Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Ca

Phiên bản Dịch · 1040 chữ

Trong tiềm thức, hắn muốn hút thuốc, nhưng khi cầm lấy điếu thuốc, hắn mới nhận ra rằng tay mình đang run rẩy, run bần bật không ngừng. Hắn run rẩy châm một điếu thuốc, nhưng trước khi hút, hắn nghe thấy điện thoại rung lên, vô thức cầm nó lên và xem, là Dương Mật:

"Ta xong việc rồi."

"..."

Hắn dường như đã tìm được một nơi để trút bầu tâm sự. Bấm số và gọi lại.

"Bíp bíp...alo?"

Giọng cô gái đầy nghi hoặc:

"Sao ngươi trả lời nhanh thế?"

Sau khi lời thề hôm qua chưa phá tự vỡ, Dương Mật có chút bực bội. Nhưng rồi, nàng nghe thấy một tiếng thở dài run rẩy từ điện thoại:

"Phù!"

"...Sao giọng ngươi lại run vậy?"

Nàng thậm chí còn khó hiểu hơn. Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói run rẩy của Hứa Hâm:

"Không~~Không sao đâu~~~"

"...Lại còn không sao? Ngươi nói chuyện thôi cũng run đến vậy, làm sao thế?"

"Ta~~~ta đang ở trong xe~~~"

"...Không, đại ca, chúng ta nói chuyện đàng hoàng trước đi, được không? Ngươi run dữ quá, ta nghe cũng thấy khó chịu nữa. Ngươi bị sao vậy? Ngươi không sao chứ? Có phải đang không khỏe không? Hay ngươi dừng xe lại trước đi, dừng sát bên đường, đừng dọa người ta chứ."

"Uh~~Ta không sao~~Ta hút thuốc~~~"

"Ngươi run càng dữ hơn rồi."

"..."

Như một phương sách cuối cùng, Hứa Hâm hút hai hơi thuốc lá thật sâu. Sau khi hít hai ngụm lớn, thật lâu sau mới thở ra một hơi khói, cuối cùng hắn cũng kìm nén được cảm xúc đó một chút.

"Bây giờ đỡ hơn chưa?"

"Ừm, có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"...Không sao đâu."

"Thôi đi, chắc chắn ngươi đang có chuyện, bình thường ngươi đâu có thế này, lại còn không sao."

Nghe lời nói của cô gái, khuôn mặt của Hứa Hâm càng ảo não. Bởi vì hắn còn khó chịu hơn trước, cảm giác muốn nói mà không nói ra được...Thật sự, quá tra tấn. Hắn chỉ có thể nói:

"Liên quan đến chuyện công việc, là chuyện tốt, ngươi đừng lo lắng, là chuyện vô cùng tốt...Nhưng ta không thể nói cho ngươi biết, ta phải giữ bí mật..."

Dương Mật thật sự suy sụp tinh thần.

"Không, đại ca, ngươi đùa ta sao!?"

Cầm điện thoại, giọng cô gái thay đổi đến khó nhận ra:

"Sao ngươi phiền quá vậy!!! Hứ~~~Sao ngươi đáng ghét quá!!! Gì chứ! Chi bằng ngươi đừng có nói!!! Mấy ngày nay ta đã nói với ngươi biết bao nhiêu chuyện, vậy mà ngươi không chịu nói cho ta biết! Bây giờ khó khăn lắm ta mới bình tĩnh lại, ngươi lại chặn họng ta! Sao ngươi đáng ghét vậy nhỉ!!!! Muốn nói thì cứ nói, không nói cũng đừng hành hạ người ta, được không!! Xí!!!"

"...Haha."

Nghe được phản ứng của nàng, Hứa Hâm dường như có thể thấy được bộ dạng giậm chân mắng chửi của nàng ngay trước mặt...nên không nhịn được mà cười thành tiếng.

"Ngươi còn cười?"

Dương Mật càng điên tiết hơn:

"Ngươi thật lòng đấy hả? Ngươi! Ngươi quá đáng quá đi! Aaaa!"

"Phụt...hahaha...hahaha..."

Cuối cùng, Hứa Hâm không thể đè nèn được cảm giác vui vẻ trong lòng nữa. Thực ra, bộ dạng giậm chân chửi bậy của Dương Mật chỉ là một sự khơi mào, hắn cười sảng khoái, phần nhiều là vì muốn bày tỏ niềm tự hào trong lòng. Hắn đang cười ngặt nghẽo, thậm chí cười ra nước mắt.

Còn Dương Mật ở đầu dây bên kia, ban đầu nàng chỉ thấy cạn lời. Nhưng cứ nghe mãi...Dần dần, cũng nghe ra có gì đó không ổn. Tiếng cười có chút cường điệu. Theo bản năng, nàng buộc tâm trí mình phải bình tĩnh lại. Nàng cứ tiếp tục nghe đối phương cười như thế...nàng không thể nói lý do, nhưng có thể cảm nhận được nụ cười hắn hạnh phúc như thế nào. Đợi đến khi tiếng cười lắng xuống, nàng mới nói:

"Xem ra ngươi gặp phải chuyện tốt thật, nếu không ngươi đã không vui như vậy...Ngươi thật sự không thể nói sao?"

"Thật sự không thể."

Tiếng cười dần tan đi. Nước mắt vẫn còn đọng trên khóe mắt, Hứa Hâm chân thành nói:

"Ngươi...đợi một thời gian nữa có được không? Ta đoán chừng sẽ rất nhanh thôi, đến lúc đó nhất định sẽ nói cho ngươi biết."

"Đến lúc đó rồi bí mật vẫn là bí mật sao."

"Ừ. Tại sao không? Chỉ là bí mật lớn đã trở thành bí mật nhỏ..."

"Hả???"

Dương Mật theo bản năng cúi đầu, cầm điện thoại đánh giá một lượt...Làm nàng giật mình, nàng còn tưởng có thể nhìn thấy được mũi chân mình rồi cơ! Nàng bĩu môi không hài lòng. Nhưng người ta đã nói thế thì nàng biết nói sao đây, chỉ có thể bực bội nói:

"Ta phải đợi bao lâu?"

"Chuyện này ta thật sự không biết."

"...Ngươi thật phiền phức!"

"Hahaha~"

Nói cũng lạ, sau khi cùng cô gái tán gẫu một lúc và bộc lộ được niềm vui trong lòng thông qua tiếng cười điên cuồng vừa rồi, tâm trạng của hắn dần khôi phục lại.

"Ngươi hết bận rồi hả?"

"Ừ, ta vừa ăn xong cơm hộp, đang đợi tài xế đến đón về khách sạn."

"...Còn có tài xế riêng sao? Ngươi cũng có chỗ đứng ghê?"

Hứa Hâm hơi ngạc nhiên, nhưng Dương Mật ở bên kia điện thoại thì trợn tròn mắt:

"Dẹp đi, tài xế riêng kiểu gì. Ngươi nghĩ ta là Lưu Thiên Sơn sao? Người ta thì xe đón xe đưa, còn mấy diễn viên nhỏ như bọn ta chỉ có thể chen chúc trong chiếc xe khách. Ta nói ngươi nghe, hiện tại thì không sao, nhưng lúc sáng ngươi biết ta khổ thế nào không. Không biết ai mới sáng thức dậy đã ăn bánh bao, có lẽ là bánh bao nhân thịt, rồi dầu trong bánh hình như bị dính lên quần áo. Ôi, cái mùi đó...suýt nữa thì hun chết ta."

Bạn đang đọc Cuộc Sống Đỉnh Cấp Của Hứa Hâm của Bất Thị Lão Cẩu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Buu.Buu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.