Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân Hoàn, Thử Xem

Phiên bản Dịch · 714 chữ

Lục Tê Chi rời đi hai bước, cảm giác Thiên La không theo kịp, nhíu mày quay đầu lại, nhìn thấy nàng ngồi xổm ở kia hái lá dâu đen.

Lục Tê Chi: “……”

“Chỉ có ta có thể.” Lục Tê Chi tính tình không tốt lắm, ngữ khí có chút nóng nảy.

Động tác hái lá cây của Thiên La càng cần mẫn hơn, “Chúng ta hái thêm một chút, sau này đi ra ngoài huynh dệt vải muội đem đi bán, đầu cơ kiếm lợi nha, tiền chúng ta chia đôi, huynh vẫn còn thiếu muội một vạn linh một ngàn linh thạch thượng phẩm, huynh vẫn nhớ rõ đi!”

Người sống không thể thiếu tiền, thừa dịp có thể kiếm tiền liền phải cố gắng mà kiếm!

Lục Tê Chi: “.”

Hắn mặt vô biểu tình chờ.

Thiên La hái hái, liền cách Lục Tê Chi xa hơn một chút, ước chừng là cách 10 mét, miệng vết thương đã khỏi hơn phân nửa trước ngực Lục Tê Chi bỗng nhiên thật giống như bị người một lần nữa xé rách ra, một lỗ hổng lớn máu chảy đầm đìa lại xuất hiện.

Nơi đó trống trơn, giống như bị người cầm đi cái gì, dù cho làn da bên ngoài thoạt nhìn đã khỏi hẳn, nhưng trống không chính là trống không, nhẹ nhàng chạm vào, tất lộ nguyên hình.

Lục Tê Chi cúi đầu nhìn thoáng qua, hắn giống như không có cảm giác đau, trên mặt thậm chí không có một tia cảm xúc biến hóa.

Nhưng Thiên La hái lá cây lại bỗng nhiên tê rần ngực, cả người lung lay một chút, nháy mắt kia sắc mặt nàng tái nhợt, trái tim giống như bị vô số bàn tay xé rách, lại như là bị người dùng sức đá ngực, muốn chia cả người nàng thành hai, đau đến người không thở nổi.

Sao lại thế này? Chẳng lẽ thân là Nhân Sâm Tinh vạn năm ta còn có bệnh tim sao?

Lục Tê Chi dừng một chút, sắc mặt cực kỳ không kiên nhẫn, lại nhấc chân đến gần Thiên La một bước.

Thiên La cuộn tròn thân thể liền kém phải quỳ xuống, sau đó cỗ đau nhức không chịu nổi nơi ngực lại bỗng nhiên biến mất.

Cứ như vậy, thật sự không hề có dự triệu.

Rốt cuộc sao lại thế này?

Lát nữa phải hỏi các sư huynh sư tỷ mới được, Tu Tiên giới có chứng bệnh giống như nàng hay không!

Đã bị bệnh nặng, vậy càng cần phải kiếm tiền, nghe nói nhóm y tu chữa bệnh giá rất đắt, nơi này cũng không có bảo hiểm y tế, không chi trả được, toàn dựa vào chính mình.

Thiên La hái hết lá dâu đen ở nơi này, quay đầu nhìn thấy vai ác đi theo ở sau người không xa không gần, trong lòng còn thấy rất ấm áp.

Nàng đặc biệt lạc quan: Xem, nàng thật sự đã cứu được một bảo tiêu thoạt nhìn rất lợi hại!

“Xong chưa?” Vai ác nhăn chặt mày, một khuôn mặt tối tăm khó chịu, thoạt nhìn cả người hắc khí lượn lờ, liền phải giết người.

“Xong rồi xong rồi!” Thiên La vội gật đầu.

Nàng suy nghĩ, nên dùng biện pháp gì thuyết phục bảo tiêu vẫn luôn lưu tại bên người nàng? Hỏi tên của bảo tiêu như thế nào? Còn có nói cho các sư huynh sư tỷ thân phận của hắn như thế nào?

Thực phiền não!

Trước lôi kéo làm quen lại nói, Thiên La mở miệng: “Muội phát hiện vết thương ở ngực của huynh giống như khép lại rất chậm, có muốn uống thêm một lọ linh nhưỡng hay không?”

Nhắc tới cái này, sắc mặt Lục Tê Chi liền càng thêm khó coi.

Thiên La vốn dĩ cho rằng hắn sẽ không trả lời, không nghĩ tới hắn lại nói: “Có người cầm đi của ta.”

Ngữ khí của hắn cực kỳ âm trầm.

Thiên La vội vàng nói: “Vậy huynh cần phải đi lấy trở về!”

Lục Tê Chi nghe xong, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, màu vàng…… Ủa? Đồng tử sao đã biến thành màu đen rồi?

Bạn đang đọc Cuộc Sống Hàng Ngày Đầy Rủi Ro Bên Vai Ác của Nhất Giang Thính Nguyệt
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hoahuongduongmautrang
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.