Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Mỗi Người Một Hướng.

Tiểu thuyết gốc · 3339 chữ

------ Dưới Góc Nhìn Của Nisaka -----

Sau khi rời khỏi mê cung bọn tôi đã ngồi ngắm nhìn thế giới sau một thời gian dài ở đó, tôi có để ý đến Rumiko khi mà cô ấy đắm chìm với không khí trông thật thoải mái.

Còn Jin thì cậu ấy có ngồi một lúc rồi nằm ngủ rất ngon, cũng dễ hiểu khi mà ở trong mê cung đã lâu mà chưa được giấc ngủ nào, khi ra ngoài chính là lúc ta nên ngủ đủ giấc.

“Thế nào, cảm giác rất tốt phải không?”

“Ta chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình được thấy ánh nắng, nhưng mà bây giờ có lẽ ta sẽ có những giấc mơ đẹp.”

Nghe thấy điều đó tôi tự nhiên đưa tay ra sờ vào đầu cô ấy như cái cách mà ta hay sờ đầu chó mèo. Đã rất lâu tôi mới có lại cảm giác của kiếp trước, thật là lạ khi ở thế giới khác lại có loài mèo.

“Ngươi đang làm gì vậy?”

Cô ấy nhìn tôi với ánh mắt dữ tợn, trông có thể phang tôi bất cứ lúc nào mà cô ấy muốn.

“Ờ... Tôi chỉ đang sờ đầu cô thôi...”

“Ngươi nên biết rằng từ đầu ta là con người và bị biến thành ma vật, nhưng các bộ phận vẫn là con người nên việc ngươi sờ đầu ta cũng như đang sờ đầu ta khi là con người vậy. Và ta chưa cho phép ngươi làm điều đó.”

Tôi rụt lại cánh tay vì trông cô ấy thật đáng sợ. Nhưng Rumiko nói đúng, dù gì thì cô ấy cũng hơn tuổi tôi và là con gái cũng như là nữ hoàng, nên làm như vậy có hơi to gan.

Mình đang làm gì thế này, sờ đầu nữ hoàng ư? Chắc mình điên mất.

Cứ để cô ấy thưởng thức một lúc, tôi lui lại ra sau xem Jin thì thấy cậu ấy đang ngủ với tiếng ngáy mà đã lâu tôi chưa được nghe, có chút bực bội nhưng tôi sẽ bỏ qua.

Ngồi bên cạnh cậu ấy, tôi bắt đầu kiểm tra thanh kiếm mà mình vừa lấy được. Như Rumiko đã nói, cô ấy chưa từng thấy tác phẩm nào như này, hình dạng và mọi thứ đều khác hoàn toàn những thanh kiếm khác ở thế giới này, nhưng không có nghĩa ở đây không tồn tại Katana vì Rumiko là người ở nhiều năm về trước, và thời đại bây giờ chắc chắn sẽ có vài thanh đâu đó ngoài kia như thanh Thiên Long Ngục của tôi.

Nhưng tôi thật không ngờ thanh kiếm mà mình tìm kiếm lại là Katana, độ dài và sắc bén thật tao nhã nó tỏa ra một sự oai phong và đậm chất máu lạnh, cứ như nó đã được sử dụng từ rất lâu về trước.

“Kusanai... Rốt cuộc lai lịch của mày từ đâu vậy.”

“Tốt hơn hết nhóc không nên sử dụng nó nhiều, ta thấy nó hơi mờ ám.”

“Cô có thể gọi tôi bằng một câu có được không, lúc thì nhóc lúc thì ngươi, với lại tôi mười bốn rồi á. Là một thằng đàn ông tôi sẽ không cho phép ai gọi mình là nhóc nữa!”

“Ta thích thì gọi thế nào cũng được, nhưng nếu ngươi muốn thì giờ nên gọi ta bằng Cô Giáo Rumiko.”

... Mình phải gọi như vậy ư, trong khi cô ấy vẫn tiếp tục gọi mình là nhóc?

Đáng ghét.

“À mà... Lúc trong mê cung, cô có nhắc đến Tinh Ma,  nó nghĩa là gì vậy?”

“Hiểu đơn giản là những kẻ từ người biến thành ma vật, chúng có ý thức riêng và suy nghĩ như con người không như ma vật thường thấy, chúng không có ý thức hay suy nghĩ riêng. Ma vật là ma vật và Tinh Ma là Tinh Ma.”

Hừm... Nó cũng chả khác gì, chỉ là có ý thức với suy nghĩ riêng... Nhắc mới nhớ con rồng ở Hố Sương Mù, nó cũng là Tinh Ma ư...

“Tôi hiểu rồi.”

“Vậy thì tốt.”

Ngồi cũng đã lâu tôi đứng dậy và cất thanh kiếm vào vòng ma thuật, Rumiko thì nhảy lên lưng tôi để chuẩn bị lên đường về lại thành phố, tôi có gọi Jin nhưng vẫn cái tật xấu đó là ngủ mãi không dậy.

Haizz, lại tiếp tục cõng nữa sao. Bỏ cái thói quen này đi Jin ơi!!

“Khò... Khò... Con làm được rồi, cha mẹ.”

Cõng cậu trên lưng bọn tôi tiếp tục lên đường về lại thành phố để nhận phần thưởng cho người đã chinh phục mê cung.

Trên đoạn đường dài, thời tiết bây giờ đang là ban ngày, mùa đông lạnh giá vẫn còn kéo dài khi những cơn gió mát lạnh thổi qua, tôi thấy nó vẫn bình thường nhưng chỉ riêng Rumiko thì đang run rẩy vì cơn lạnh.

Thấy vậy tôi dừng lại và cho cô ấy vào bên trong người mình, buộc những sởi dây ở hai bên áo khoác lại để khiến nó đóng kín đáo như việc ta đóng cúc áo. Làm vậy sẽ khiến cô ấy bớt lạnh hơn, dù sao thì bên trong áo còn có một túi áo to để đựng đồ, nó khá vừa với cô ấy trông thật dễ chịu.

“Có nhất thiết phải làm vậy không?”

“Chắc chắn rồi.”

Tiếp tục lên đường, tôi có thể cảm nhận được hơi ấm từ bên trong người, nó thật dễ chịu khi mà người cô ấy đang nóng.

Có vẻ như cô giáo Rumiko không run nữa rồi.

Mọi thứ đã trở lên yên tĩnh, giờ đây tôi có thể tập trung mà đi nhanh được rồi.

Sau vài tiếng không ngừng di chuyển, tôi cuối cùng đã trở lại vương quốc sau một chuyến đi dài trong mê cung, vương quốc nó vẫn như vậy không có tí gì gọi là thay đổi, nhưng tôi có để ý vài thứ mới đây những ngôi nhà ở bên trong mọi người đều treo một tờ giấy lạ và các gian hàng đều bán thứ đó.

Tôi đi lại gần để xem xét kĩ lưỡng hơn và nhận ra, thứ mà đã lâu tôi chưa nhìn thấy lại xuất hiện ở thế giới này.

Đây chẳng phải là quyển lịch sao!?

Từ bao giờ mà nó xuất hiện ở đây vậy, mình nhớ là hồi bé chỉ biết rằng ngày tháng năm giống như kiếp trước, nhưng hiện tại đâu ai ngờ nó lại xuất hiện quyển lịch chứ.

“Cậu muốn mua nó không?”

Một người trung liên ra hỏi, ông ấy có vẻ là chủ giang hàng này.

“À không, chỉ là... Cho cháu hỏi ông có biết thứ này sản xuất ở đâu không?”

“Sản xuất ư? Hừm, ta có nghe nói nó được bán ra từ Saibari, xin lỗi vì ta chỉ biết có thế.”

“Không sao đâu ạ, cháu cảm ơn nhiều.”

Tôi đã bỏ đi ngay khi nói lời cảm ơn, cũng nhờ ông ấy mà tôi lại biết thêm một điều và nó rất mờ ám.

Sandwich được tạo ra ở lục địa Saibari, và bây giờ quyển lịch mà kiếp trước có lại cũng được tạo ra ở đấy. Mình không tin còn có kẻ khác cùng với thế giới mình đang ở đây, để ta xem kẻ nào đang cố thay đổi thế giới này.

“Oáp!”

“Cậu tỉnh rồi à Jin?”

“Chào buổi sáng Nisaka.”

“Cậu cũng vậy, chào buổi sáng.”

Thấy cậu ấy đã tỉnh lại tôi liền cho cậu ấy xuống đi bộ vì dù sao cũng sắp đến hội mạo hiểm, Jin vẫn còn hơi buồn ngủ khi mà động tác đi có hơi chút buồn cười.

“Vừa rồi mình có nghe thấy cậu nói chuyện, có gì vui không?”

“Không có gì đâu, chỉ là có thứ mới mẻ thôi.”

“Hể, lúc chúng ta đi có thứ mới lạ xuất hiện gần đây à.”

“Có lẽ vậy.”

Trong lúc nói chuyện bọn tôi đã đến với hội mạo hiểm từ bao giờ không biết, bước thẳng vào với bộ dạng nghiêm túc, không khí trong này vẫn như lúc đầu, cảm giác áp lực và ngột ngạt thật khó chịu, nhưng đó là lúc trước khi tôi đến đây, còn với tôi hiện tại nó chả khác gì một căn nhà đông người ở.

Những ánh nhìn chằm chằm về phía bọn tôi, ánh nhìn có thể ăn tươi nuốt sống bất cứ lúc nào mà chúng muốn, nhưng tôi với Jin không sợ hãi mà bước thẳng về phía quầy hội mạo hiểm.

“Xin hỏi hai người cần gì ạ?”

“Phần thưởng.”

Tôi nói ra để cô ấy tự hiểu, vì tôi không thích khoe khoang với lại ở đây đang đông người nếu mà nói ra thì có khi nơi này không còn im lặng nữa.

“Phần thưởng... Gì vậy ạ?”

Jin đang nhìn ngó đằng sau mà không để ý, còn tôi thì bất ngờ với câu trả lời của cô ấy. Lập tức tôi đi lại gần rồi thì thầm với cô.

“Phần thưởng cho việc chinh phục mê cung?”

Cô ấy đơ ra một hồi, sau đó như thể hiểu ra gì đấy rồi quay lại ra sau đi qua một cánh cửa. Tôi với Jin đợi một lúc thì người đi ra lại là một người đàn ông to lớn.

Không nhầm thì, người này chẳng phải là chủ hội sao?

Ông ấy nhìn tôi với ánh mắt sắc bén như đang đánh giá đối phương, tôi cũng không tỏ ra yếu thế mà nhìn thẳng vào mắt ông ấy để ông hiểu ra, mình là người đã chinh phục mê cung.

“Ta nhớ không nhầm cậu là người đã làm náo loạn mọi người trên tầng hai vào ba tháng trước.”

Náo loạn ư? À phải rồi, trong đợt mê cung xuất hiện mình có đấm ai đó trên tầng hai thì phải.

“Ba tháng trước, ý ông là sao?”

“Có thể cậu chưa nhận ra, mê cung đã đóng lại và không mở ra lần nào nữa vào hai tháng trước, và từ đó mọi người cũng ngó lơ và đi vào quên lãng.”

Không thể nào, từ khi mình vào bên trong mê cung một tháng sau nó đã đóng kín lại ư. Và lại đã ba tháng trôi qua rồi sao!?

“Nhưng mà chuyện đó không quan trọng, cậu và người bên cạnh có thực sự đã từ trong mê cung thoát ra?”

Ánh mắt ông ấy trở lên sắc bén, cảm giác căng thẳng xuất hiện cứ như thể ông ấy đã gặp nhiều trường hợp này

Ra vậy, ông ấy không tin bọn mình đã chinh phục mê cung.

“Ông đang hiểu lầm đấy chủ hội, bọn tôi không phải mấy đứa hay đi xung quanh và tự nhận mình đã chinh phục mê cung đâu.”

Tôi đi lại gần hơn, mặt đối mặt với ông ấy mà không chút sợ hãi.

“Cho ta xem bằng chứng.”

Tôi tháo từng sởi dây đang buộc lại trước áo khoác, sau đó chạm vào người Rumiko rồi kéo ra giơ thẳng trước mặt chủ hội trong sự ngỡ ngàng của bao người.

“Ta đang ngủ thì đừng có làm phiền, biết thân biết phận đi nhóc con.”

Tôi kinh ngạc khi cô ấy lại cất giọng, đã vậy còn chỉ tay thẳng vào mặt chủ hội khi ông ấy đang nghiêm túc.

“Ta là trò đùa của các ngươi sao, người đâu mang dụng cụ ra đây!”

“Cô hại tôi rồi, sao lại nói mấy lời thế hả!?”

Tôi rút lại rồi xoay người cô ấy về phía tôi, thật là bất ngờ khi Rumiko lại nói những lời như thế.

“Đừng có hiểu nhầm, tuy ta đang mơ ngủ nhưng ta không nói với ngươi mà là nói với hắn.”

“Ể?”

Toang thật rồi.

“Có chuyện gì vậy Nisaka?”

“Xin lỗi nhé nhưng ta chuẩn bị chịu vài đòn đi.”

Một người đi ra từ đằng sau quầy lễ tân, đó là con gái và đang cầm trên tay một chiếc túi màu nâu, cô ấy đưa cho chủ hội và ông ấy đã đặt nó xuống ngay trên bàn.

“Đây là phần thưởng của cậu. Như trên tờ giấy đã ghi một trăm đồng xu vàng Vi, và những báu vật ở trong mê cung cũng là của cậu.”

“Ông không giận tôi ư?”

“Giận gì chứ, nhanh chóng nhận lấy và thích làm gì thì làm đi.”

Không nghĩ nhiều tôi nhận lấy rồi đi cùng Jin ra ngoài, ngay khi đóng lại cánh cửa ở bên trong bất ngờ gây ra tiếng động lớn mà bọn tôi không biết.

“Trong đó xảy ra gì vậy.”

“Mình không biết nữa.”

Tôi có nhìn qua vai trái khi mà Rumiko đang ngồi với vẻ mặt vui sướng.

À... Thì ra là do khí tức của cô ấy, thảo nào bọn họ im lặng như vậy.

Trở lại căn nhà cũ kĩ tồi tàn mà đã lâu tôi chưa quay lại, nó vẫn như xưa nhưng chỉ khác là mọi thứ đã xuống cấp như ban đầu, bước vào bên trong đống bụi đã trở lại và mọi thứ đã biến mất, nội thất không còn giờ chỉ còn lại hình bóng và kỉ niệm đã qua.

Hình như mình đã quên gì đó. Nó thật đáng buồn.

Sử dụng ma thuật gió gom hết tất cả bụi lại một chỗ trên cánh tay tạo ra một quả cầu nhốt hết lại, tôi vứt nó ra ngoài khiến nó nổ làm mọi thứ bẩn thỉu bắn hết ra.

Để túi tiền dưới đất tôi với Jin ngồi thẳng xuống rồi nhìn nó, Rumiko cũng vì thế mà nhảy xuống khỏi vai để ngồi xem.

Tôi mở chiếc túi đổ hết tiền ra và bắt đầu đếm lại toàn bộ, sau một hồi thì đã hoàn thành tôi cũng nhận ra nó hoàn toàn đủ một trăm xu.

“Giờ chia như nào đây?”

Jin hỏi tôi với tôi thì sẽ chia năm mươi năm mươi, nhưng ước mơ của cậu ấy là vào học viện nên chắc tôi sẽ đổi ý.

“Cậu bảy mình ba.”

“Không được, như vậy nhiều quá thế thì chẳng khác gì mình lấy hết cả.”

“Không sao đâu, muốn gia nhập vào học viện cần nhiều tiền lắm, với lại mình không có ý định vào học đâu, đi phiêu lưu vui hơn nhiều.”

“Nhưng mà...”

“Yên tâm đi, mình sẽ ổn thôi.”

Cậu ấy thở dài và nhận lấy, tôi đã nhường túi lại cho cậu vì số tiền khá nhiều, còn về Rumiko tôi cũng sẽ chia cho cô ấy.

“Đây là của cô, mười năm đồng xu vàng.”

“Cho ta làm gì bộ ngươi nghĩ ta thiếu tiền chắc?”

“Đúng vậy vì cô hiện tại đâu có gì trong người.”

“Hồ ngươi đang khinh thường ta, đối với vài đồng Vi này thì ta thừa, có vẻ ngươi chưa thấy On bao giờ nhỉ.”

“Vi với On khác gì nhau, chỉ là lớn hơn chút thôi.”

“Chút ư... Ngươi chắc chứ?”

Tôi nhìn Jin và cậu ấy cũng chưa hiểu gì, cả hai bọn tôi cũng vậy mà ngồi nghe cô ấy nói rõ về từng đồng tiền ở thế giới này.

Đồng Bạc Vàng. Nó được xếp theo thứ tự từ bé đến lớn, và cũng như việc tên của nó còn có cách gọi khác nhau như Ke, Vi, On. Ke ví như là đồng vì nó bé nhất, và Vi lớn hơn thì được cho là bạc và cuối cùng là On được cho là vàng.

Nhưng dù cho có tên thì nó cũng chỉ như là mấy đồng xu khác màu, nên vì thế người đã sáng tạo ra những đồng xu đã thêm vào hình dáng để khiến nó dễ nắm bắt và phân biệt độ lớn theo cách gọi tên với màu.

Hình dạng đầu tiên có Thanh kiếm, hình dạng thứ hai có Kim Cương và thứ ba là Vương Miện.

Thanh kiếm thường được sử dụng ở thường dân, kim cương thường được dùng ở hội mạo hiểm, và vương miện chỉ có người giàu mới sử dụng.

Nói tóm lại, chỉ cần nhìn ra vương miện là biết người có nó giàu đến cỡ nào.

“Vậy có nghĩa, vương miện On lớn nhất?”

“Haiz, có vẻ não ngươi hơi chậm, hoặc có thể ta giải thích khó hiểu, như này. Một trăm xu đồng Ke tương đương với một xu bạc Vi và một trăm xu bạc Vi tương đương với một xu vàng On.”

“Thế thì nó dựa vào tên gọi với hình dạng chứ không phải màu sắc đúng không?”

Jin nói vậy khi vừa rồi mới lag mắt suy nghĩ.

Tuy vậy tôi cũng hơi khó hiểu khi mà họ chỉ cần làm cùng một màu vàng rồi chia ra hình dạng và tên, thế là có thể làm dễ nắm bắt và hiểu ra giá của từng đồng xu khác nhau, như thế chẳng phải sẽ tốt hơn sao?

“Hừm... Đây là màu vàng với hình Kim Cương thì có nghĩa nó là Vi phải không?”

“Đúng rồi nó không dựa vào màu sắc mà là hình dạng với tên. Hiểu chứ hả?”

“Đại khái tôi đã hiểu.”

Jin thì ngồi suy nghĩ gì đó, trông cậu ấy rất nghiêm túc khi đang để tay lên cằm, nhưng một lúc sau đôi mắt cậu ấy nhãn cầu di qua hai bên trông thật buồn cười.

Tôi thì từ đầu chưa hiểu, nhưng để nói ngắn gọn thì ta chỉ cần biết On lớn nhất là được.

“Vậy mọi thứ đã xong, giờ ta làm gì đây?”

“Bây giờ vẫn còn sớm, mình sẽ lên đường đến học viện luôn.

Tôi hỏi hai người, Jin thì có vẻ đã quyết định hướng đi còn tôi thì vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo.

“Để mình tiễn cậu.”

Trong lúc suy nghĩ hướng đi tiếp theo, việc làm đầu tiên của tôi sẽ là tiễn Jin vài đoạn, nhưng chắc có thể hai bọn tôi sẽ đi hướng khác nhau mà không chung lối.

Ra đến cổng vương quốc, tôi định sẽ nhường lại tấm bản đồ cho cậu ấy, nhưng thật đáng tiếc cậu ấy cũng có tấm bản đồ riêng cho mình.

“Đến đây thôi nhỉ.”

“Ừm... Vậy cậu quyết định chưa?”

Tôi được Jin hỏi thấy vậy tôi mở tấm bản đồ và nhìn xung quanh, nó thật rộng lớn với nhiều lựa chọn nơi để đến, và câu trả lời của tôi có lẽ cũng đã quyết định.

“Cô muốn đi đâu?”

Rumiko khi được tôi hỏi có chút ngạc nhiên, cô ấy đứng hình vài giây thì cất giọng nói.

“Saibari, ta muốn đến đó một lần, lúc ta còn là người ta cũng đã có ý định đến đó.”

“Như cậu đã nghe rồi đấy.”

“Hướng khác nhau sao, tiếc thật đấy cứ tưởng sẽ được đi cùng cậu vài đoạn. Vậy thì, cậu bên phải còn mình bên trái.”

Jin giơ nắm đấm về phía tôi, trông thật ngầu khi mà cả hai đều đang đứng ngay hướng ánh mặt trời, tôi liền giơ lên đáp lại bằng cách đập tay.

“Nếu có rảnh mình sẽ qua chỗ cậu để chào hỏi.”

“Hứa rồi đấy nhé, Nisaka.”

“Lời thề đã lập sẽ không bao giờ thất hứa, Jin.”

Cơn gió thổi đến, những tán lả bay bổng xung quanh qua người trong buổi sáng mát, mặt trời đứng ngay giữa nắm đấm chạm nhau như thể là người chứng kiến lời hứa này.

Cả hai thả tay rồi quay đầu tiến bước về phía trước, mỗi người một nơi với quyết tâm trên đoạn đường dài chinh phục cuộc đời.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Mới Ở Thế Giới Khác Liệu Có Hạnh Phúc? sáng tác bởi Thangga
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Thangga
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.