Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàng sau ánh sáng

Tiểu thuyết gốc · 1619 chữ

Đồng hồ trên màn hình điểm đến 00h00 phút, màn hình của game đen xì lại.

Hắn đã nghĩ đã hết rồi, nhưng không, nhân vật của hắn vẫn tồn tại, với một bảng ghi dòng chữ: “ Lối thoát” đồng ý hoặc không.

Hắn nghĩ đây chẳng qua dữ liệu còn sót lại của game giúp người chơi thoát ra khỏi màn hình chính của game đang bị lỗi.

Hắn không do dự mà đồng ý.

Một con đường dưới chân nhân vật của hắn hiện ra ánh sáng mà vàng, có lẽ con đường này làm bằng vàng ròng nên mới ánh lên màu vàng kim như thế.

Hắn bắt đầu đi chuyển bước đầu tiên của nhân vật,hình như tinh thần hắn bắt đầu có cảm giác liên hệ với nhân vật của mình, càng đi chuyển cảm giác đó càng rõ ràng hơn, hắn dừng lại , xem xét bản thân mình ở thực tại, vẫn cầm con chuột vẫn ấn bang phím đó, tại sao lại có cảm giác như mình có gắn kết với nhân vật cơ chứ.

Hắn bỏ qua suy nghĩ đó, cứ bước tiếp cố đi hết con đường hoàng kim này đã rồi chạy một mạch đến cuối con đường , có thể do rượi gấy ra cái cảm giác mệt mỏi , choáng váng đầu óc của hắn hay sao mà hắn thấy bản thân mình không còn nhìn thấy màn hình máy tính , không nhìn thấy nhân vật của bản thân nữa, thay vào đó là một bầu trời đầy sao đua nhau phát sáng, không có điểm giới hạn, các tinh vân, các thiên thạch hiện ra trước mắt mình , các sao chổi cứ bay qua trước mắt mình.

Một cảnh tượng không khác gì mấy bộ phim khoa học viễn tưởng chiếu trên truyền hình.

Không kìm được cảm xúc mà phải thốt ra: Thật là vi diệu .

Đang trong trạng thái ngỡ ngàng thì có một giọng nói vang lên,.

- Liên kết thành công.

Tôi đang ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì đang diễn ra thì lại một cái bảng Thông báo .

- Sự lựa chọn khó khăn “ Từ bỏ thứ quý giá nhất “ để tiếp tục con đường “ Lối Thoát”.

- Đồng ý hoặc Không.

Nhìn vào bảng Thông báo hắn cười lớn.

- Trên đời này thứ quý giá nhất của ta không phải tiền , không phải mạng sống. Mà là ký ức, thứ ta lưu luyến nhất chính là ký ức, thứ làm ta đau khổ nhất cũng là ký ức , thứ ta không bỏ được chính là cô ấy, cũng là thứ ta đau khổ cũng là cô ấy. Ta chấp nhận đánh đổi hình bóng ấy một lần nữa để tiếp tục con đường này.

Hắn nói một giọng nói trang đầy bi thương, oán trách. Thứ không cầm được lại không bỏ được thật day dứt tâm can, phế phủ của bản thân.

-Một người không có thứ quý giá nhất , không có niềm tin gì nữa , ngươi có nguyện ý từ bỏ thân xác của bản thân.

Một điều cười man rợ, điên cuồng vang vọng trong không gian.

- Ha ha....haha không có gì là không được , ta đồng ý.

Tốt khá khen cho nhà ngươi, rất lâu rồi ta chưa gặp ai điên cuồng như ngươi cả, cái lũ chỉ mong nhận được mà lại không giám đánh đổi đi thứ quý giá nhất thì chỉ đáng nhận lấy cái thứ mà chúng xứng đáng phải nhận được.

Phần thưởng cho kẻ gan dạ là tất cả món quà mà ngươi xứng đáng nhận được là đây.

Một ánh sáng bao trùm lấy toàn thân nhân vật của hắn và biến mất.

Còn thực tại thì thân xác hắn hoá thành bụi phấn , tất cả những thứ liên quan đến hắn đều biến mất, tất cả những người thân quen với hắn đều không có ký ức của hắn.

Hắn như chưa từng tồn tại trên thế gian này ngôi nhà của hắn vẫn còn đó , tất cả mọi người đều biết ngôi nhà đó đã có chủ, nhưng không ai biết mặt, tên của người sở hữu ngôi nhà này.

Trở về lại với Mặc Thiên, sau khi biến mất tại khoảng không gian kia , hắn xuất hiện kẻ một ngọn núi vô danh.

Hắn đang mê man nhìn cảnh vật xung quanh, một mũi tên bay qua cổ hắn, giật mình nhìn mũi tên vẫn đang rung trên thân cây.

Đầu mũi tên găm trúng đầu một con rắn có màu lục phần đuôi vẫn đang quằn quại chứa chết hẳn.

Hắn ngước mắt nhìn về hướng mũi tên phát ra.

Đối diện là một thợ săn , trên tay cầm một cây cung dài tầm một sải tay,dây cung vẫn còn rung vừa bắn tên xong, lực đạo vẫn còn chưa tan hết . Trên thân mang một bộ đồ da thú , đây chính là chiến lợi phẩm còn sót lại của các con thú để lại , giúp họ giữ nhiệt qua mùa đông .

Hắn vội khom người cảm ơn Người thợ săn.

Thật may cho hắn gặp phải người tốt bụng , cũng may lần đi săn này của anh có chút thu hoạch nên dẫn hắn xuống núi sớm hơn dự kiến.

Cảnh quan xung quanh là mảnh trắng tuyết trắng bao phủ cả cánh rừng.

Hắn chú ý đến bản thân, trên người mang một bộ áo giáp, không khác gì nhân vật trong game đang mặc, từ giầy đến quần áo chẳng khác cái gì cả, cả Ngọc bội , nhẫn không hụt cái nào.

Trớ trêu thay trên đường đi xuống hắn gặp khá nhiều người vào rừng đào tuyết lên để cố tìm chút rau dại, hạt cây còn sót lại trong rừng.

Thanh niên trai tráng thì đi vào sâu để săn thú để chống trọi lấy mùa đông khắc nghiệt.

Hắn do hỏi một lúc mới biết năm nay mất mùa, lương thực không có để dự trữ, bất đắc dĩ mới vào rừng kiếm cái ăn.

Người thợ săn dẫn hắn đến nhà của anh ta.

Vừa đến sân nhà người thợ săn gọi lớn : Nương tử ơi! Ta về rồi này.

Từ trong ngôi nhà khá lụp sụp, một người phụ nữ khá gầy, gương mặt thì khá là bình thường chạy ra.

Hớn hở khi nhìn thấy tướng công mình vẫn bình an về, trên tay còn mang theo hai con thỏ và một con rắn. Đem cất đi mai còn có cái ra chợ bán kiếm chút lương thực ăn qua ngày cho đỡ đói.

Vào nhà hắn chú ý đến tường của ngôi nhà chỉ là những mảnh tre ghép lại với đất sét nhão trộn với rơm rạ mà đắp thành tường, nãy ở bên ngoài hắn không chú ý lắm, Những cây trụ thì lấy những cây gỗ trong rừng, hắn ngẫm lại thì ra đây là nhà của người cổ đại làm sao.

Không có xi măng và gạch họ lấy đất và rơm làm tường . Tuy không thể nói vững chắc cho lắm nhưng ít ra nó có thế che mưa che gió cho gia chủ.

Phòng khách có một hài tử ngồi cạch bếp nằm trệch về phía bên phải của căn nhà tránh khỏi lối đi vào của cửa chính, đang trông chừng nồi cháo loãng , trong cháo có mấy cọng rau.

Thấy người lạ vào nhà hài tử nhanh nhảu , lễ phép chào : Thúc thúc.

Hắn cười nhẹ ,như đáp lễ của thằng bé, Đi theo sau hai vợ chồng .

Hắn được hai vợ chồng mời ngồi xuống bên bếp lửa để sưởi ấm.

Nồi cháo sôi sùng sục, đứa con của trương huynh, cứ nhìn chằm chằm .

Cháo chín lão trương múc một bát đưa cho hắn.

- Năm nay mất mùa trong nhà không có gì mời đệ, nay có tý cháo loãng, đệ dùng đi cho ấm bụng.

Hắn rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan, nhà người ta , đang thiếu ăn mà mình được ngươi ta cứu, giờ ăn mất phần của cháu nó quả thật hơi khó sử lý.

Hắn đành phải nhận lấy chén cháo, đây là phép lịch sự tối thiểu.

- Cảm ơn Trương huynh.

Cả nồi cháo được chia hết, mỗi người chỉ được một chén, hắn là khách được Trương huynh ưu tiên nhiều hơn trong nhà.

Hắn cũng chỉ đưa chén lên rồi kê miệng chư không ăn.

Trong lúc ăn Trương huynh hỏi han thân thế của hắn.

Hỏi hắn có phải quan quân gì không , sao trông quân phục không giống với quân triều đình.

Hắn trả lời cho qua,đây là đồ diễn của gánh hát.

Chẳng may gặp sơn tặc , lạc mất khỏi đoàn, mặc vào chỉ để hù những sơn kia.

Đang nói chuyện thì thấy thằng bé đã ăn xong phần cháo của mình , nó đang nhìn vào chén cháo còn đầy của hắn.

Hắn đứng dậy cầm chén cháo đi lại gần đưa cho thằng bé.

- Thúc thúc không đói , cháu ăn đi cho chóng lớn.

Thằng bé tuổi ăn tuổi lớn , tuy hiểu chuyện nhưng hoàn cảnh nhà khó khăn, bụng cứ đói nên có chút ngần ngại rồi ăn hết chén cháo.

Trong khi đó thì hai vợ chồng họ trương đưa ánh mắt ái ngại về hướng hắn.

Hắn cười nhẹ rồi đáp lại ánh mắt hai vợ chồng.

- Không sao , không sao, đệ không đói cứ để cho cháu nó ăn.

Bạn đang đọc Cuộc phiêu lưu của dân nghiện game sáng tác bởi MộngLão
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MộngLão
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.