...?? Ta sao??"- " tiểu Đô Lăng Quân giật mình đáp lại

" Đúng..là huynh đó"- Nàng thiếu nữ kia cười cười, ánh mắt tò mò đắn lấy tiểu Đô Lăng Quân

" Nhưng...được không"- Hắn ấp úng lại lần nữa

" Tất nhiên, mau..Ta muốn chơi ú òa nha"

..........

2 năm sau đó

Vẫn là nơi đó, thiếu nữ vẫn là như vậy. Nàng chơi rất vui với thiếu niên bạch y bên cạnh kia, đó đúng là Đô Lăng Quân.

....

3 năm sau đó nữa, vẫn chính là nơi đó. Thiếu nữ nhỏ nhắn ngày nào nay đã thành chân chính một nữ nhân kiều mĩ mô bản tương lai. Còn tên đần tiểu tử kia cũng chững chạc thêm vài chút. Không như những lần trước, bây giờ trên tay Đô Lăng Quân là cây lược gỗ, hình dáng chính là con thỏ kia. Hắn cầm nó vừa trò chuyện vừa chải chuốt cho mái tóc của hồng y nữ tử bên cạnh. Một lúc sau:

" Đô ca ca, huynh nhẹ nhàng tóc ta thôi, vẫn là đau lắm"- Khuôn mặt của nữ tử ấy thoáng lên vẻ khó chịu, nhưng chỉ chút thôi.

" Anh anh, ta xin lỗi muội, ta nhưng là lần đầu làm việc nha" - Đô Lăng Quân mặt bất đắc dĩ lên

Nghe thấy thế, nữ tử kia bĩu môi lên rất có phong cách : " Huynh là cái công tử bột "

" Hơi đau nhưng ta vẫn thích"

" Huynh với ta thân đâu chỉ ngày một ngày hai. Chơi với huynh nhưng ta rất vui "

Nghe lấy cái lời ủy mị non nớt đó, Đô Lăng Quân mặt thoáng đỏ lên, từ đây ngọn lửa tình yêu chớm nở dần lên

" Thật, thật sao?"

" Tất nhiên, nhưng huynh nhưng là nhẹ nhàng với ta lược, nó quan trọng với ta lắm."

Tên của nữ tử kia là Anh Thiên Phương, là con gái nuôi của Đô Mạnh Kiên, phải nói đúng hơn là con gái của một vị thiếp của hắn. Chính cái thân phận này nên nàng gần như bị các tử nữ khác xa lánh, tình cờ như thế mới gặp lấy Đô Lăng Quân.

" Là của ta mẫu thân, hơn nữa....nó cũng có nó ý nghĩa đặc biệt "

Vừa nói tới đây, Họ Anh nữ tử mặt dần thẹn lên, giọng nói bất giác nhỏ lại tiếng.

" Lại là như thế sao, được. Ta chắc chắn nhẹ nhàng với nó"- Đô Lăng Quân khẳng khái đáp lại

Lúc này một nha hoàn chạy đến mà nói với Đô Lăng Quân:" Công tử, xe ngựa đã chuẩn bị cho ngài và Đô Vương xuất thành"

Đô Lăng Quân nghe vậy, mặt ỉu xìu đi, bất đắc dĩ mà nhìn sang Anh Thiên Phương :

" Ta, ta..Ta sắp trở về..lần sau ta sẽ đến đây nữa"

" muội...sẽ vẫn đợi ta chứ?"

Hắn khuôn mặt đỏ chót khí nói ra những lời này.

" Đương nhiên, nhưng huynh phải hứa với ta một cái!!"

" Là gì??" - bất ngờ hắn đáp

" Là cho ta luyện tập chải tóc, ta muốn lần sau không đau nữa. Cho huynh giữ lấy ta lược, nó như thế nào ta tựu tuyệt giao ngươi"- Giọng nói nghiêm nghị xuất phát từ Anh Thiên Phương

" Giữ lấy muội lược???"

" Nhưng đây quan trọng muội đồ vật, ta không chắc..."- Hắn ngạc nhiên sắc mặt, giọng lại thêm ngạc nhiên thanh âm

Chưa đợi hắn nói xong, Anh Thiên Phương vội vàng nói tiếp:

" Ta chính là tin tưởng ngươi"- sau đó nàng chạy đi cấp tốc để lại tên đần Đô Lăng Quân.

............

Thức tỉnh lại hồi ức, hắn nhưng là vui vẻ vô cùng, tâm trạng hắn cực kì chờ mong với lần tiếp theo gặp mặt với Anh Thiên Phương nữ tử.

Bạn đang đọc Cửu Đạo Nhập Vi sáng tác bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TinhKhôngThứcĐộ
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 27

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.