Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 5899 chữ

Trên hành tinh xanh, hay còn được gọi là trái đấy này, nơi mà muôn loài sinh vật đang sinh sống. Thì tôi, 1 con người, hiện đang có 2 câu hỏi cho tất cả những con người khác. Điều đầu tiên tôi muốn hỏi, đó là... tình yêu là gì? Nghe nói tình yêu là 1 thứ có thể giết cả mạng của con người, mặc dù thứ này không được ai tác động vào và cũng chẳng tác động vào ai, tình yêu chỉ là 1 thứ mà khiến cho con người thèm khát muốn có được nó. Mà chúng ta biết đấy, khi mà con người bị cơn khát điều kiểu và lại còn bị kích thích bởi sự thèm thuồng, thì khó mà có thể tự chủ được. Vậy nên con người đánh đổi mọi thứ như, tiền bạc, danh dự, những gì mình có và ngay cả tính mạng, để có được tình yêu. Vậy đấy, tình yêu là thứ lấy đi tính mạng và mọi thứ của con người. Um... nhưng mọi suy đấy chỉ là của riêng tôi thôi, và nó cũng chỉ tùy trường hợp mà khiến cho con người đánh đổi mọi thứ, chứ không phải tất cả. Và điều thứ 2 tôi muốn hỏi, đó là ở cuộc sống này, liệu sẽ có những người bạn thân chính nghĩa? Vì ở hồi Trung Cấp lớp 9, tôi có trải qua 1 trường hợp, đó là người bạn thân 4 năm của tôi đã tự tử chỉ vì 1 câu nói của 1 đứa con gái. Vào 1 hôm, cậu ta quyết định tỏ tình với người con gái đó, và người con gái đó đã nói cậu ta rằng: "Tôi không hề thích cậu, và người tôi thích đó là bạn thân của cậu cơ.". Chỉ với câu nói đó, cậu ta đổ hết tội lỗi lên tôi, và nói với tôi rằng: "Tại sao cậu lại cứ hoàn hảo như thế? Cái gì cậu cũng có, học giỏi, tiền bạc, đẹp trai, và quá nhiều người con gái thích, còn tớ thì tại sao lại không có gì cả? Mọi thứ tớ đều thua cậu, vậy mà sao cậu lại muốn làm bạn với tớ, cậu nên kiếm 1 người đẳng cấp bằng cậu để chơi chứ? Thật sự tớ không hiểu tại sao luôn, hay cậu chỉ đang giả vờ làm bạn với tớ, rồi đưa tớ ra làm trò cười của cậu? Rốt cuộc... tại sao chứ? Cuộc đời thật bất công.". Đó chính là những lời cuối cùng cậu ta nói với tôi khi bị tỏ tình thất bại, kể từ đó cậu ta tránh xa tôi, và sống trong sự cô độc của cậu ta. Rồi đến 1 ngày cậu ta tự tử. Điều khiến tôi khá khó chịu là cậu ta nói tình bạn của tôi giành cho cậu ta là đang giả vờ. Ầ... Mà thực ra, mình đang tán nhảm về cái chuyện củ cải gì vậy? Thật là, thật là. Mình lại lên cơn rồi, ngồi tự kỉ làm cái méo gì cũng không biết. Lấy cái điện thoại ra, rồi bật lên xem giờ. 22 giờ 3 phút rồi, ngủ cái nhỉ? Mai còn dậy đi học nữa. Haiz, mai lại là 1 ngày lặp lại rồi đây.

Đang ngủ thì bỗng dưng có tiếng ai đó gọi mình.

-Nè, dậy mau đi, sáng rồi đó.

Mở mắt ra, thì mình nhìn thấy 1 đứa con gái đang ở trước mặt mình. Lại gì nữa đây? Mơ sao? Quái dị thật. Hầu hết giấc mơ chẳng có sự yên bình, nên cứ mặc kệ nó đi. Mình nhắm mắt lại ngủ tiếp, thì bị tát 1 phát vào mặt. Mình chồm người dậy.

-Cái thế? Cái gì thế?

-Dậy đi, đừng có mà ngủ nữa, sáng rồi đó.

-Cái quái gì? Không phải mơ sao?

-Không phải mơ đâu.

-Um... Vậy cho hỏi, cậu là ai vậy? Sao lại vào được phòng của tôi?

-À, tôi là NikiSuneKiana. Tôi vào phòng cậu bằng cửa ban công đó, tại vì nó không khóa mà.

Wtf? Mình nhớ là mình đã khóa cửa ban công rồi mà? Nhầm lẫn gì chăng? Mà con này chèo thế éo nào được lên ban công tầng 2 chứ?

-Mà Kiana nè. Không biết, cậu đột nhập vào phòng mình là có chuyện gì không nhỉ?

-Đột nhập gì cơ chứ? Mình đến đây là để trao tặng thứ cho cậu, đó là tình yêu, vậy nên... hãy hôn mình đi, rồi cậu sẽ biết được, nụ hôn của tình yêu nó tuyệt vời như thế nào.

-Khoan đã, cái quái gì vậy? Chúng ta vừa mới chỉ biết nhau được vài chục giây thôi mà. Đừng cư xử như vậy chứ.

-Không sao đâu, đừng có cử xử như vậy mà, ở nhà cậu đâu có ai đâu. Vậy nên... cứ tận hưởng đi.

Bỗng dưng Kiana đè mình nằm xuống giường. Đang gần bị môi chạm môi, thì bỗng dưng cánh cửa của phòng mình mở ra, rồi lại có 1 đứa con gái nữa đi vào. Sao nhìn con nhỏ này quen dữ ta...

-Ồ, Mikisan.

-À, chào buổi sáng, anh hai. Trước hết, anh có thể cho em biết chuyện gì đang xảy ra không? Mà người con gái đang nằm trên anh đấy, là ai vậy?

Chết mịa rồi!! Mình đẩy con Kiana ra luôn, rồi ngồi dậy.

-Ầ... Mọi chuyện hỏi phải như em nghĩ đâu.

-Không phải gì chứ? Rành rành trước mắt đó mà. Bây giờ anh muốn giải thích mọi thứ ngắn gọn trong 30 giây, hay là để em nói với ông là "anh không học hành gì, mà dám dắt gái về nhà, rồi làm bậy bạ". Nghĩ lại đi, anh hiện tại đang có 17 tuổi thôi đó.

-Bậy bạ gì chứ? Anh thật sự không biết gì mà! Cái người này tên là Kiana, bỗng dưng đột nhập vào phòng anh bằng cửa ban công, chứ anh có biết gì đâu.

-Đột nhập gì chứ? Mình đến đây là để trao tặng cho cậu mọi thứ của mình mà... cả thân thể này nữa.

-Chà chà, chị ấy cho anh cả thân thể luôn cơ hả, anh hai?

-Bà nội im miệng lại đê, bà đang giết tôi đó.

-Giết gì? Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.

Bỗng dưng ánh mắt của em gái mình bộc lộ lên đầy sát khí.

-Anh hai, em mới mua con dao này hôm qua, để lát nữa dùng nó mổ xẻ mấy thứ làm bữa sáng cho anh. Vậy mà, ngay bây giờ, đã phải dùng ngay luôn rồi!

Chết con rồi, thánh thần ơi. Có ai, cứu với!

-Anh hai, con dao này chém sắt không thành vấn đề, vậy nên... xác định bay đầu đi nhé! Chết đi!!

Không xong rồi người ơi. Có ai không? Làm ơn, cứu với!!!!!!!!!!!!!

Mình mở mắt ra rồi vùng dậy. Hể? Cái quái gì? Con nhỏ đó... biến mất rồi, cả con em gái mình nữa. Đúng là chỉ là 1 giấc mơ thôi. Nhưng sao lại mơ cái giấc mơ quỷ quái gì thế này chứ? Sợ vãi hền. Tưởng lên bàn thờ gặp tổ tiên rồi chứ. Mà con em gái mình đã hơn 1 năm không gặp rồi, sao lại xuất hiện đột ngột thế được chứ, với lại cái con kia sao trèo lên được ban công tầng 2 chứ, hơn nữa cửa ban công đã khóa rồi mà. Nhưng giấc mơ hồi nãy vẫn sợ vãi đía, nhất định không nên dẫn 1 đứa con gái nào về nhà, không thì có ngày bay đầu thật mất. Mà... mấy giờ rồi nhỉ? Lấy cái điện thoại ra, rồi bật lên xem giờ. Um... 5 giờ 50 phút rồi. Dậy đánh răng rửa mặt, thay quần áo và xách cái cặp rồi phắn lên trường thôi.

Xong xuôi mình bước ra cổng, mở cổng đi ra rồi đóng cỗng lại. Bỗng dưng cũng trùng hợp, có 1 đứa con gái cũng đi ra từ cổng nhà bên cạnh giống mình. Tay cầm cặp sách, cũng mặc đồng phục trường mình, nhưng lại lạ hoắc. Mới chuyển đến sao? Mà không biết có phải hôm nay cũng mới nhập học vào trường mình không nhỉ, hay nhập học lâu rồi ta? Mà kệ đi, quan tâm làm ếu gì. Giờ thì phắn lên trường nào.

Vừa bước vào trường, thì lại 1 đám học sinh quay sang nhìn và nói ngay lập tức.

-Xem kìa. Leur đến rồi đó.

-Woa! Trông cậu ấy lúc nào cũng đẹp trai.

-Trông đẹp trai, lạnh lùng và ngầu quá đi.

-Đẹp trai không ai sánh bằng.

-Cậu ấy vẫn là người đạt được số điểm cao nhất trường ở kì thi xét tuyển lớp 11 vừa qua nhỉ?

-Đẹp trai, học giỏi, đúng là đáng ngưỡng mộ.

-Giá như được 1 lần hẹn hò với cậu ấy.

.........

Thật là. Lúc nào mình đến là lại ồn ào, khó chịu thật. Đôi khi mình muốn có 1 ngày đi học yên bình cũng không thể. Muốn chuyển trường mà chẳng được, bởi vì ông đã bắt mình phải học ở trường này rồi. Chẳng biết làm sao nữa, cuộc sống thời học sinh này có gì vui? Thôi kệ đi, vì nhất định sẽ có ngày, sẽ có 1 ngày mình tìm được nó thôi, thời gian sẽ trả lời câu hỏi của mình. Còn giờ thì... lên lớp thôi.

Vừa bước đến cửa lớp, thì mình đã nghe thấy tiếng ồn ào.

-Nè bà kia, trả đây.

-Không, tôi đếch trả đấy, làm gì nào?

-Hmph! Cái loại gì mà chẳng bao giờ tự làm bài tập, chỉ toàn ăn trộm vở của người khác để chép là sao?

-Nói gì đấy? Ai ăn trộm vở của cậu, tôi hỏi mượn rõ ràng rồi mà.

-Nhưng tôi đếch cho mượn mà!

-Ừ thì tôi cứ lấy đấy, làm sao?!

-Giờ lại muốn đánh nhau hả?!

-Ừ. Thích thì chiến luôn đi!

-Nè, 2 cậu nói nhỏ tiếng lại được không, mình còn phải làm bài tập nữa.

-Đúng đấy, mình cũng phải làm nữa. Mà sao 2 cậu lúc nào cũng kiếm cách cãi nhau vậy. Đừng có mà cứ ghét nhau quá, kẻo sau này lại thành 1 cặp đấy.

-Hả?! Cái gì cơ?! Mình mà phải thành 1 cặp với cái tên này ư? Có chết cũng không đâu nhé.

-Đúng đấy, sao tôi lại thành 1 cặp với "bitch" này cơ chứ. Không thể đâu nhé.

-Nè, nói ai là "bitch" đấy hả? Cái tên kia!

-Thì là bà đấy, cái con "bitch"!

-Hmph! Đúng là cái tên "male dog".

-Nè. Mới nói ai là "male dog" đấy hả con kia?

-Thế thì tên nào vừa mới nói tôi là "bitch" đấy?

-Bộ muốn đánh nhau hả con "bitch"?! Katana của anh mày đang để dưới ngăn bàn đấy! Ngon thì nhào vô ăn kiếm nào!

-Hmph! Chị mày lại sợ quá cơ. AK-47 của chị cũng để dưới ngăn bàn đấy. Ngon thì nhào vô ăn đạn!

-Thích thì chiến luôn đê!

-2 ông bà cũng bớt bớt xạo lại đê!

-Xạo cái gì chứ? Tôi có Katana thật đấy! Um... chẳng qua ông anh của tôi đòi lại rồi thôi.

-Hmph! Đã xạo còn thêm xạo, đúng là đồ "male dog".

-Thế AK-47 của bà đâu, lôi ra đây!

-Ừ thì... ông anh của tôi cũng lấy lại rồi.

-Hmph! "Bitch" mà cũng biết nói xạo nhỉ?

.........

Thật là thật là. Xem ra ngày nào cũng vậy nhỉ? Ông Zen với bà Milin lúc nào cũng gây lộn với nhau. Còn Kaijen với Ruky, thì đang cố làm học sinh ngoan, nhưng mà bị cái cứ thích xen vào vài cái chuyện của 2 ông bà kia, nên đôi lúc cũng bị ảnh hưởng lây. Thật là, hết nói nổi. Mình mở cửa lớp rồi bước vào, xong tiến đến chỗ bàn học của mình. Nhìn thấy mình, 4 đứa kia liền nói luôn.

-Ồ, chào Leur.

-Chào Leur.

-Chào ông bạn thân của tôi.

-Chào Leur.

-Ừ. Chào Kaijen, Ruky, Zen, Milin.

Mình cất cái cặp xuống ngăn bàn rồi tiến đến chỗ 4 đứa kia.

-Nè Kaijen. Vừa nãy có chuyện gì vậy? Bộ cặp đôi Zen và Minlin này, lại tiếp tục gây lộn hả?

Kaijen chưa kịp nói, thì bỗng dưng ông Zen với bà Milin nhảy vào đã đồng thanh ngay.

-Nè Leur! Cậu mới nói ai với ai à cặp đôi đấy hả?! Muốn chết sao?!

-Dạ, em xin lỗi anh chị, tại cái miệng của em nói lỡ lời. Thành thật xin lỗi, mong anh chị bỏ qua.

-Đừng có mà tỏ ra cái vẻ kiểu đó cái!

-Vâng ạ. À, mà Zen với Kaijen nè.

-Gì vậy?

-Sao, chú em?

-2 ông ăn sáng chưa? Đi xuống canteen ăn sáng cùng với tôi đi.

-À, xin lỗi, mình ăn sáng rồi. Mà sao cậu không đi 1 mình đi?

-Đúng đấy, lúc nào cũng rủ 2 đứa tôi vậy?

-À thì tại tôi không có đủ tự tin đi đến chỗ đông người. Mà lắm đứa con gái nhìn tôi lắm, đi mình hơi ngại.

-Đúng là ghen tị với ông thật đấy, lúc nào cũng có con gái để ý, lo gì không có bạn gái nhỉ? Còn tôi thì sao lại khác biệt.

Bỗng dưng Milin xen vào nói:

-Thì loại "male dog" như ông sao mà có gái để ý cơ được chứ.

-Con "bitch" ngậm miệng lại đê!

-À, vậy Milin với Ruky ăn sáng chưa? Xuống canteen ăn cùng tôi đi, 2 người cũng là con gái mà.

-Dạ thôi, xuống đấy thì tôi sẽ bị hàng trăm ánh mắt căm ghét của lũ con gái lớp khác nhìn vào mất.

-Đúng đấy, tớ cũng không muốn bị quá nhiều người ghét đâu, vì thời học sinh mà bị nhiều người ghét như vậy, thì sẽ khá khó cho việc kết bạn.

-Haiz... Vậy thì tôi đành đi mình vậy. Thế quá nào mà thời học sinh này lại khổ thế cơ chứ?

Chưa ăn được 5 phút, mình liền đi lên lớp ngồi luôn, để chuẩn bị cho giờ truy bài. Haiz. Thiệt tình, vừa nãy đi ăn sáng thôi mà cũng khổ thật. Kiếm được cái bàn trống, để ngồi xuống ăn sáng cho thật yên tĩnh mà lại bị đám con gái kéo đến hỏi xin ngồi cùng. Đã thế bỗng dưng lại thêm cả lũ con gái lao đến bao quanh mình, lại còn thêm 2 thằng bê đê đâu ra lao vào, rồi cố đẩy lũ con gái đang ngồi ở ghế ra để chen vào ngồi cạnh sát mình. Mà hầu hết chắc hẳn ai cũng hiểu đấy, ngồi ăn sáng mà có 2 đứa bê đê ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, thì sao mà nuốt nổi thức ăn cớ chứ. Vì thế mình liền bỏ đĩa thức ăn lại, rồi phắt lên lớp luôn. Phải bỏ bữa sáng thì đúng là 1 chuyện buồn. Mà người ta thường nói "cho chuyện buồn qua đi để đón nhận 1 chuyện vui mới", nên chắc mình cũng cho chuyện buồn này qua đi để đón nhận chuyện vui mới vậy. Mà thứ 6 tuần trước cô giáo có nói là thứ 2 tuần này sẽ có 1 chuyện quan trọng và có thể nói là chuyện vui, mà hôm nay là thứ 2 rồi, vậy nên mình sẽ đón nhận nó. Ngày đầu tuần mà đã có chuyện vui sao? Kệ đi, lát nữa tự khắc biết có vui hay không.

7 giờ 30 phút, tiết đầu tiên bắt đầu, tiết của cô chủ nhiệm luôn, mà thứ 2 lúc nào cũng vậy mà. Cô chủ nhiệm bước vào lớp với cầm 1 cái hộp và nói.

-Chào các em. Theo như thông báo tuần trước của thứ 6, đó là thứ 2 tuần này, hay là ngày hôm nay, thì sẽ có 1 chuyện quan trọng, cũng có thể nói là chuyện vui. Nhưng chuyện vui này thì chắc chỉ có các bạn nam thích thú mà thôi. Đó là lớp ta sẽ có 1 học sinh mới! Nào, em hãy vào giới thiệu đi.

Bỗng có 1 đứa con gái bước vào. Gì đây, thông báo quan trọng chỉ là học sinh mới thôi sao, có gì vui chứ?

-Ê, nhìn kìa. Trông xinh phết đó chứ.

-Ừ, cũng xinh đấy.

-Trông cũng dễ thương nữa đấy chứ.

--Hê! Muốn ngồi cạnh bàn ghê.

-Lần thứ 2 lớp mình có học sinh mới chuyển vào.

-Lần đầu là Leur nhỉ? Giờ thêm 1 nữ nữa chuyển vào. Mà lại khá xinh nữa chứ.

-Coi bộ lớp mình toàn trai đẹp với gái xinh chuyển vào.

.........

Etou... Cái quái gì vậy? Lớp mình bị cái quái gì vậy? Có đứa con gái không mà bàn tán nhiều vãi, với lại sao lại lôi mình vào vụ bàn tán này chứ? Mà khoan đã, nhìn kĩ lại thì... con này là con hồi sáng mình nhìn thấy ở trước cổng của nhà bên cạnh mà? À rế? Vậy tức là từ bây giờ sẽ là bạn cùng lớp sao?

-Nào, thôi đi mấy bạn nam. Để cho bạn giới thiệu. Em bắt đầu giới thiệu đi.

-Xin được giới thiệu, họ tên của mình là NumiRusiLinla, các bạn cứ gọi mình là Linla. Mình trước đây từng học ở trường của thành phố GerRai và trường của thành phố HitaKiko. Và bây giờ thì mình lại đến ngôi trường WaKaSa của thành phố KyriToky này để học. Rất vui khi được làm quen với mọi người và mong mọi người giúp đỡ.

-Tất nhiên rồi!

-Tụi này sẽ giúp đỡ hết mình!

-Đúng rồi đấy!

-Nào thôi các em. Giờ là chủ đề chính.

Cô giáo đạt cái hộp vừa nãy cầm lên bàn.

-Thì như thường lệ, cứ 1 bạn mới đến là cô sẽ đổi lại chỗ ngồi cho các em, để cho vị trí ngồi của các em được thay đổi, và chỗ ngồi của các em sẽ quyết định vào việc bốc thăm. Và trong cái hộp này là 24 mẩu giấy, tương đương với chỗ ngồi của 24 bàn, mỗi từ giấy đều kèm theo 1 chứ số từ 1 đến 24, ai bốc được tờ giấy có số nào thì sẽ ngồi ở bàn đó, bàn 1 sẽ là bàn ở gần cửa ra vào gần mục giảng này, rồi bàn 2 sẽ ở ngay dưới bàn 1, cứ thế cho hết 1 dãy và lại tiếp tục ở bàn đầu của dãy 2 nhé. Các em bắt đầu bốc đi. Mà Linla, em bốc trước đi.

-Vâng.

Haiz... Lại cái trò bốc giấy chuyển chỗ, giống hồi Trung Cấp lớp 9 mình học quá ta. Mình chỉ cầu mong bốc trúng tờ giấy nào mà nó là bàn cuối góc ít người thôi, mình muốn được yên tĩnh.

Và sau khi bốc giấy xong. Cả lũ bắt đầu bàn tán về chỗ mới của mình.

-Chán thật ông ạ. Tôi bàn 4, không được ngồi cạnh bàn với Linla.

-Tôi cũng vậy mà.

-Tao nữa. Đen vãi.

-Tao cũng thế.

Bỗng dưng ông Zen vỗ vỗ vai mình.

-Leur. Ông ngồi bàn nào thế?

-17.

-Hay nhỉ? Linla ngồi bàn 23 mà, ông ngồi bàn 19, vậy là cạnh bàn ông đấy.

-Vậy là hay sao? Mà Zen, ông ngồi bàn bao nhiêu?

-Tôi bàn 1.

-Ồ. Milin ngồi bàn thứ 7, ông ngồi bàn 1, vậy là cạnh bàn ông đấy, mà lúc trước ông với Milin cũng cạnh bàn nhau. Đúng luôn kiểu không thể rời xa, hay phết đấy.

-Hay con khỉ ế.

Sau vài chục phút, thì cả lớp đã ổn định với chỗ ngồi mới.

-Sao nào? Các em thấy chỗ ngồi mới có thích hợp không?

Gần nửa lớp đồng thanh.

-Cũng được ạ!

-Ê, mà nhìn kìa. Leur với Linla ngồi bàn cạnh nhau đấy.

-Ừ ha, giờ tôi mới để ý đấy.

-Mà nhìn họ trông hợp nhau phết nhỉ?

-Ừ ha. Leur thì đẹp trai, Linla thì xinh gái, khuôn mặt của 2 người họ đều có vẻ tỏ ra lạnh lùng, trông đẹp đôi quá trời luôn. Nhưng mà Leur có tính cách lạnh nhạt lắm, với lại có vẻ chẳng chú ý đến đứa con gái nào đâu. Còn Linla thì sao nhỉ? Nhưng mà nói chung là 2 người họ bề ngoài thì hợp rồi.

-Không biết nếu thành đôi thì sẽ thế nào ha?

-Ừ. Mong chờ quá.

Thật là. Mọi người trong lớp lại bắt đầu bàn tán về mình và nhỏ Linla mới nhập học này rồi. Xem ra thứ 2 này méo có chuyện gì vui rồi, vì chuyện vui của mình là bằng với 1 ngày được yên tĩnh. Còn hiện tại thì khá ồn. Bỗng dưng nhỏ Linla quay sang mình nói:

-Xem ra bây giờ chúng ta đã là bạn cùng lớp rồi nhỉ? Rất mong được cậu giúp đỡ.

-Dạ, không dám ạ. Em cũng mới nhập học vào trường này được hơn khoảng 1 năm thôi. Cũng chưa biết được gì nhiều đâu.

-Xưng hô kiểu gì kì vậy?

-Ừ... Ầ... Thì tại trông cậu giống chị đại.

-Nói gì vậy?

-Đùa chút thôi.

-Mà cậu tên gì vậy? Để cho tôi dễ gọi.

-Etou... Tên tôi hả? Um... Họ tên là HytriKasiLeur, um... vậy nên gọi là Leur đi.

-Vậy thì, mong cậu giúp đỡ nhé, Leur.

-Đã bảo là tôi không giúp được gì cho cậu đâu mà.

Thật là, đùa mình sao. Nhưng mà cách nói chuyện của nhỏ Linla này, thì chắc không phải kiểu lạnh lùng như vẻ ngoài đâu, tính ra thì nhỏ này cũng dễ nói chuyện, thích hòa đồng, và muốn có bạn bè. Có thể nhỏ muốn thời học sinh của nhỏ đầy niềm vui và kỉ niệm với bạn bè. Khác mình vãi, bởi vì mình không hẳn là thích hòa đồng, không hẳn là muốn có bạn bè, chỉ cần thời học sinh của mình được yên tĩnh và yên bình là được. Bởi vì niềm vui và các kỉ niệm của mình là bằng với cuộc sống yên tĩnh và yên bình. Mình nãy giờ mình đang nghĩ nhảm cái củ cải gì thế? Lạc chủ đề vồn!!!!!!!!!!!

Tiết 5, môn toán, tiết cuối cùng. Thầy giáo viết khoảng 30 bài tập toán ra chỉ với 5 phút, và mình cũng làm xong tất cả bài tập cùng lúc với thầy giáo viết xong đề. Etou... Tính ra là bộ não, đôi mắt, tay phải, 3 cái này của mình kết hợp lại còn nhanh hơn cả tốc độ viết đề của thầy giáo sao? Bởi vì đề bài thì ngắn như giải ra lại cực dài mà. Kệ đi, giờ cũng xong hết rồi. Haiz... Bỗng dưng thấy chán vãi. Thầy giáo ngồi 1 lúc rồi lại nói:

-Đây là bài tập hôm nay phải làm, vậy nên ai mà làm xong trước thì có thể đi về.

Mình lên tiếng luôn.

-Vậy thì em chào thầy, em đi về đây ạ.

-Đùa nhau, làm nhanh thế?

-Cái quái gì vậy? Làm nhanh thế?

-Ông Leur hack à?

-Đúng đấy.

-Em Leur đừng đùa thế chứ. Thầy mới chỉ viết xong tất cả đề bài ra, khoảng mấy phút trước thôi mà.

-Vậy để em mang lên cho thầy kiểm tra.

-Ừ, cứ tự nhiên mang lên đi em.

Sau khoảng 2 hay 3 phút để cho thầy giáo kiểm tra, thì mình cũng được về. Mà coi bộ mình làm bài hơi nhanh quá rồi thì phải. Kệ đi, về nhà ăn trưa để bù bữa sáng hôm nay đã, xong thì lên mạng đọc nốt truyện "cuộc sống thời học sinh của một học sinh ưu tú" mới được. Haiz... mình còn đang đọc dở dang, mới đọc được 1 đoạn của chương 1 thôi. Mà truyện này mới ra mà hot vãi, thể loại truyện teen, đôi chút hài hước và cái cốt chủ yếu là tình cảm, nhưng mình lại méo hiểu gì về vài vấn đề tình cảm cho lắm. Không biết đọc truyện này có ổn không nhỉ? Nhưng dù sao truyện thích hợp với độ tuổi 16 trở lên và đang trong quá trình đi học, còn mình thì 17 tuổi rồi, cũng đang trong quá trình đi học, vậy nên chắc cũng đọc truyện này được ha?

Và sau khi Leur về nhà, thì cậu bắt đầu làm bữa trưa rồi ăn, sau đó cậu đã bỏ ra 1 khoảng thời gian không hề ít ỏi, để cày hết truyện. Vậy nên bây giờ, về độ thấu hiểu về tình cảm, thì cậu đã đạt đến đỉnh giới và thấu hiểu tình cảm ở mức độ 0,0000000001 phần trăm! Vâng, thưa các bạn, cậu ta mới chỉ hiểu ở mức 0,0000000001 phần trăm, cứ thế này thì bao giờ mới lên được 1 phần trăm? (Phần ngoài, méo liên quan gì đến truyện đâu nhé.)

......

Ngày hôm sau đi học (Thứ ba)

Đúng thật là khá ức chế khi đọc cái truyện đấy. Méo hiểu sao đang đọc hay thì đến cái kết lại như củ cải vậy. Thằng nam chính và con nữ chính đang yêu nhau, thì bỗng dưng con nữ chính lại đòi chia tay với thằng nam chính, sau đó thằng nam chính chán quá liền bỏ về quê luôn. Vài ngày sau khi thằng nam chính đang ở quê, thì được bọn bạn báo tin là người yêu nó đã chết vì tai nạn giao thông. Rồi truyện cũng end ở đó. Rốt cuộc cái kết của truyện đấy là thế nào? Kết kiểu gì mà buồn éo ra buồn, bình thường cũng éo bình thường, và vui thì chắc chắn là không thể. Nhưng cái ức chế nhất khi đọc cái truyện đấy đó là mình đã cho cái điện thoại của mình bay màu. Mà nghĩ lại thì mình thấy mình lại càng ngu, kết truyện như củ cải thì chỉ cần lên bình luận cho ông tác giả đọc thôi chứ, sao lại đi dồn hết sự ức chế vào cái điện thoại nhỉ? Chắc mai phải mua cái điện thoại mới vậy. Đang ngồi suy nghĩ linh tinh thì ông Zen đến, ông Zen vứt cái cặp sách ra bàn rồi phóng xuống chỗ mình luôn.

-Leur. Sao hôm qua tôi gọi điện thoại cho ông mà không được thế?

-Um... Tại cái điện thoại của tôi nó bay màu rồi.

-Bay màu là sao?

-Bay màu đại khái là biến mất hay không còn nữa í.

-Sao lại biến mất?

-Uhhh... Chuyện dài lắm ông Zen.

-Thế à? Vậy đừng kể nữa. Mà Leur nè.

-Gì thế?

.........

2 thằng đang nói chuyện thì ông Kaijen lại từ đâu lao vào.

-Leur!! Zen!!

-Cái quái gì vậy? Mới tới lớp mà đã hét ầm lên rồi.

-Ông Kaijen lại uống nhầm thuốc gì à?

-Không. T-t-t-tôi có thư tỏ tình.

-Hả???????????!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Hmph! Zen à, chắc chắn ông Kaijen này chém gió rồi.

-Đúng đấy. Ông Kaijen mà có gái viết thư tình cho thì tôi nguyện làm đồ đệ của ông í luôn.

-2 ông bớt xàm lại đê!

-Vậy thư đâu, đưa cho 2 đứa tôi xem.

-Đúng đấy.

Ông Kaijen lấy từ đâu ra 1 tờ giấy, rồi đặt lên bàn.

-Đây. Nhìn kĩ đê.

-Đùa! Ông Kaijen có thư tình thật đấy ông Leur à.

Hể? Hả? Hủm? Hở?!! Giờ mình mới nhớ ra đây là thư tình của mình viết rồi nhém vào tủ đựng đồ của ông Kaijen để troll ông í. Tại hôm qua có chút bực mình về cái điện thoại, nên mình đã viết thư để giả vờ ông Kaijen, xem như xả chút bực mình. Coi bộ kế hoạch thành công rồi thì phải. Bây giờ tiếp tục diễn thôi.

-Ông Zen đọc lá thư lên xem nào. Đọc có nhịp điệu tí nha.

-Oke, để tôi đọc. "Anou... Đây là lần đầu tiên tớ viết thư tình cho 1 người con trai, nên có thể sẽ có 1 chút lỗi, nhưng mong cậu hãy đọc hết bức thư này của tớ! Kể từ lúc bắt đầu bước vào ngôi trường WaKaSa này, thì tớ đã nhìn thấy cậu đứng ở sân trường, mặc dù xung quanh có rất nhiều người con trai, nhưng trong những người con trai đó, thì chỉ có duy nhất 1 mình cậu là người tỏ lên vẻ đặc biệt đối với tớ. Chính khoảnh khắc ấy, cậu dường như đã chiếm lấy đi 1 nữa trái tim tớ, rồi kiến cho tâm trí của tớ không thể nào quên đi hình bóng của cậu, ngay cả lúc trong giờ học, hay lúc đi ngủ, tớ vẫn luôn nghĩ về cậu. Vậy nên, bây giờ tớ quyết định lấy hết can đảm và tình cảm của tớ để dồn vào bức thư tình này. Mong cậu sẽ đồng ý làm bạn trai tớ, và nếu đồng ý thì ngay ngày hôm nay, hẹn gặp cậu tại Wandica lúc 15 giờ, tớ sẽ đợi cậu ở đó. Gửi HikiTasiKaijen. Kí tên NimiSureMikina lớp 11V3.".

-Thấy thế nào hả Zen và Leur?

-Hay phết đấy chứ ông Leur.

-Um... thì cũng hay. Nhưng mà tôi nghĩ đây chắc chắn là có thằng đang muốn trêu ông Kaijen. Nhìn vào bức thư thì cũng thấy có đôi phần chém gió rồi. Nhất định chỉ có thể là 1 thằng con trai đã viết bức thư này để trêu ông Kaijen. Có khi ông Kaijen đến Wandica lại gặp 1 thằng to con, rồi bị nó đấm cho thì sao? Ông Kaijen nhìn yếu đuối như con đàn bà thế này thì sao mà đánh được nó.

-Đúng đấy. Tôi cũng thấy chút uẩn khúc ở trong lá thư. Mà vấn đề chính là nhìn ông Kaijen như con đàn bà vậy, thế thì sao mà có đứa con gái nào muốn viết thư tỏ tình chứ.

-Ông Zen nói chí phải.

-Có vẻ 2 bố hơi đang coi thường tôi rồi đấy.

-Gì mà coi thường chứ Kaijen, bọn tôi lo cho ông mà. Chắn chắn lá thư này là 1 thằng đực rựa viết. Vậy nên bọn tôi sẽ đi cùng ông để cho thằng đấy 1 trận, còn nếu là con gái thì 2 đứa tôi sẽ phắn đi để cho ông nói chuyện. Oke không?

Oke mẹ gì chứ. Bởi vì sẽ không bao giờ có 1 đứa con gái nào đến, đây làthư của mình viết chứ ai.

-Đúng đấy, để tôi mang ba-dô-ca đi bắn chết mịa thằng đó luôn.

-Vậy để tôi mang bom, mìn, pháo đi, và cả đạn tên lửa nữa, để nạp đạn vào ba-dô-ca, không thì méo có đạn mà bắn.

-2 bố bớt xàm đê, hơi quá đà rồi đấy.

-Bạn bè quyết tâm diệt trừ thằng đó vì ông mà.

-Đúng đấy. Không xàm gì đâu

-Vậy 15 giờ anh em có mặt tại Wandica, với những thứ cần mang đã bàn.

-Oke! Giờ thì bắt đầu học tiết 1 thôi!

-2 ông đùa tôi chắc? Tính làm thật sao?

........

Trong giờ học của các môn, con Linla cứ hỏi mình 1 số thứ, nhưng mình lại chẳng để ý nó nói gì, nên cũng chẳng biết nó hỏi gì. Công nhận, chỗ ngồi này chẳng tốt chút nào cho mình, tại nó ồn ào quá!

Và rồi chuông trường vang lên báo hiệu buổi học kết thúc. Mình cất sách vở và cặp để phắn về. Vừa bước xuống sân trường thì ông Zen đã lao đến nói ngay.

-Leur. Sao đi nhanh thế? Chờ tôi với chứ? Mà Leur nè, tôi có chuyện muốn hỏi.

-Hỏi gì? Nói đi.

-Um... Hôm nay trong giờ học có vẻ Linla nói chuyện với ông nhiều nhỉ?

-Ông ngồi bàn đầu mà vẫn quay xuống nhìn bàn gần cuối ở trong góc luôn à luôn à?

-Có sao đâu. Mà Linla nói với ông về vấn đề gì thế?

-Etou... Um... thực ra tôi cũng chẳng quan tâm đến nhỏ nên cũng không biết nhỏ nói gì cả.

-Hể? Coi bộ ông bạn của tôi được lắm gái thích quá nên cũng khinh họ dần dần rồi nhỉ?

-Tôi chỉ là không muốn quan tâm vài chuyện gây rắc rối cho mình, vậy mà cũng bị gọi là kinh họ luôn sao?

-Thì chí ít ông cũng phải nghe người ta nói gì chứ? Họ muốn nói chuyện với ông mà ông cứ phớt lờ họ thế ư?

-Hiểu rồi. Tờ giờ tôi sẽ nghe xem họ nói gì.

-Mà nói thật đấy, ông thấy Linla thế nào?

-Hỏi chi?

-Trả lời xem nào.

-Thì... cũng bình thường.

-Coi bộ chẳng có người con gái nào có thể toát lên vẻ đặc biệt trong mắt ông nhỉ?

-Vậy cho tôi hỏi nhé. Trong giờ học thì tôi thấy ông với Milin hay nói chuyện với nhau, vậy 2 người đã làm lành rồi à?

-Làm lành con khỉ, con nhỏ Milin đó trong giờ học cứ ngồi trêu tôi, nó làm cho tôi có học được đâu, nên tôi mới toàn phải quay sang nói nó thôi.

-Vậy sao? Coi bộ chẳng lành chút nào nhỉ? Mà đối với ông, ông thấy bà Milin thế nào?

-Thế nào ư? Thì chỉ là 1 con "bitch" thôi chứ thế nào?

-Vậy sao? Mà đến đây cũng khác đường rồi, thôi thì tôi về trước đây.

-Vậy chiều 15 giờ gặp ở Wandica nhé! Nhớ mang theo bom, mìn, với cả đạn tên lửa để nạp đạn vào Ba-dô-ca nữa đấy! Có gì tôi mang thêm khẩu Dragunov nữa! Cho nó viên đạn vào đầu là xong, chứ mang ba-dô-ca bắn, thì chắc sẽ có hậu quả khó lườm mất! Vậy nha! Bái bai!

Mình đang tự hỏi, nãy giờ ông Zen đang nói cái củ cải gì thế? Chưa kịp mang ba-dô-ca với súng Dragunov đến Wandica thì chắc bị mấy anh công an đường còng tay nhém vào trại giam cmnr rồi. Mà ông Zen có ba-dô-ca với súng Dragunov thật sao? Còn vụ bom, mìn, pháo với đạn tên lửa của mình chỉ là chém gió thôi mà, chứ lấy méo đâu ra được. Kệ đi, cho 2 ông í ra đấy muốn làm gì thì làm. Mình ở nhà cho sướng.

Và 15 giờ chiều. Zen và Kaijen đang cố chờ đợi ở Wandica, để chờ xem người viết bức thư có đến không, thì thật đáng tiếc cho họ, bởi vì người viết bức thư đó lại chính là Leur, 1 người bạn họ; và hiện tại thì Leur đang ngồi ở nhà ăn snack khoai tây, xem tivi. (Phần ngoài, kể vui, không liên quan đến truyện)

....................................................

-Hủm? Hình như vừa nãy có đứa nói mình ngồi ở nhà ăn snack khoai và xem tivi thì phải.

......

Bạn đang đọc Cuộc sống thời học sinh của một học sinh ưu tú. sáng tác bởi MasLeur

Truyện Cuộc sống thời học sinh của một học sinh ưu tú. tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MasLeur
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.