Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quận chúa dạy dỗ nữ nhi

Phiên bản Dịch · 2541 chữ

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Bên trong Khiêm Thối đường, Hồ Dương quận chúa sáng sớm đã nhận được tin tức, thấy Dữu Trình Vĩ máu me đầy mặt được nâng vào, không khỏi chấn động. "Mau đi mời Lâm thái y tới xem cho Thế tử gia một chút!" Vừa vặn hôm nay mời Lâm thái y của Thái y viện đến khám mạch bình an cho lão thái quân, hiện tại còn chưa đưa đi, liền mời Lâm thái y tới.

Lâm thái y kiểm tra vết thương của Dữu Trình Vĩ, cuối cùng hàm hồ nói với Hồ Dương quận chúa: "Vết thương trên mặt Thế tử gia ngược lại không có gì đáng ngại, chỉ là chỗ quan trọng... Cái kia, trúng một cước, sợ là phải nằm trên giường một tháng mới có thể xuống.”

Hồ Dương quận chúa sắc mặt tái mét, Nhữ Nam vương phi bao che khuyết điểm nhất, nếu Dữu Trình Vĩ ở trên địa bàn nàng ta xảy ra chuyện này, vạn nhất ngày sau không thể giao hợp, vậy Nhữ Nam vương phi còn không biết sẽ làm ầm ĩ như thế nào.

Hồ Dương quận chúa nói: "Thương tích của Nhữ Nam vương thế tử có ảnh hưởng đến ngày sau của hắn hay không..."

Lâm thái y biết ý nghĩa trong lời nói của nàng ta: "Cái này hẳn là sẽ không... Hạ quan đi viết một phương thuốc, trước tiên cho Thế tử gia uống vài thang xem thế nào!”

Lâm thái y đi theo ma ma bên cạnh Hồ Dương quận chúa viết phương thuốc. Hồ Dương quận chúa hung hăng vỗ bàn một cái, lớn tiếng quát: "Rốt cuộc là người nào ăn gan hùm gan báo, dám ra tay ác độc bực này với Thế tử gia!”

Gã sai vặt của Dữu Trình Vĩ quỳ trên mặt đất, khóc lóc kể lại sự tình. Hồ Dương quận chúa sắc mặt đột nhiên biến đổi: "Là hắn?" Dữu Trình Vĩ cũng xem như là cháu trai bà con xa của nàng ta, lúc trước nàng ta vốn có ý ra mặt cho hắn ta, nghe nói Dữu Trình Vĩ bị Dữu Cảnh Niên đánh thành đầu heo, nàng ta lập tức bỏ ý niệm này trong đầu.

Dữu Cảnh Niên, ở trong tông thất có thể xem như đại danh đỉnh đỉnh! Đó là Thiên Ma Tinh ngay cả phụ thân ruột thịt cũng dám ngỗ nghịch, nhân vật hung ác ngay cả lời nói của Hoàng Thượng cũng dám không nghe, ai nguyện ý trêu chọc người không theo lẽ thường ra bài như vậy chứ?

Hồ Dương quận chúa lưu lại tâm phúc ma ma chăm sóc Dữu Trình Vĩ, chỉ mang theo đại nha hoàn Tước Nhi đi đông sương phòng.

Trong đông sương phòng, Thẩm Nguyên Trân cũng nghe nói Dữu Trình Vĩ bị đánh, nàng ta chậm rãi vuốt ve chuỗi hạt san hô đỏ tươi như máu trên cổ tay, vẻ mặt khinh bỉ nũng nịu nói: "Chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, thật sự là một tên ngu ngốc!”

Hồ Dương quận chúa vừa vặn đi vào, nghe thấy một câu này, trầm mặt hỏi: "Trân nhi, con đang mắng ai?”

Thẩm Nguyên Trân từ trên giường quý phi đứng lên, một tay giữ chặt tay Hồ Dương quận chúa, làm nũng nói: "Nương, sao người lại tới đây? Cũng không cho nha đầu thông báo một tiếng!"

Hồ Dương quận chúa phất phất tay với nha hoàn đứng hầu trong phòng nói: "Các ngươi đều đi ra ngoài." Bọn nha hoàn nghe lời nối đuôi nhau lui ra, ngay cả Tước Nhi cũng lui ra ngoài. Trong phòng chỉ còn lại hai mẹ con Hồ Dương quận chúa.

Thẩm Nguyên Trân cảm thấy bầu không khí có chút kỳ quái, thăm dò hỏi một câu: "Nương?”

Hồ Dương quận chúa xoay người lại, quát: "Ngươi quỳ xuống cho ta!”

Thẩm Nguyên Trân ngẩn người, lớn như vậy, mà Hồ Dương quận chúa chưa từng nói chuyện với ả như vậy, lập tức ủy khuất đến hốc mắt đều đỏ lên.

Hai hàng lông mày của Hồ Dương quận chúa nhướng lên tận tóc mai, làm cho bà ta thoạt nhìn hết sức sắc bén: "Ngay cả lời của mẫu thân ngươi cũng dám không nghe?”

Thẩm Nguyên Trân không dám cãi lời mẫu thân, không tình nguyện quỳ xuống.

Hồ Dương quận chúa nhìn mái tóc đen như mực của nữ nhi, đường cong tuyệt mỹ làm cho tim người đập thình thịch, khóc lóc như vậy giống như một đóa hoa hồng mang theo sương sớm, mỹ nhân như vậy, ai nỡ nói với nàng một câu nặng nề chứ? Nhưng bà ta vẫn kiên quyết nói: "Con có biết con sai ở đâu không?"

"Nữ nhi không biết!"

"Hừ!" Hồ Dương quận chúa từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng: "Con cho rằng con làm gì thì nương cũng hoàn toàn không biết gì cả hay sao? Nhữ Nam Vương thế tử tuy nói là háo sắc như mạng, nhưng thằng nhóc đó cũng không đến mức lớn gan đến mức dám ở trong hoa viên Thẩm gia đùa giỡn Tam tiểu thư Thẩm gia, con cho rằng ngày hôm qua con vụng trộm gặp nó một lần ta không biết hay sao?”

Thẩm Nguyên Trân nói: "Nữ nhi chỉ là không muốn nhìn thấy tiểu tiện nhân kia đắc ý như vậy! Bảo biểu ca giáo huấn nàng ta một chút, cho đỡ tức mà thôi.”

Hồ Dương quận chúa tức giận: "Con có biết hay không, vị biểu ca này của con có thanh danh gì không? Tại sao trước khi gặp nó, tổ phụ của con đã đuổi hết các con ra ngoài? Con vụng trộm gặp mặt thằng đó, nếu như bị người ta nhìn thấy truyền ra ngoài, sau này con còn muốn lập gia đình hay không?”

Thẩm Nguyên Trân nhìn trộm Hồ Dương quận chúa một cái, biện giải nói: "Bên cạnh con nhiều người như vậy, biểu ca làm sao có thể làm gì con? Huống chi biểu ca ngốc nghếch muốn chết, rất nghe lời, hơn nữa trên dưới Khiêm Thối đường này đều là người của chúng ta, ai dám lan truyền ra ngoài?" Nhớ tới sau khi Dữu Trình Vĩ gặp nàng ta, bộ dáng thần hồn điên đảo kia, nàng ta hờn dỗi nói mấy câu, Dữu Trình Vĩ liền đông nam tây bắc cũng không phân biệt, bảo hắn ta làm cái gì hắn ta liền làm cái đó.

Nghĩ đến những điều này, Thẩm Nguyên Trân vừa kiêu ngạo vừa có chút hưng phấn.

Hồ Dương quận chúa nói: "Rốt cuộc con đã nói cái gì với Vĩ nhi?”

Thẩm Nguyên Trân dịu dàng nói: "Con nói cho biểu ca biết, Tam tỷ tỷ xinh đẹp, ở Thẩm phủ lại là phụ thân không thương mẫu thân không yêu, chỉ cần hắn ta ở hậu hoa viên quấn lấy tiện nhân Thẩm Nguyên Ngọc kia, tốt nhất có thể giữ chặt tay nàng ta hoặc là ôm lấy thân thể nàng ta, thời gian không sai biệt lắm con liền phái người đi phá vỡ chuyện tốt của các nàng, lại rêu rao ra bên ngoài, đến lúc đó thanh danh tiện nhân kia bị hủy hết... Biểu ca đã sớm có chính phi, tiện nhân kia cũng chỉ có thể gả vào Nhữ Nam vương phủ làm thiếp!”

Hồ Dương quận chúa dở khóc dở cười: "Nó đồng với với con dễ như vậy à?”

Thẩm Nguyên Trân nói: "Đúng vậy! Con hứa sau khi sự việc thành công, lại tặng hắn ta một nha đầu xinh đẹp hầu hạ hắn ta, hắn ta liền vui vẻ đáp ứng!”

Dữu Trình Vĩ này thật đúng là không phải ngu ngốc bình thường, hắn ta cũng không nghĩ đến Thẩm gia là loại người như thế nào, nếu hắn ta thật sự chiếu theo biện pháp của Thẩm Nguyên Trân mà làm, Thẩm gia vì thể diện của gia tộc cũng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng buông tha hắn ta, đến lúc đó Nhữ Nam Vương sợ là sẽ phải một lần nữa lập một thế tử mới.

Mà những thứ này, Thẩm Nguyên Trân hiểu rõ, dù sao đến lúc đó thanh danh của Thẩm Nguyên Ngọc xem như hoàn toàn bị hủy hoại, về phần Dữu Trình Vĩ bị nàng ta lợi dụng xong, sống chết của hắn ta, Thẩm Nguyên Trân đương nhiên là lười suy nghĩ thay hắn ta.

Thẩm Nguyên Trân phẫn nộ nói: "Chỉ tiếc tất cả kế hoạch chu đáo này, lại bị tên chết tiệt Dữu Cảnh Niên phá hỏng!”

Hồ Dương quận chúa than thở một tiếng, nữ nhi có thủ đoạn tâm kế như vậy, trong lòng bà ta lại không biết là vui hay sầu: "Con cũng biết, nhiều năm như vậy, nương đối phó Chu thị, đối phó tam nha đầu, lại chưa từng bảo con dính một ngón tay, đều là vì cái gì?"

Thẩm Nguyên Trân bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nói: "Con biết mẫu thân thương con, đã như vậy, vì sao ngài không chịu thay nữ nhi xuất ra ngụm ác khí này, lại tùy ý để tiểu tiện nhân kia bò lên đầu con!”

Hồ Dương quận chúa tức giận không kềm được: "Nha đầu ngu xuẩn! Nương bình thường dạy con như thế nào? Con là thân phận gì? Con là con gái quận chúa kim tôn ngọc quý, chờ ngày con xuất giá, nương sẽ trần tình với Thái hậu và Hoàng hậu, xin một phong hào Huyện chủ cho con! Thẩm Nguyên Ngọc tính là cái gì? Nó chỉ là một nữ nhân hạ tiện 'họ Bính' tiện tộc sinh ra! Vậy mà suốt ngày con cứ so đo với nó, dùng mỹ ngọc đụng vào tảng đá, đầu óc con rốt cuộc nghĩ như thế nào?”

Thẩm Nguyên Trân nghiêng mặt sang một bên, nước mắt trong suốt, nhưng vẫn không chịu thua.

Hồ Dương quận chúa thấy bộ dáng này của nữ nhi, đau lòng vô cùng, liền đưa tay kéo nàng ta lên, hai người cùng nhau ngồi trên giường.

Hồ Dương quận chúa chậm rãi nói: "Trân nhi, con là nữ nhi xinh đẹp nhất, thông minh nhất của Lan Lăng Thẩm thị, nương hy vọng tương lai con gả cho nam tử ưu tú nhất thiên hạ, khoái hoạt sống cả đời! Để đạt được điều này, con phải tao nhã nhất, hoàn hảo nhất, không có khiếm khuyết! Những chuyện không tốt kia, những âm mưu quỷ kế kia, đều có nương đến làm, con cái gì cũng không cần nhúng tay vào, chỉ cần bảo trì cao quý cùng mỹ lệ là đủ rồi. Nương cả đời sống cũng không hạnh phúc, lại hy vọng con làm một nữ nhân, đạt được hạnh phúc lớn nhất!”

Nghe được những lời này, Thẩm Nguyên Trân cũng có chút chấn động, cúi đầu kêu một tiếng: "Nương!”

Hồ Dương quận chúa nói: "Tiểu tiện nhân Thẩm Nguyên Ngọc kia không biết vì cái gì, hiện tại trở nên vô cùng khó chơi, nương đây cũng lo lắng giùm con! Lần trước chuyện của Ngọc Lâm đại sư, nương nghĩ trái nghĩ phải, đến bây giờ còn không có nghĩ rõ ràng. Lần này con tính kế nó như vậy, nương mơ hồ cảm thấy, cho dù không có Dữu Cảnh Niên xuất hiện, nó nhất định cũng có biện pháp thoát hiểm, thậm chí còn chống lại con!”

Thẩm Nguyên Trân trong lòng sao cũng không chịu tin: "Nương, người cũng quá coi trọng nàng ta đấy chứ? Chẳng lẽ chúng ta để cho tiểu tiện nhân kia một mực ở trước mặt chúng ta diễu võ dương oai sao? Làm thế nào con có thể nuốt trôi cục tức này!”

Hồ Dương quận chúa nhìn Thẩm Nguyên Trân, thần sắc có vài phần trịnh trọng: "Đương nhiên sẽ không! Trong phủ này, người cản tay chúng ta không ít, lão thái quân lại càng mơ hồ hướng về phía tiểu đại phòng, cho nên chúng ta mới không thể hành động thiếu suy nghĩ, bị nó dễ dàng bắt lấy nhược điểm, chúng ta muốn không động thì thôi, vừa động liền đánh trúng bảy tấc của nó, khiến cho nó vĩnh viễn không có cơ hội xoay người! Chẳng những là nó, ngay cả tiểu đại phòng, chúng ta cũng phải cùng nhau lật đổ bọn họ!”

Nghe được những điều này, khuôn mặt Thẩm Nguyên Trân mơ hồ sáng lên. "Nương, con biết nên làm như thế nào!"

Dùng qua bữa tối, Thẩm Nguyên Ngọc chỉ mang theo Thải Loan đến Doanh Thúy cư thăm Thẩm Nguyên Y bị thương. Thải Loan trong tay cầm một cái hộp thật dài, trong đó chính là một trong hai thớt Khổng Tước lão thái quân đưa cho nàng, một thớt còn lại được nàng đưa cho muội muội Thẩm Nguyên Thư.

Thẩm Nguyên Y mang theo Thúy Kiều nghênh đón ở tiền sảnh, mời Thẩm Nguyên Ngọc vào đông sương phòng. Tỷ muội hai người phân khách chủ ngồi xuống, nhóm tiểu nha hoàn nối đuôi nhau tiến vào, dâng trà rót nước.

Thẩm Nguyên Ngọc nói chuyện phiếm hai câu, thấy dấu vết Thẩm Nguyên Y bị tát trên mặt đã tan gần hết, liền cười nói: "Ngũ muội muội có thể gọi người hầu hạ đi xuống trước hay không, ta có mấy câu muốn nói với muội.”

Thẩm Nguyên Y có chút hồ nghi nhìn nàng một cái, nói: "Các người đều đi xuống đi." Bọn nha hoàn lặng yên không một tiếng động lui ra, trong phòng chỉ lưu lại một Thúy Kiều.

Thẩm Nguyên Ngọc liền quay sang Thải Loan đang bĩu bĩu môi, Thẩm Nguyên Y đã sớm nhìn thấy Thải Loan cầm một cái hộp tiến vào, tuy nhiên Thẩm Nguyên Ngọc không nói, nàng cũng không tiện hỏi.

Thải Loan đi lên phía trước một bước, mở hộp ra, một mảnh ánh sáng rực rỡ chói mắt. Thẩm Nguyên Y biến sắc: "Tam tỷ tỷ đây là có ý gì?" Nàng ấy vì một thớt lụa Khổng Tước mà cãi nhau túi bụi, truyền đi cả nhà đều biết, lại không nghĩ tới Thẩm Nguyên Ngọc tùy tùy tiện tiện cầm một thớt ra, vậy ngày hôm qua mình cùng Thẩm Nguyên Trân cãi nhau như vậy, chẳng phải là chuyện cười sao?

Thẩm Nguyên Y lập tức liền tức giận: "Tam tỷ tỷ có ý gì, hôm nay tỷ đặc biệt đến đây trêu chọc tiểu muội sao?”

Thẩm Nguyên Ngọc lại thần sắc ân cần: "Ngũ muội muội, ta tuyệt đối không có ý này! Ta thực sự muốn tặng cho muội tấm lụa Khổng Tước này!”

"Vì sao?"

Thẩm Nguyên Ngọc nói: "Ta hy vọng muội giống như ta, nhớ kỹ sự sỉ nhục mà Thẩm Nguyên Trân đã từng mang đến cho chúng ta!”

Bạn đang đọc Cùng Nắm Tay Chàng (Bản Dịch) của Thải Điền
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi quytngot.senthom
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 4

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.