Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cuối Cùng Quật Cường

Phiên bản Dịch · 749 chữ

Thiên La khẩn trương đến không được, hoàn toàn không có chú ý tới thịt mềm dưới tay bỗng nhiên căng thẳng một chút.

Tiếp theo, một bàn tay mang theo lạnh lẽo nắm lại bàn tay lộn xộn của nàng.

“Chơi có vui không?” Lục Tê Chi mặt vô biểu tình.

Ở nháy mắt khi đối thượng với đôi đồng tử đen như mực của hắn, Thiên La nhất thời không biết chính mình sẽ chết ở trong tay hắn hay là trong tay Quách Lận.

Nàng miễn cưỡng cười một chút, có chút héo: “Thật tốt quá, huynh đã tỉnh.”

Sau đó động thủ đi dìu hắn.

Lục Tê Chi không nói chuyện, chỉ đối với biểu tình giờ phút này của nàng có chút nghi hoặc, theo nàng đỡ đứng thẳng thân thể.

Khi ở trong sơn động, cũng chưa thấy nàng lộ ra thần sắc như vậy.

Hắn nhéo mày một chút, nhìn chung quanh, lúc này đã rời khỏi bí cảnh Bích Tẩy, phía trước có mấy người xa lạ, trong đó có mấy người cảnh giới Luyện Hư.

“Làm sao vậy?” Trong mắt Lục Tê Chi căn bản không có sự tồn tại của những người khác, chỉ nghiêng đầu hỏi, trong âm thanh rõ ràng có chút khó hiểu.

Thiên La không có biện pháp trả lời hắn.

Mà lúc này ánh mắt những người khác bao gồm cả Quách Lận và Hoàng Kỳ đều bị Lục Tê Chi hấp dẫn qua —— bị dung nhan tuấn mỹ của hắn lóa mắt, cũng bị không tra xét đến sâu cạn tu vi của hắn làm cho sửng sốt.

Quách Lận nhíu mày nghi hoặc một chút, một thế hệ Tử Hư Kiếm Tông này, hắn đều đã gặp qua, nhưng chưa từng gặp một vị như vậy.

Lục Tê Chi không được đến trả lời, mày nhăn đến càng thêm lợi hại, có chút táo bạo, nhưng tính cách hắn sẽ không lại hỏi nhiều một câu, chỉ là sắc mặt vô cùng xấu.

“Tiền bối, sư muội ta chỉ là một đệ tử ngoại môn còn chưa đến Trúc Cơ, sao có thể giết được Hoàng Nhân sư đệ?”

Phía trước, là âm thanh không dám tin tưởng của Nam Dung.

Trong lòng Thiên La cảm động, lại không tự kìm hãm được tưởng, quả nhiên là nữ chủ, có dũng khí đối mặt với đại lão thoạt nhìn lợi hại.

Hoàng Kỳ cười lạnh một tiếng, cũng không nhiều lời vô nghĩa, chỉ nói: “Vô Dận Tử, đây là thái độ của Tử Hư Kiếm Tông ngươi sao? Thiên La là đệ tử của Tử Hư Kiếm Tông ngươi, giết một hậu bối của ta, bổn quân yêu cầu không nhiều lắm, đệ tử này, bổn quân muốn mang đi.”

Vô Dận Tử vẫn cười ha hả, “ái đồ của ta đã nói nha, kia chỉ là một đệ tử ngoại môn, sao giết người được.”

Lục Tê Chi ở khi nghe được hai chữ Thiên La, liền chuyển ánh mắt về phía trước.

Chỉ bởi vì việc này?

Mày hắn nhăn đến càng thêm lợi hại, giết một người mà thôi, dùng đến biểu tình kia, còn véo hắn như vậy.

Tâm tình Lục Tê Chi rất kém cỏi, biểu tình đã tối tăm lạnh lẽo xuống dưới.

Thiên La không công phu phản ứng hắn, nàng đang suy nghĩ liệu Tử Hư Kiếm Tông có thể giao nàng ra hay không, nếu giao nàng ra, nàng nên làm sao bây giờ? Vai ác có giúp nàng không? Không giúp nàng thì phải làm sao bây giờ?

Phiền muộn, kỳ thật bất luận là Tử Hư Kiếm Tông hay là vai ác, đều không có lý do giúp nàng, nàng đối với bọn họ tới nói, đều không thân.

Thời gian vẫn là quá ngắn, tính toán đâu ra đấy, cộng thêm thời gian trong bí cảnh Bích Tẩy, cũng chỉ mới một tháng, còn chưa có học được kỹ năng phòng thân gì đã gặp phải Quách Lận.

“Chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định!” Hoàng Kỳ lười lại nói vô nghĩa, lấy ra một cái gương, tay rót linh lực vào trong, nói: “Đây là hình ảnh ta lấy ra từ trong thần thức của Hoàng Nhân, các ngươi chính mình xem đi!”

Mặt gương kia tên là lưu ảnh kính, hình ảnh trong thần thức có thể thông qua mặt gương này bày ra.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Bên Vai Ác của Nhất Giang Thính Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.