Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 10

Phiên bản Dịch · 1029 chữ

Hai người ông cụ Dư và bà cụ Dư kia ích kỷ hám lợi, bọn họ ra ở riêng sao có thể có được cái gì?

Dư Tùng lập tức gật đầu, Dư Dung nghe thấy tiếng động bên ngoài thì vội vã đi ra.

Chỉ thấy đại bá mẫu Lý thị mang theo hai cô nương trở về, phía sau còn có một người phụ nữ búi tóc kiểu phụ nữ đã có chồng. Đôi mắt nhọn vô cùng xinh đẹp, nhìn có vẻ là tiểu Lý thị.

Đi sau Lý thị là một cô nương mặc quần áo vải bông màu đỏ, khuôn mặt thẹn thùng như ráng mây.

Đúng lúc Trương thị đi từ phòng bếp ra, thấy Lý thị thì nói: “Có gặp được không?”

Lý thị kéo Trương thị vào nhà bếp không biết nói cái gì, Dư Đào xấu hổ chạy vào phòng. Dư Dung còn chưa kịp nhìn thấy rõ dáng vẻ của Dư Đào.

Tiểu Lý thị thèm thuồng nhìn áo bông trên người Dư Dung, lại nghi Dư Dung lén giấu tiền riêng, cố ý lôi kéo làm quen với Dư Dung: “Đây là tam muội muội Dung Dung à…”

Nàng ta vừa nói câu này, một cô gái khác bên cạnh che miệng cười: “Ta nói tam tỷ ở bên ngoài được hưởng phúc mà, trông còn mập hơn cả nương của ta.”

Đại bá mẫu Lý thị vừa lùn vừa béo, nhưng Dư Mai lại mắt phấn má đào, mặc dù nhan sắc chỉ ở tầm trung, nhưng lại thon thả hơn Dư Dung nhiều.

Trước đây nàng ta thấy Dư Dung được tới phủ Bình Giang làm tú nương thì không cam lòng, nhưng nương nàng ta không yên tâm về nàng ta, chỉ để nàng ta làm tú nương ở trấn Ngự Kiều.

Nhưng trên trấn đó, có thể học được cái gì? Thế là không khỏi vừa ao ước vừa ghen tỵ với Dư Dung.

Nhưng bây giờ thấy dáng người Dư Dung lại cảm thấy cân bằng hơn.

Huống chi sau khi chị gái nàng ta gả cho nhà họ Đường, sau này nàng ta lên như diều gặp gió là chuyện bình thường. Dư Dung làm sao có thể bằng được chứ?

“Còn chưa nói muội đấy? Nghe nói muội học thêu thùa trên trấn? Bây giờ ở đây thịnh hành những gì, tính tiền thế nào, muội biết không?” Dư Dung vội vàng hỏi nàng ta, lại tự động phớt lờ vấn đề béo này, béo có thể giảm. Nhưng Dư Mai còn thấp hơn cả Dư Dung cả cái đầu, muốn cao hơn cũng chẳng dễ dàng.

Dư Mai thầm buồn, trên mặt lại chẳng hề để ý: “Mấy bà tử phụ nhân bình thường nói chuyện phiếm bảo tới tú phường đều tính ba năm đồng hết.”

Ba năm đồng tiền, lừa ai chứ? Dư Dung quay sang nói với tiểu Lý thị: “Xem ra Mai Nhi cất được không ít tiền riêng, đại tẩu ngày thường phải để nha đầu này đưa thêm nhiều tiền hơn mới đúng.”

Tiểu Lý thị thoạt nhìn đã biết không phải là người hiền lành, Dư Dung lập tức lôi kéo tiểu Lý thị nói: “Ta vừa thấy tẩu tử đã thấy thân thiết, ta có mang theo một ít khăn tay từ phủ Bình Giang về, sợ tẩu không thích. Đi, ta dẫn tẩu đi xem nhé?”

Dư Mai đương nhiên cũng theo sau đi vào, Dư Dung lấy ra hai chiếc khăn tay ra trước cho hai người xem, lúc này mới nói: “Trước giờ không biết hai người thích màu sắc, hoa văn gì, cho nên mới lựa chọn hai chiếc khăn tay này.

Ta thấy đại tẩu khôn khéo tháo vát nhất, rất thích hợp với hoa tường vi này. Mai Nhi lại là một đóa hoa mai. Về phần mấy thứ quý giá hơn chút thì chúng ta học nghề trong phủ thành.

Không bằng được mấy người Mai Nhi có được tiền công, có thể làm được những thứ quý hơn, cũng vì sư phó thương ta nên mới cho phép ta thêu khăn.”

Nữ nhân đều có lòng yêu thích cái đẹp, tiểu Lý thị sớm đã hí hửng quấn khăn lên đầu. Dư Mai lại nhìn khắp phòng, nhất là khi thấy Dư Dung bày biện bốn cái rương lớn thì không nhịn được.

“Tam tỷ dùng lời nói để dỗ dành ta sao? Mấy rương gỗ kia của tỷ không hề tầm thường, còn nói mình không có tiền, chẳng qua là dỗ bọn ta chơi chơi mà thôi.”

Dư Mai không phải như tiểu Lý thị, chỉ chút ân huệ nhỏ đã bị lừa gạt.

Dư Dung cười nhạt: “Ha, trong nhà có một nha dịch sao, nể mặt tình tỷ muội nên ta không nói gì ngươi. Bây giờ người khác không biết còn tưởng rằng ngươi là người hầu ở Hình Bộ hoặc là Đại Lý Tự đó? Ngươi dám lục soát đồ đạc của ta sao…”

Dư Dung béo mập, Dư Mai và tiểu Lý thị đều gầy như con hát. Dư Dung còn khí thế đầy người, thoảng nhìn đã biết người không sợ trời cũng không sợ đất.

Trương thị và Lý thị đang nói chuyện ở nhà bếp cùng nhau tiến vào, Dư Dung vội vàng nói: “Nương, nương xem tứ muội muội còn muốn lục đồ đạc của con kìa? Cô nương lớn như vậy rồi mà còn... Đúng là nhìn không ra... Chậc chậc…”

Mọi người đều cảm thấy xấu hổ, bình thường Lý thị là người ba phải, vốn đang muốn nhờ Trương thị làm người chúc phúc cho hôn lễ.

Hơn nữa tay nghề của Dư Dung cũng rất tốt, nếu nhờ được Dư Dung làm khăn voan thì sẽ rất nổi bật. Bọn họ đều là hộ nông dân làm gì có tiền.

Nếu không phải dính được chút phúc khí của Dư đại cô thì Dư Đào không biết có được may mắn được Đường An coi trọng, có được một mối nhân duyên tốt như vậy như vậy hay không.

Bạn đang đọc Cuộc Sống Của Nữ Phụ Trong Truyện Điền Văn (Dịch) của Xuân Vị Lục
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi YooAhin
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 197

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.