Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trắc nghiệm thực lực (Hậu)

Tiểu thuyết gốc · 3471 chữ

- Người tiếp theo, Lâm Hoành.

Giữa tiết trời oi bức, một thân hình vạng vỡ thần sắc kiên nghị đứng giữa quảng trường rộng lớn, mặc cho cái nắng thiêu da đốt thịt không gì ngăn cản chiếu lên người suốt mấy canh giờ, dõng dạc tiếng hô vẫn như cũ vang vọng nghiễm tràng.

Trắc nghiệm viên tiếng hô kèm theo tên người được chỉ định vừa hạ xuống không lâu, dưới tràng thiếu niên lật đật từ trong đám người bước ra. Thiếu niên này thoạt nhìn chỉ mười hai mười ba tuổi thân hình nhỏ nhắn, bộ dáng lúc này hấp tấp bước đi.

Lâm Hoành cước bộ nhanh lẹ, trước ánh nhìn của toàn trường tiến vào nghiễm tràng, hướng khu vực trắc thí mà đi tới.

- Thả lỏng tinh thần, dẫn động một đạo nguyên khí tập trung tại bàn tay, đặt lên trắc nghiệm cầu, kết quả sẽ hiện ở cột đá phía sau.

Chỉ tay vào thạch bàn trên có đặt một khối thủy tinh cầu rồi rời hướng chỉ đến cột đá, cách bàn hơn trượng, trắc nghiệm viên từ từ nói.

Lâm Hoành thấy người trước nói vậy liền gật đầu.

Đứng trước thạch bàn mắt nhìn trắc nghiệm cầu, thiếu niên tâm trạng có chút hồi hộp. Thở ra một ngụm khí trọc, ánh mắt lộ ra kiên nghị, trong lòng thầm hạ quyết tâm, không nói thêm lời, điều chỉnh hơi thở, bắt đầu làm theo lời trắc nghiệm viên vừa nói.

Theo thiếu niên ngưng thần tĩnh khí một đạo lực lượng bạc sắc dần được áp xúc trong lòng bàn tay.

Liếc mắt nhìn đạo lực lượng trong tay vừa ngưng tụ Lâm Hoành không còn chần chừ, trực tiếp vươn tay ra đặt lên trắc nghiệm cầu.

Tay vừa chạm mặt cầu, không gian xung quanh chợt yên ắng, rồi như được lực lượng từ bàn tay hắn khai khởi, vô số quang thải từ trắc nghiệm cầu kích phát. Từng đạo màu sắc riêng biệt dần đan vào nhau tạo ra một màu sắc mới cực diễm lễ xoay tròn bên trong cầu rồi bạo phát quang mang chói mắt, từ xa nhìn lại cảnh tượng chẳng khác nào bảo vật xuất thế.

Quang mang bạo phát một hồi rồi rất nhanh thu liễn lại, mà lúc này quang cầu đủ loại màu sắc chỉ còn lại một màu trắng khiết bên trong.

Quang mang trong cầu vừa đọng lại, thạch trụ sừng sững phía sau vẫn yên tĩnh không chút động rung liền phản ứng.

Chỉ sau một tiếng "Phừng", vô số những quang điểm bạch sắc từ cột đá không ngừng thẩm thoát ra sau đó tụ lại thành một hàng chữ lớn trôi nổi trên không.

- Lâm Hoành, Ngưng khí – Tứ đoạn.

Trắc nghiệm viên đứng bên cạnh, hai mắt vẫn quan sát hết thảy sự việc, thấy hàng chữ hiện ra, đảo qua, ngữ khí bình thản thông báo kết quả trắc thí.

Lâm Hoành lần đầu đến trắc nghiệm thực lực, còn đang đờ đẫn sau một màn vừa qua, chưa kịp phản ứng thì nghe được thanh âm từ trắc nghiệm viên rồi tiếng vỗ tay rầm rộ của đám đông. Như không tin vào thính lực bản thân, hắn vội ngẩng đầu, đập vào mắt là hàng chữ lớn trắng toát đang trôi nổi phía trên không kia.

Bất ngờ xen lẫn vui sướng, Lâm Hoành khẽ nở nụ cười mãn nguyện, không kìm được mà bất giác hồi tưởng lại những ngày tháng khổ cực tu luyện.

So với đám người có bối phận trong gia tộc, được dốc sức bồi dưỡng với tài nguyên tu luyện hùng hậu thì thành quả nay của hắn thật chẳng đáng để nhắc tới. Đổi lại là những người có xuất thân bình thường trong gia tộc như Lâm Hoành, không người tận tình chỉ dạy tu hành, tài nguyên tu luyện thiếu hụt mà vượt lên tất cả trong thời gian nửa năm thu về bực này thành tựu, không biết hắn đã phải bỏ ra bao nhiêu mồ hôi và công sức.

Phải biết, Ngưng khí cảnh chú trọng ở tiềm lực bản thân, mà thiên phú là thứ tất yếu quyết định ngươi có hay không bước tiếp hoặc dừng lại.

Lâm Hoành khuôn mặt không giấu nổi vui sướng trở lại vị trí ban đầu trước sự bàn tán xôn xao của đám đông.

Tiếp sau Lâm Hoành, những tộc nhân khác cũng dần được gọi tên, có người mang theo bộ dạng vui mừng trở lại, cũng có kẻ lặng đi vì thực lực bản thân còn chưa đến kỳ đột quá. Người lối người, chẳng mấy chốc thời gian đã qua hai canh giờ nữa, cho đến khi...

- Người tiếp theo, Lâm Lã.

Cái tên xướng ra, toàn trường ồn ào bàn tán bỗng trở nên im bặt.

Từ một góc nào đó nơi đám đông tụ hội đột nhiên tách ra để lại ở giữa một khoảng rộng bằng ba người đi, lững thững thiếu niên đi đầu không ai khác ngoài Lâm Lã - tên phách lối có tiếng nhất Ngoại môn.

Khuôn mặt non nớt của thiếu niên mười bốn mười năm tuổi cùng dáng dấp lại bất đồng đến khác thường, thân hình cao lớn thô kệch, hợp cùng bộ ngoại phục đặc trưng của Ngoại môn, bề ngoài nhìn vào nếu là người ít tiếp xúc thật khó có thể nhận định hắn năm nay mới chừng ấy tuổi.

Lâm Lã vẻ mặt tràn đầy tự tin, nghênh ngang bước lên quảng trường, tiến về phía khu vực trắc thí. Trước khi trắc thí, hắn không quên ném ánh nhìn đầy ác ý về phía bóng thụ xa xa nơi ba thân ảnh đang đứng đó, ngón tay chỉ hướng thạch trụ cự đại, khóe miệng vẽ ra một nụ cười châm chọc.

- Lâm Lã, Ngưng khí cảnh – Thất đoạn.

- Ta nói Lâm ca là nhất nhân trong đám hậu bối.

- Lã ca uy phong...

Hàng chữ lục sắc rất nhanh hiện ra trên không trung trước sự chú ý của đám đông, trắc nghiệm viên tiếng hô công bố cũng vừa dứt, bên dưới hai tên tay chân Lâm Hiệp và Lâm Luân bèn mượn thế hết lời hô to gọi nhỏ tâng bốc Lâm Lã. Hai tên này một bên vuốt mông ngựa, bên còn lại thì dọa nạt bắt người xung quanh hưởng ứng theo.

Đám người xung quanh tuy nhìn chúng có chút không thuận mắt, lại cũng không muốn vì chuyện này mà làm hỏng đến không khí buổi lễ, chỉ đành tự buộc bản thân phụ hoạ theo. Ngoài mặt họ cố bày ra bộ dáng tươi cười vỗ tay tán thưởng, trong lòng chẳng ai là đang không chửi rủa chúng cả, sợ là có khi còn đang đem gia phả chúng ra ân cần chào hỏi vài ba lượt cũng có khả năng.

Lâm Lã hiên ngang rời khỏi quảng trường trở về chỗ cũ trước sự 'chào đón nồng nhiệt' của chúng nhân, trên mắt không khỏi vẽ ra nụ cười của kẻ chiến thắng.

Lúc về đến, hắn vẫn không quên hướng Lâm Thiên đưa tay phải lên đến ngang cổ rồi từ từ kéo sang bên phải làm ra cử động khiêu khích.

- Tên hỗn đản này thật quá coi thường người khác. Chờ trắc nghiệm thực lực kết thúc, ta muốn xem xem hắn có còn dám làm ra cái loại cử động quá phận đó nữa hay không.

Đứng cùng một chỗ cùng Lâm Thiên, nhìn thấy người trước hết lần này đến lần khác bị đối phương châm chọc mà không chút phản ứng, Lâm Phong nhịn quá hóa giận, khẩu khí chứa đầy nộ hỏa, nói.

Lâm Thiên vẫn bảo trì trạng thái trầm mặc như cũ không nói gì, lúc này hắn đang dồn hết lực chú ý lên phía trên khu vực trắc nghiệm. Hắn hôm nay tới chỉ để tâm một việc là trắc nghiệm thực lực, những người khác đối với hắn ra sao, đối với hắn đều không đáng bận tâm.

- Người tiếp theo, Lâm Phong.

Khi chúng nhân còn đang say sưa bàn luận về kết quả một tộc nhân khác vừa trắc thí xong, trên đài lại lần nữa vang lên tên người tiếp theo.

Toàn trường như phản ứng dây chuyền trong phút chốc đổ dồn lực chú ý về phía bóng thụ cách nơi họ tập trung không xa mà tâm điểm chú ý là thiếu niên dáng người cao lớn, tư thái phong nhã kia. Sẽ chẳng có biến động gì nếu người này là một tộc nhân bình thường trong tộc nhưng lần này người được gọi tên là Lâm Phong – đệ nhất mỹ nam được cả Ngoại môn phong hiệu.

Dáng người cao lớn, thắt lưng thanh sắc ngọc bội chạm khắc tinh xảo tô điểm thêm phần, gương mặt góc cạnh tú mị cùng nụ cười phong tình vạn chủng khiến bao nữ tử mới thành niên hai mắt không thể rời, kể ra cũng không thẹn với danh xưng đệ nhất.

- Tỷ tỷ, tỷ phu ta đi trước một bước. Hai người xem Lâm Phong ta biểu hiện.

Lâm Phong để mặc sự chú mục của toàn trường cùng với Lâm Thiên và tỷ tỷ Lâm Ngọc Dao trò chuyện thêm vài câu rồi mới rời bước, đi lên trắc nghiệm đài.

- Lâm Phong, Ngưng khí cảnh – Cửu đoạn.

Chỉ vài chung thời gian, rất nhanh kết quả trắc thí đã hiện ra, toàn trường một phen choáng ngợp đều là không nhịn được mà đồng thanh một tiếng trầm trồ.

Trắc nghiệm viên nhìn thấy nhìn thấy thiếu niên biểu hiện ra thiên phú như vậy cũng phải gật đầu tán dương.

Ở ngưỡng tuổi mười bốn đã đạt đến Ngưng khí cảnh – Cửu đoạn, chỉ một bước ngưng luyện là có thể đột phá xuyên vào Luyện khí cảnh, phóng nhãn nhìn khắp Lâm gia thiên phú bậc này cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay, biểu hiện thế này thực không thẹn với hai chữ thiên tài.

Phía trên lầu khán cũng vì động tĩnh bên dưới khu vực trắc nghiệm mà bị ảnh hưởng, ai nấy đều nhìn gật đầu tán dương trước màn trình diễn đầy thuyết phục từ thiếu niên được mệnh danh 'quái vật tu luyện' này.

Trên thủ vị cao nhất, trung niên nhân vẫn trầm mặc quan sát buổi trắc nghiệm từ đầu đến giờ cũng có chút động thái nho nhỏ, hắn trong thoáng chốc khẽ nở nụ cười rồi liền trở lại sự trầm mặc ban đầu.

Ở một phía lấp trong đám đông, Lâm Lã hai mắt chố tròn nhìn hàng chữ trôi nổi trên không, miệng lưỡi khô khốc nuốt xuống tùng ngụm, nhớ lại bản thân nếu lần trước lỗ mãng cùng người động thủ thật không dám nghĩ hôm nay hắn còn có thể tham dự buổi trắc nghiệm thực lực này không.

Lâm Phong trước sự chứng kiến của toàn trường nét mặt tươi cười, trở lại nơi cổ thụ.

Nhìn người trước dáng vẻ tươi cười Lâm Thiên chỉ biết lắc đầu, trải qua một màn chấn động vừa rồi hắn hiểu được hai tỷ đệ nhà này yêu nghiệt đến mức nào.

- Người tiếp theo, Lâm Ngọc Dao.

Trên đài cao lại vang lên thanh âm trắc nghiệm viên mà cái tên được chỉ định lần này cũng không kém Lâm Phong; Lâm Ngọc Dao – tỷ tỷ Lâm Phong.

Sau một màn Lâm Phong 'trình diễn' đầy thuyết phục toàn trường độ nóng chưa hết thì lại cuộn trào, như phản xạ có điều kiện chúng nhân đồng loạt di chuyển tầm mắt mà điểm đích lần nữa dừng lại nơi cổ thụ rợp bóng kia.

Sức hút không chỉ vậy dừng lại, cái tên vừa xuất ngay cả phía lầu khán thủ tọa tứ vị cũng phải hướng ánh nhìn thiếu nữ thanh trang tuyệt sắc kia.

- Thiên ca ca, Lâm Phong, ta đi đây.

Nói lời với Lâm Thiên, Lâm Phong hai người, thiếu nữ rời bước.

Nhìn theo bóng lưng uyển chuyển Lâm Thiên bất giác trong lòng không khỏi cảm khái; ngũ quan tinh xảo, thanh sắc áo váy thướt tha theo từng bước đi, nhẹ nhàng, thanh thoát.

Nàng như một tạo vật do thiên địa chăm chút tạo nặn vậy, từ khí chất tư thái đều là siêu phàm thoát tục, tựa đóa thanh liên không pha nhiễm chút bụi trần.

Không hổ danh đệ nhất mỹ nữ, từ tư thái, cử chỉ hay lời nói đều khiến người ta ưu thích, chẳng trách đám hậu bối Lâm gia lại ái mộ nàng như vậy.

Lâm Ngọc Dao trước mắt nhìn toàn trường bước tới trước trắc nghiệm cầu.

Ngọc thủ búp măng nâng lên, theo đà ống tay áo chảy xuống lộ ra phần cách tay trắng nõn thon dài, lần nữa lật tay liền ngưng tụ ra một đạo lực lượng, thiếu nữ nhẹ nhàng vươn ngọc thủ đặt lên mặt cầu.

Toàn trường trầm tĩnh đến hô hấp cũng ngưng lại trong khoảnh khắc, mọi sự tập trung đều đổ dồn lên khu vực trắc thí.

- Lâm Ngọc Dao, Ngưng khí cảnh – Cửu đoạn. Không! Là Luyện khí... Luyện khí - nhất tầng!

Từ thạch trụ vô số kim sắc quang điểm thoát ra tụ lại trên không hàng chữ chói lóa. Trắc nghiệm viên trước đó khuôn mặt hờ hững sau khi nhìn thấy hàng chữ biểu cảm liền nghịch chuyển sang kinh ngạc, tiếng hô công bố còn cũng kèm theo chút run rẩy.

- Như vậy Luyện khí - nhị tầng! Thật khủng bố...

- Người đứng đầu trắc nghiệm thực lực lần này không ai khác ngoài nàng a.

- Thế mới là nữ thần trong lòng ta, không khiến ta thất vọng…

Yên tĩnh qua đi, các thiếu niên xung quanh đều không tự chủ được nuốt xuống một ngụm, ánh mắt tràn ngập kính sợ, Luyện khí - nhị tầng mới mười năm tuổi đạt thành, so với Nội môn yêu cầu tiến nhập còn sớm hơn ba năm, tốc độ tu luyện bực này cũng quá yêu nghiệt.

Phía trên lầu quan khán tứ vị thượng tọa cũng vì động tĩnh bên dưới mà một trận kinh ngạc, họ thật không ngờ vị đại tiểu thư này chỉ mới mười năm tuổi lại có thành tựu bực này, quả thật là một viên minh châu sáng chói nhất trong hậu bối Lâm gia.

Tuy rằng mấy lão giả họ đã nhận thức qua năng lực của nàng nhưng với biểu hiện thiên phú như này vẫn khiến bọn họ trong chốc lát khó mà chấp nhận hiện thực.

Lâm Thiên Thành đưa mắt nhìn dòng chữ kim sắc trôi nổi trên không trung, khuôn mặt bảo trì trầm mặc trước đó bỗng dãn ra một nụ cười.

Người hắn yêu thương vì bệnh tật sớm đã rời xa, để lại hắn cùng hai đứa con nơi trần thế, tuy thiếu thốn tình thương mẫu tử là thế nhưng từ nhỏ nàng đã luôn thể hiện ra năng lực xuất chúng cùng thiên phú vượt trội hơn người khiến người làm phụ thân như hắn cũng an ủi phần nào.

Thiếu nữ trước sự ngỡ ngàng của toàn trường, khuôn mặt bình thản bỏ mặc những lời ca xướng mà im lặng xoay người, chậm rãi trở lại bóng thụ, tới trước mặt hai người Lâm Thiên.

Nhìn biểu cảm ngốc trệ của hai người Lâm Thiên, thiếu nữ nhỏe miệng duyên dáng cười.

- Haizz… ta càng ngày càng không nhìn thấu tiểu ly tử muội rồi.

Nhìn dáng người nữ hài trước mặt, mới tháng trước xung kích Luyện khí cấp, một tháng trôi qua lại là Luyện khí nhị tầng, Lâm Thiên bất lực chỉ biết thở dài.

Ngẫm lại bản thân tu vi như vậy tam niên đình trệ, hắn có chút thất vọng mặt cúi xuống lâm vào suy sụp, cười tự giễu, người đồng niên thành tựu thu về, còn hắn...

Đối với sự suy sụp của Lâm Thiên, Lâm Ngọc Dao khẽ cau mày, thật lòng nói.

- Thiên ca ca, tuy không biết huynh vì sao tu vi đình trệ, bất quá, muội tin tưởng, huynh sẽ lại đứng dậy, lấy lại vinh quang và tôn nghiêm thuộc về huynh...

Lâm Thiên nghe vậy Lâm Ngọc Dao động viên cũng phần nào phấn chấn hơn, ngẩng mặt nở một nụ cười cảm tạ nàng.

...

Trắc nghiệm viên đứng trên quảng trường đảo mắt một lượt xem còn sót tộc nhân nào, chợt ánh mắt dừng lại nơi bóng thụ chỗ Lâm Ngọc Dao cùng Lâm Phong ba người đứng đó:

- Không ngờ tiểu tử này hôm nay lại tới.

Cũng vì đã nhiều lần Lâm Thiên bỏ qua trắc nghiệm thực lực, hôm nay thấy hắn xuất hiện khiến trắc nghiệm viên không khỏi ngạc nhiên.Trắc nghiệm viên khuôn mặt đăm chiêu, do dự không biết có nên cho tiểu tử này trắc thí hay không, ngộ nhỡ kết quả lại như những lần trước... nghĩ vậy chợt đưa mắt nhìn lên Lâm Thiên Thành đang an tọa tại thủ vị thì thấy người trên âm thầm gật đầu.

Trầm ngâm một hồi trắc nghiệm viên mới sẵng giọng hô:

- Người cuối cùng, Lâm Thiên.

Cái tên vừa nhắc khiến cả toàn trường như chấn động, rồi rất nhanh những tiếng to nhỏ bắt đầu truyền ra:

- Hắn đến đây làm gì, không phải là để góp náo nhiệt đó chứ.

- Tên này mặt mũi đúng thật là trai lì...

- Nếu hắn đến để trắc thí thì thôi bỏ đi, phế vật ba năm vẫn Ngũ đoạn như hắn còn mơ tưởng tăng cấp sao. Thật hão huyền...

Lâm Thiên trước sự huyên náo của đám đông bỏ lơ ngoài tai, bước vào quảng trường, dừng lại trước trắc nghiệm cầu.

Đôi mắt đen nhánh chứa đựng chờ mong nhìn thủy tinh cầu trong suốt, hắn thở ra một ngụm trọc khí, không nói lời nào, bàn tay nâng lên ngưng tụ ra lực lượng rồi vươn tay đặt lên cầu.

Giây phút qua đi, toàn trường lại một mảnh tĩnh mịch.

Chỉ thấy thủy tinh cầu biến đổi một hồi rồi ánh sáng lục sắc tụ lại bên trong.

Một hàng chữ xanh do quang điểm thoát ra từ thạch trụ theo đó mà hình thành, trổi nổi trên không.

- Lâm Thiên, Ngưng khí cảnh... Ngũ đoạn.

Bên cạnh, trắc nghiệm viên nhìn qua hàng chữ lục sắc có chút thở dài tiếc nuối, hờ hững công bố.

- Ngũ đoạn, lại là ngũ đoạn...

Nhìn hàng chữ lục sắc, Lâm Thiên tâm như chết lặng, khuôn mặt xám sịt, thần sắc tự giễu.

Kết quả vừa hiện không ngoài ý muốn, đám người lại nổi lên châm chọc tao động:

- Ngũ đoạn sao? Ha ha, đúng là không ngoài dự đoán của ta. 'Thiên tài' vẫn như cũ dậm chân tại chỗ a.

- Haizz... phế vật, làm mất hết mặt mũi gia tộc.

Ở một bên Lâm Lã cũng vì kết quả trắc thí của Lâm Thiên mà có chút thất thần, nhưng chỉ thoáng qua hắn lại nở một nụ cười đầy chế giễu:

- Nếu không phải tộc trưởng che chở hắn, hạng người ngư hắn sớm đã bị đá ra ngoài từ lâu..

- Thiếu niên thiên tài ngàn năm có một, không ngờ lại rơi vào bước đường này. Haizz... tạo nghiệp, tạo nghiệp...

Xung quanh truyền đến cười nhạo cùng thanh âm tiếc hận dừng ở trong tai của thiếu niên, tựa như chiếc dao nhọn hung hăng đâm vào tim hắn, khiến hô hấp thiếu niên trở nên có chút dồn dập.

- Lâm Thiên, tiểu tử này...

Lâm Thiên Thành cao cao trên thủ vị nhìn tràng cảnh phía dưới mà chỉ biết đưa mắt tiếc hận nhìn thiếu niên đang là tâm điểm công kích của toàn trường.

Lâm Thiên hai tay xiết chặt, móng tay sắc nhọn theo lực xiết cắm sâu vào da thịt, máu rỉ ra theo viết thương, từng cơn đau theo đó truyền về não hải.

Khuôn mặt thiếu niên non nớt trắng bệch vẽ ra một nụ cười đau khổ, bên tai vang đầy những tiếng châm chọc của đám đông.

Hắn cố gắng ngửa mặt lên lộ ra ý cười giễu cợt rồi cúi xuống, nhắm đường thẳng chạy một mạch ra khỏi quảng trường, mặc cho vạn lời chế nhạo phía sau, dần dần lấp mất bóng dáng.

Bạn đang đọc Cửu Chuyển Nghịch Thiên Hỏa Thần sáng tác bởi khoatndz
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi khoatndz
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.