Mở đầu cho câu chuyện của một cậu bé mồ côi
Cuộc đời của cậu bé mồ côi
(phần 1)
Tôi tên là T 18 tuổi bản thân tôi đã sống 18 năm trên cõi đời này rồi và rất nhiều câu chỉ trích đến bản thân, và khi tôi sinh ra tôi đã cảm ơn bố mẹ tôi đã cho tôi được sống nhưng khi tôi lên một bản thân tôi đã gặp nhiều vấn đề. Bố tôi từng là một người con rất ngoan trong gia đình nhưng sau khi sinh tôi ra, bố tôi nghiện ngập cờ bạc đánh đập mẹ tôi. Tôi đã chứng kiến rất nhiều lần bố mẹ cãi vã với nhau, tôi lúc đó chỉ lên 2 tuổi lúc đó tôi lấy hết can đảm của mình để đứng ra cản bố tôi
-Tôi nói: Bố ơi bố đừng đánh mẹ nữa mà
Bố tôi lúc đó rất yêu thương tôi, ông im lặng và từ từ bỏ cái ấm trà xuống và thôi cãi nhau với mẹ tôi.
Lúc lên 3 tuổi nhà tôi rơi vào cảnh bị săn đuổi vì do bố tôi có mâu thuẫn cờ bạc với một nhóm đối tượng, nên cả nhà tôi đã phải bỏ đi ngay trong đêm để tránh có chuyện xảy ra với gia đình tôi. Một thời gian nhà tôi phải đi bán cả ở ngoài chợ ở khu Ba Đèo để mưu sinh. Mẹ tôi là một người phụ nữ sinh ra trong gia đình gia giáo và có điều kiện lúc đó, nhưng mẹ tôi lại không ngại khổ cực với gia đình nhỏ của mẹ tôi. Bố tôi cũng vậy, ông cũng bon chen chạy kiếm việc làm để lo cho tôi và mẹ tôi. Tôi thương bố mẹ tôi lắm nên tôi k muốn xa họ tí nào. Một thời gian sau nhà tôi chở về Quảng Yên để bà nội tôi làm nhà cho bố mẹ tôi. Sau khi nhà tôi làm xong cái móng nhà, thì bố tôi có gọi cả thở và gia đình đi ăn thịt chó để ăn mừng. Nhưng mà mẹ và bà tôi có cản lại và không cho đi nhưng bố tôi bỏ ngoài lời cản đó mà đi ra quán ăn, đúng cái ngày đó cái ngày định mệnh tôi mất đi bố tôi. Một người trong nhóm đối tượng mà trước đó có truy đuổi bố tôi, họ đã gọi bố tôi ra ngoài để nói chuyện nhưng mà không ngờ là họ cầm sẵn một con dao mèo để đâm bố tôi. Họ chỉ muốn đâm vào bụng bố tôi nhưng nó lại đâm vào tim của bố tôi……… Ôi cái ngày kinh hoàng đó ám ảnh tôi đến giờ, khi trên xe đưa vào cấp cứu bố tôi không qua khỏi khi ông còn một chút sức lực cuối cùng ông đã cầm tay tôi và nói.
-Bố tôi nói: Con nhớ lo cho mẹ thay bố nhé con yêu của bố
Câu nói đó khiến tôi òa khóc, khi lúc đó tôi mới 3 tuổi thôi mà tôi có thể hiểu hết nhưng gì tôi đang gặp phải. Lúc đó tôi đã mất người bố mà tôi yêu quý nhất cho dù người đời có nói bố tôi như nào đi nữa thì tôi vẫn tự hào vì bố, bố như là siêu anh hùng trong đời tôi. Sau bố tôi mất tôi rất buồn vì không còn bố không còn người đưa tôi đi chơi, không còn người mua cho tôi những món đồ chơi mà tôi thích nữa và cũng không còn người bảo vệ tôi và mẹ tôi nữa. Trong gia đình nhỏ lúc đó mất đi một người đàn ông trong nhà chỉ còn lại mình tôi để bảo vệ mẹ. Mẹ tôi là một người phụ nữ mạnh mẽ lo cho tôi từng li từng tí mà không tan ai cả chỉ mình mẹ tôi ôm trọn những lỗi buồn vào bản thân, tôi cũng hiểu và cố gắng ăn học để mẹ vui không muốn mẹ buồn thêm một chút nào cả. Một thời gian lo công chuyện của bố tôi xong rồi thì mẹ tôi có mở một xạp hàng nhỏ để bán hàng linh tinh nhưng đời không để mẹ và tôi yên, ông bà họ không để mẹ tôi bán hàng mà họ tạt bùn rồi phá hoại đuổi mẹ tôi đi mà k cho bán nữa. Sau mở một quán cà phê nhỏ để lo cho tôi không phải khổ nhưng vẫn không thể để yên cho mẹ mà đuổi tiếp mẹ tôi ra dưới chân cầu Bãi cháy để mở quán. Lúc đó tôi xa mẹ một thời gian nhưng cuối tuần tự mình bắt xe bus để ra chơi và phụ mẹ. Một khoảng thời gian không lâu mẹ tôi lại bị cướp mất quán từ một bà họ, không vì thế mà mẹ tôi nản trí mà lại mà thêm một quán ăn sáng vỉ hè ở Cọc 3 vẫn như mọi khi cuối tuần lại ra phụ mẹ bán bánh mỳ. Rồi một hôm mẹ có nói là: cố lên hết lớp 1 mẹ đón ra ngoài Cọc 3 ở với mẹ nha, nhưng mà ông trời không thể tha cho mẹ con tôi. Một hôm mẹ có gọi về bảo rằng sắp về ăn đám cưới bạn tôi rất vui vì sắp được gặp mẹ ôi cảm giác nó háo hức vào bồn chồn vô cùng, đùng một cái một cuộc gọi vào lúc tối nghĩ rằng là mẹ gọi về khi bà tôi nghe máy một giọng con trai vang lên
-Người lạ: Có phải người nhà của chị C k ạ
-Bà ngoại: đúng rồi có chuyện gì vậy ạ
-Người lạ: chị C bị vào cấp cứu gấp lắm không qua khỏi
Bà ngoại tôi lúc đó hai hàng nước mắt chảy ra và chạy vội lên đường để bắt xe ra ngoài chỗ mẹ tôi, khi đó tôi khóc và đi theo hỏi
-Tôi: có chuyện gì với mẹ cháu vậy bà cho cháu đi theo đc k ạ
Bà tôi im lặng và đi một mình ra đó, khi bà quay về là trời sáng và kèm theo một khuôn mặt buồn bà nói
-Bà ngoại: mẹ cháu mất rồi
Lúc đó tôi khóc òa khi nghe tin đó người mẹ của tôi đã rời xa và đi theo bố tôi mãi mãi không về. Lúc đó tôi vừa mới hết cấp 1 mà sắp đc ở với mẹ mà sao ông trời lại đối xử với tôi như vậy, cướp đi mạng sống của bố tôi rồi sao lại lỡ cướp đi cả mẹ tôi vậy. Tôi chưa đủ buồn sao, còn chưa được thực hiện lời hứa với bố là lo cho mẹ mà mẹ tôi đã ra đi rồi vậy. Sao ông ác với con vậy ông trời không cho tôi được gì mà cướp hết người thân của tôi vậy ạ
…Hết Phần 1….
Đăng bởi | thangjjj |
Thời gian | |
Cập nhật | |
Lượt đọc | 3 |