Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngươi làm sao không đi đoạt

Phiên bản Dịch · 2472 chữ

Chương 22 Ngươi làm sao không ăn cướp đi

Khi đã giẫm lên máu của mình để tích lũy được một khối tài sản khổng lồ, và vài năm nữa phải nghỉ hưu với tư cách là một sát thủ tối cao, lão già khốn khiếp kia đang hấp hối và gây hoang mang lớn, lão dọa tự tử để bắt hắn gia nhập nhóm sáu nước. Anh ta trở thành một nhân viên không chính thức. Đó là quả báo, tên khốn già đã ngỏm củ tỏi vào ngày Trần Hạo Thiên có được chứng chỉ của mình.

Sau đó ... Sau đó, Trần Hạo Thiên đi theo một nhóm lính đặc nhiệm, đội này và tổ chức kia đánh lừa nhau, cho đến khi làm nhiệm vụ ở Châu Phi, anh đã bị nhiễm một loại siêu virus.

Nếu nghĩ kỹ lại, trong khoảng hai mươi năm trở lại đây, không có mấy ngày sống bình thường. Vì vậy, sau khi xác nhận rằng mình không sao, Trần Hạo Thiên đã chơi mất tích.

Đây cũng là lý do tại sao người khác không ưa thích với công việc dọn dẹp, còn anh thì rất thích làm.

Một cuộc sống bình yên thực ra là điều tốt đẹp, nhưng nhiều người không biết cách trân trọng nó.

Vi khuẩn tiêu chảy do Trần Hạo Thiên phóng thích ra, cho dù vi khuẩn thoát ra khỏi cơ thể, sau ba bốn tháng tu luyện cũng khó có thể khôi phục lại được, nếu được nuôi dưỡng bằng nội lực thỉ đó lại là chuyện khác. Sở Dao Dao cũng không biết, đến bệnh viện liền làm các hạng mục kiểm tra, kết quả mọi thứ vẫn bình thường.

Sở Dao Dao tuyệt không tin tưởng chính mình là bình thường, dù sao thì lúc đó cô cũng biết rất rõ rằng sinh mệnh của mình đang trôi qua từng chút một, chính Trần Hạo Thiên là người đã dùng những biện pháp phi thường để kéo cô trở lại từ ranh giới tử thần. Vũng máu bên cạnh người đàn ông vẫn còn bàng hoàng khi nghĩ đến, cô có chút kinh hãi, nhưng trong lòng càng thêm xúc động. Trong thế giới đầy khắc nghiệt này, những người đàn ông thuần khiết có thể xả thân cứu người khác gần như đã tuyệt chủng.

Tất nhiên, Sở Dao Dao không thể yêu Trần Hạo Thiên vì chuyện tầm thường này, và tốt nhất là loại bỏ Trần Hạo Thiên khỏi mặt đối diện và trở thành một người bạn bình thường mà anh ta có thể kết giao. Vì vậy, cô ấy chạy về phía bệnh viện sau khi cô ấy đi làm vài ngày , hỏi về tình trạng của Trần Hạo Thiên.

Đẩy cửa ra, thấy Trần Hạo Thiên đang ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt Trần Hạo Thiên đỏ bừng khi nghĩ đến chuyện xấu hổ ngày hôm đó, nhưng lập tức nở một nụ cười ấm áp, nói: "Anh Trần, anh tỉnh rồi à?"

“Chà, tôi tỉnh rồi.” Lúc Sở Dao Dao đưa Trần Hạo Thiên đến bệnh viện, bởi vì tỉnh táo nên Trận Hạo Thiên có thể cảm nhận sâu sắc sự lo lắng và hối hận của Sờ Dao Dao lúc đó. Cô nàng này kỳ thật cũng không xấu, nhưng chỉ là cô bị cô gái xinh đẹp kia mê hoặc, cho nên trong lòng không có chán ghét ban đầu.

“Vậy đợi chút, tôi sẽ gọi bác sĩ.” Có thể vẫn còn hơi ngượng ngùng, Sở Dao Dao đặt trái cây xuống, chỉ nhớ rằng Trần Hạo Thiên là bệnh nhân, nên gọi bác sĩ ngay khi tỉnh lại.

“Không cần, tôi không sao.” Trần Hạo Thiên nói, anh ta lấy một quả táo và cắn một miếng.

Cái này vệ sinh quá bất cẩn, Sở Dao Dao hắc tuyến: "Anh Trần, quả táo còn chưa rửa."

“Không sao đâu, ta quen rồi.” Ngay cả vi rút Ebola cũng tiêm, ăn một ít táo thối vẫn có thể chết? Trần Hạo Thiên cười không đồng ý.

Sở Dao Dao không nghĩ như vậy, cô cầm quả táo đỏ đem đến buồng vệ sinh phòng bệnh rửa, đặt bên cạnh Trần Hạo Thiên, nói: "Bây giờ hoa quả tốt nhất nên rửa sạch rồi ăn. Cho dù không có dư lượng thuốc trừ sâu trên chúng, cũng có chút không sạch sẽ. Nếu bị bệnh do ăn uống, thì có thể là do chúng".

“Không đến mức đó chứ.” Trần Hạo Thiên nhìn quả táo đỏ đã rửa sạch, ánh mắt thất thường.

Nhìn thấy thái độ của anh, Sở Dao Dao không nói được gì, hai người quen nhau mới được hơn một ngày, thậm chí còn không phải là bạn bè, nếu nói nhiều thì có vẻ quá quan tâm và dễ dàng gây ra hiểu lầm.

Cô ấy quá xinh đẹp, từ nhỏ đã phải chịu cảnh hoa cỏ quấn quít người đời.

“Anh Trần, cảm ơn anh, nếu không có anh, có lẽ tôi đã chết ngày hôm đó.” Sở Dao Dao vẫn còn vương vấn nỗi sợ hãi.

Lẽ ra nó phải được nói từ lâu. Trần Hạo Thiên phất tay thật nhanh, cố ý nhắc nhở: "Ân, không cần. Những năm này, thật có quá nhiều chuyện."

Ý anh là gì? Sở Dao Dao cảm thấy có điều gì đó trong lời nói của Trần Hạo Thiên.

“Tình hình là như thế này.” Trần Hạo Thiên ngồi dậy, sau một tiếng ho khan, nghiêm mặt nói: “Nhìn xem, tôi đã hôn mê nhiều ngày như vậy rồi. Chắc tôi đã bỏ lỡ nhiều công việc rồi và tôi lại không xin nghỉ, nói không chừng bởi vì bỏ bê công việc đã bị công ty khai...."

Sở Dao Dao thật sự không hiểu Trần Hạo Thiên làm gì với chuyện này, nhưng để tránh cho anh lo lắng, cô vẫn cho anh một phát trấn an: "Anh Trần, anh đừng lo, tôi đã xin nghỉ phép cho anh rồi. Công ty chúng ta rất thân thiện với người lao động nên sẽ không truy cứu đâu. "

Trần Hạo Thiên liếc Sở Dao Dao một cái, trong lòng thầm nói, cô gái nhỏ này trông thật kỳ quái và xảo quyệt, tại sao lại không hiểu được lời nói của lão tử.

"Công ty chúng ta cũng trừ tiền khi nghỉ phép. Tuần này đối với cô Thanh Thanh đây có thể không nhiều lắm, nhưng đối với tôi mà nói cũng không phải là nhỏ ..." Lúc này, Trần Hạo Thiên lại chỉ vào khu đơn lẻ sang trọng, bất lực nói: "Cô cũng biết bệnh của cô chữa khỏi bằng phương pháp bí mật của tổ tiên tôi. Dựa vào trình độ của tôi, tôi chạy tới bệnh viện như thế nào? Hiện tại đã ổn rồi. Cô không chỉ kéo tôi đi bệnh viện, còn có một gian phòng quá sang trọng quá xa hoa, tôi cũng không kham nổi ”.

Nhìn tư thế, có vẻ như lão nương đã sai khi đưa ngươi đến đây. Sở Dao Dao thấy Trần Hạo Thiên rất nghiêm túc, không hề nói đùa nên thở dài trả lời: "Tiền đặt cọc tôi đã trả còn nhiều hơn anh nghĩ. Anh chỉ cần xuất viện là được. Đối với số tiền còn lại, nó có thể được coi là khoản bồi thường cho chi phí làm việc đã mất của anh."

“Cô nên nói chuyên này sớm, làm tôi cả buổi chiều không yên.” Trần Hạo Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: “Việc này tính rõ ràng đi. Bây giờ tính toán chi phí giúp cô ngày hôm đó."

Hôm đó hắn giúp mình với giá bao nhiêu vậy? Sở Dao Dao mở to hai mắt, nhìn Trần Hạo Thiên giống như nhìn người ngoài hành tinh.

Trần Hạo Thiên làm ngơ trước vẻ mặt của Sở Dao Dao, ho khan rồi nói một cách nghiêm túc: "Thanh Thanh, lúc đó cậu nên hiểu rõ tình trạng thể chất của mình. Nếu tôi không cứu cô bằng thuốc của tổ tiên, cô sẽ không thể thoát khỏi cửa tử. Cho dù tới bệnh viện thì cũng chưa chắc cứu được, mà tôi, suýt chút nữa tính mạng cũng gặp nguy hiểm, về tình về lý, cô đều phải chi trả phí chữa trị, đương nhiên tôi không phải người ham tiền, cô trả nhiêu đây đi... "

Trần Hạo Thiên rất hào phóng vươn một ngón tay.

Sở Dao Dao từng cảm kích, ai ngờ ân nhân vừa mới tỉnh lại, đại gia còn không có liên hệ lấy cảm tình, bên này đầu tiên là oán trách sau là đòi tiền? Tuy nói có thể nhận thưởng khi giúp đỡ người khác, nhưng đều là dựa vào người nhận quà tự nguyện, không có chủ động yêu cầu, hơn nữa dù muốn cũng không thể thẳng thắn như vậy. Dù sao thì cũng phải tế nhị, tình cảm thì ai cũng có thể chấp nhận được, có phải thằng nhóc này cuồng tiền không?

“Anh Trần, ý anh là muốn cho anh một ngàn?” Vẻ mặt Sở Dao Dao càng thêm ý tứ.

"Một nghìn? Thanh Thanh, sao cô lại không xấu hổ mà nói nhiêu đó?" Trần Hạo Thiên gần như không nhảy dựng lên, "Một nghìn tệ bây giờ tôi có thể làm gì? Thử nghĩ xem, tôi học y khoa có dễ dàng không? Chuyện này phí tổn thương quá lớn!

“Mười nghìn?” Sở Dao Dao không thèm nghe tàu chạy đầy mồm, đối với tên nhóc này mệt mỏi nôn ra máu, không một nghìn sẽ là mười nghìn.

Trần Hạo Thiên cong môi: "Thanh Thanh, mạng của cô đáng giá mười nghìn?"

Mười nghìn là không đủ? Sở Dao Dao hít sâu một hơi, ánh mắt của Trần Hạo Thiên có chút đùa giỡn, cô đi tới bên cạnh Trần Hạo Thiên, khẽ cười: "Chẳng lẽ anh muốn một trăm nghìn tệ?"

Trần Hạo Thiên gật đầu, đau lòng nói: "Như vừa rồi tôi nói, cô là đồng nghiệp của tôi, đối với tôi vẫn có ấn tượng tốt, cho nên tôi sẽ giảm giá cho cô. Đương nhiên, nếu quỹ tiền eo hẹp, cô có thể cân nhắc trả góp nhưng lãi suất phải trả là 10% ... "

“Dừng lại, bổn cô nương không thiếu chút tiền này, một trăm nghìn là một trăm nghìn!” Sở Dao Dao bây giờ có thể xem Trần Hạo Thiên một người, một trăm nghìn? Tại sao không đi cướp đi?

Trần Hạo Thiên nở nụ cười rất hài lòng, giống như sợ Sở Dao dao lại quỵt nợ của mình, sau đó nói: "Sảng khoái, tôi thích người sảng khoái, Thanh Thanh, nếu bây giờ thuận tiện cho cô, cô hãy giải quyết tiền đi. Đừng lo lắng, cô có thể nghỉ ngơi, yên tâm, nếu cô gặp vấn đề tương tự trong tương lai, cô có thể gọi cho tôi ... "

Vẫn gặp sự cố tương tự? Sở Dao Dao đang cân nhắc những lời này, lập tức biến sắc: "Tôi thật sự có ... bệnh?"

Khi đến bệnh viện khám rất nhiều lần mà không tìm ra được, nếu đến lần nữa, Trần Hạo Thiên tình cờ không ở bên cạnh tôi, tôi mới ngoài hai mươi, đó là mùa đẹp nhất của cuộc sống, cô ấy chết mà không hề nói về một mối quan hệ tuyệt vời.

"Đó là sự thật! Nhưng bây giờ nó đã được chữa khỏi. Tôi nghĩ rằng cô cũng đã thực hiện các cuộc kiểm tra tương ứng ở bệnh viện, hiệu quả điều trị hẳn là rất hài lòng với cô. Nhưng ... nói thế nào, mọi thứ đều đề phòng.” Trần Hạo Thiên đảo mắt, trên mặt nở nụ cười thân mật.

Sở Dao Dao, người đó là ai? Ở tuổi hai mươi, cô đã ngồi vững ở vị trí thứ hai trong tập đoàn Vũ Mạc. Chơi trội trong biển kinh doanh hỗn hợp, nếu cô ấy dại dột như vậy, e rằng cả thiên hạ đều thiểu não.

Trần Hạo Thiên vừa trợn tròn mắt, cô đã hiểu có lừa đảo nên cười: "Anh Trần, đừng lo lắng về dịch vụ sau điều trị. Theo tiêu chuẩn của anh thì ... thôi, nôn ra máu hết rồi. Sẽ không có vấn đề gì với bệnh của tôi. Tôi sẽ thanh toán 100.000 nhân dân tệ với anh ngay lập tức ... "

“Người vui vẻ, tôi thích.” Trần Hạo Thiên xoa xoa tay, gần đây tay quả thực có chút chặt chẽ.

"Nhưng trước khi tôi đưa nó cho anh, nếu có tài khoản, chúng ta trước tiên tính toán đi.” Sở Dao Dao nói tiếp.

Giải quyết xong chuyện với tôi? Trần Hạo Thiên thắc mắc, chỉ không dám tin vào tai mình: " Tôi nợ cô ?."

“Cũng không thể nói như vậy.” Sở Dao Dao lả lướt dáng người, ngồi ở bên cạnh Trần Hạo Thiên, nở nụ cười xinh đẹp.

Trần Hạo Thiên trong lòng có chút trống rỗng, theo bản năng nói cho hắn biết, con gà con trước mặt cực kỳ khó khăn, có thể có người tiếp tay.

“Sự tình là như thế này.” Sở Dao Dap hai tay ôm vào trong ngực, hai má ửng hồng, ánh mắt nhìn Trần Hạo Thiên ngoài thẹn thùng còn có chút oán hận, “Anh ngày đó đến trước mặt với tôi, chính là… nhắm mắt lại sao?"

Vô lý! Tôi có thể nhắm mắt đi lại được không? Trần Hạo Thiên lắc đầu nói: "Cái này... Tôi mở to mắt. Tại sao, có vấn đề?"

Sờ Dao Dao tự giễu trong lòng, đỏ mặt, cúi đầu, giống như sắp kết hôn: "Anh Trần, anh cũng biết em là cô gái băng thanh ngọc khiết, và anh là một người đàn ông. Lúc đó ... em đã hôn mê, hoàn toàn không có khả năng phản kháng,không biết anh có hay không nhân cơ hội làm cái gì... đối với tôi một ít chuyện xấu hổ, ta cũng không biết... "

“Dừng lại, tôi không phải loại người như vậy!” Trần Hạo Thiên ngồi thẳng người, vẻ mặt phẫn nộ, cô nàng này không thể ngậm máu phun người, “Tôi không thể làm chuyện đó lúc người ta gặp nguy hiểm, cô có thể nghi ngờ năng lực của tôi nhưng cô không thể nghi ngờ hành vi của tôi! "

“Tri nhân tri diện bất tri tâm.” Sở Dao Dao khe khẽ thở dài.

Trần Hạo Thiên nắm chặt tay, lần đầu tiên lớn lên chưa có ai vênh váo một cái bát quái như thế này.

Bạn đang đọc Cuồng Thiếu Siêu Thiên Tài của Bá Nhạc
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VR_Lucifer
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.