Gặp lại (2)
Ngôn Mẫn cô không nghĩ sẽ gặp lại anh trong tình huống này, chẳng những thế anh còn là nhà đầu tư cô sắp hợp tác. Thật sự rất bất ngờ.
Năm năm qua anh sống thế nào? Thành công như thế này chắc anh đã lập gia đình rồi? Con cũng đã có rồi đi, những năm năm cơ mà. Nhưng anh thế nào thì đâu còn liên quan gì đến cô, anh và cô đã hết từ năm năm trước rồi. Giờ cô chỉ là đối tác của anh mà thôi. Nghĩ vậy cô liền chỉnh lại tâm lý của mình, xa cách nói:
"Đây hẳn là Bách tổng đi. Tôi là Ngôn Mẫn, anh có thể gọi tôi là Reendy."
Bách Thiếu Nam nghe giọng nói xa cách của cô, tâm liền bị nhéo một cái. Ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, như thể muốn tìm ra một chút nhớ nhung trong cô, nhưng làm anh thất vọng, trong đôi mắt cô chỉ có lạnh và lạnh. Dù rất muốn nhào đến ôm lấy cô nhưng anh biết, càng làm thế, cô càng ghét anh mà thôi. Nhịn, anh chỉ có thể nhịn, sau đó liền lạnh nhạt lên tiếng:
"Cô Reendy, hân hạnh được gặp cô."
"Chúng ta bàn về hợp đồng đi."
"Được."
Sau khi hai người bàn xong công việc liền giống như tượng đá, không biết nên nói gì. Thời gian trôi qua hai phút, vẫn là Ngôn Mẫn không kiên nhẫn duy trì trạng thái hiện tại, vội vàng đứng dậy lên tiếng:
"Bách tổng, hợp tác vui vẻ. Tôi sẽ không làm anh thất vọng về buổi trình diễn."
"..."
"Cáo từ, tôi còn có việc bận. Lần sau sẽ mời Bách tổng dùng cơm xem như đáp tội."
"..." Vẫn là im lặng.
Ngôn Mẫn vừa bước ra khỏi nhà hàng Đế Cung liền thở phào một hơi, thật mệt chết cô rồi. Anh chỉ ngồi đấy nhìm chằm chằm cô, nghe cô và Rosy thao thao bất tuyệt về bản hợp đồng, liền chẳng do dự kí tên một cái. Ánh mắt đó của anh như tia laze có lực xác thương cực cao, nhắm đâu trúng đấy, khiến cô bây giờ thương tích đầy mình.
"Rosy, chúng ta đi ăn xem như chúc mừng ký hợp đồng thành công đi..."
"Được."
Sau đó hai người liền lên xe rời đi.
Bách Thiếu Nam sau khi Ngôn Mẫn rời đi liền đến bên cửa sổ, nhìn cảnh sắc đến ngẩn người. Nhưng anh ngẩn người không vì cảnh đẹp, mà vì bất ngờ gặp lại cô.
Năm năm rồi, anh chờ cô năm năm rồi, cuối cùng cô cũng chịu trở về.
Anh vất vả cố gắng, vất vả chịu đựng, tất cả là vì cô! Giống như người kia mong muốn! Đôi lúc anh muốn vứt bỏ tất cả để đến bên cô, nhưng lý trí anh lại thắng, anh luôn tự phải khuyên bản thân chỉ cần chịu đựng, chịu đựng quả đắng, một ngày nào đó, thứ anh nhận lại sẽ là quả ngọt.
Bách Thiếu Nam đờ đẫn nhìn về phía chiếc Maybach vừa rời đi kia, cuối cùng anh cũng phải chấp nhận một điều, quả ngọt này anh muốn ăn, cũng không phải ăn ít quả đắng là đủ, ít nhất phải là một tòa tháp.
Đăng bởi | GauBong1511 |
Thời gian | |
Lượt đọc | 8 |