Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 61: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1612 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Gió nhẹ lướt qua, thổi bay sợi tóc của cô, Mặc Dận một lần cùng không ngại phiền toái vén ra sau.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến lúc điện thoại di động trên bàn sáng lên.

Anh không có để ý, yên lặng chờ màn hình đen lại.

Không qua vài giây, điện thoại lại sáng lên.

Anh không vui cúp điện thoại, soạn mấy tin nhắn gửi đi.

Thế giới, lại yên tĩnh trở lại...

Ánh mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào gian phòng, ấm áp mang rét lạnh đi.

Mặc Dận không nỡ nhìn người trên giường, rất nhiều lời chưa nói liền hóa thành một nụ hôn, rơi vào trán của cô.

“Chờ anh trở lại.”

Bên trong không có ai đáp lại anh, quyết đoán xoay người, không hề dừng lại.

“Ong ong ông...”

Thanh âm càng ngày càng nhỏ, xe càng ngày càng xa.

Chỉ là khi Mặc Dận rời đi rồi không có nhìn thấy, người anh luôn tâm tâm niệm niệm, đáng đứng ở cửa sổ nhìn anh rời đi.

Mặc Khuynh Thành tựa vào cửa sổ, nhìn chiếc Bentley khiêm tốn càng ngày càng đi xa, mãi đến khi không thấy đâu nữa.

Anh, vẫn là đi rồi...

Kỳ thật tại nháy mắt Mặc Dận đứng dậy, cô liền tỉnh, chỉ là không muốn mở mắt, làm bộ như mình vẫn còn ngủ say thôi. Cô nghĩ anh cũng có thể biết mình dậy rồi, chỉ là hai người cũng không nguyện phá hoàn cảnh này, giống như muốn dừng lại trong một khắc kia, mãi đến vĩnh viễn.

Đáng tiếc thời gian là tàn khốc như thế, tàn khốc đến không nguyện dừng lại từng phút từng giây, cuối cùng điện thoại vang lên, anh động, sau cùng một nụ hôn tiếp xuống, không nỡ lại quyết tuyệt, sau cùng một câu, lại có thể khiến cho cô rơi lệ.

Chờ anh trở về...

Nếu là bản thân còn không có tư cách đứng ở bên cạnh anh, bản thân liền cô gắng đến bên cạnh anh, mặc kệ bao lâu!

Mặc kệ con đường phía trước khó khăn bao nhiêu, nhiều kẻ thù lợi hại, bản thân đều phải vượt qua bụi gai, vượt qua núi cao, chém rụng hiểm trở!

Nghĩ như vậy, cô không do dự nữa, nhanh chóng thay một bộ quần áo liền xông ra ngoài.

Cô muốn nói cho Mặc Dận, nói cho anh biết, bản thân sẽ không chờ anh!

Rất nhanh, có một chiếc xe chạy ra khỏi Mặc gia, điều này cũng làm cho Lan Tuyết Mai vẫn lo lắng liền vui vẻ nằm lại trên giường.

“Hừ, khuê nữ nuôi lớn khuỷu tay liền rẽ ra ngoài!” Bên cạnh truyền ra một tiếng nói tràn đầy ám khí.

Lan Tuyết Mai vừa nghe xong, lập tức nở nụ cười, “Tuyển Thần, đã bao nhiêu tuổi rồi, lại vẫn còn ăn dấm chua của trẻ con, huống hồ Dận Nhi cũng không phải người ngoài.” Khuỷu tay không tính rẽ ra ngoài.

Mặc Tuyển Thần một bộ “Tôi không nghe tôi không nghe”, cho dù Mặc Dận là con trai của mình, nhưng Mặc Khuynh Thành chính là bảo bối của ông, ông làm sao có thể cứ như vậy để cô bị câu mất chứ.

Lan Tuyết Mai cũng không có để lời nói của ông trong lòng, kỳ thật bà cũng không bỏ được, chỉ là bà biết, hai đứa trẻ này ở cùng một chỗ, mới là tốt.

Mặc Khuynh Thành lái xe tại dần dần biến mất ở phía chân trời.

Nhanh lên, thêm một chút nữa!

“Kít.”

Lốp xe cùng mặt đất mạnh mẽ ma xát, cô đến xe cũng chưa khóa kĩ liền trực tiếp chạy ra ngoài.

Ở đâu, anh ở đâu!

Cô chỉ biết là anh muốn đi nước Y, cùng với Tô Nhạc Thiên, nhưng mà là cái sân bay nào chuyến bay nào thì hoàn toàn không biết, cô không xác định chỗ mình tới có đúng hay không, một khắc mở xe ra, liền nhận định là nơi này.

Cô chẳng có mục địch chạy chung quanh, tìm kiếm, hi vọng ngay sau một khắc liền có thể nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Nhưng trời cao giống như chơi đùa với cô, loa sân bay từng lần từng lần vang lên, cô biết thời gian không kịp nữa rồi, kích động, cước bộ có chút hỗn độn, mà lại không có chú ý bị ngăn trở.

“A!”

Nhìn càng ngày càng gần mặt đất, cô không cần suy nghĩ trực tiếp đưa cánh tay lên chắn ngay trước mắt.

Lúc này, bên hông đột nhiên xuất hiện một cánh tay mạnh mẽ, kéo cô vào trong lòng, cũng tại bên tai cô, khẽ thở dài một tiếng.

“Cục cưng, em cứ như vậy, anh sao có thể yên tâm đi được?”

Mặc Khuynh Tay bỏ tay xuống, nhìn khuôn mặt mình tâm tâm niệm niệm, mà lại không hiểu cảm thấy ủy khuất.

“Nhiều người chiếu cố bản công tử như vậy, người nào yêu thích anh!”

Mặc Dận không chút để ý lời của cô, chỉ là nhìn đôi mắt hơi hơi phiếm hồng của cô, đau lòng không thôi, “Cục cưng, anh yêu em là đủ rồi.”

Mặc Khuynh Thành nghe nói như thế, hốc mắt càng hồng, cô rất muốn hỏi, nếu yêu, vì sao vẫn muốn rời khỏi? Nhưng lời này cô nói không nên lời, bởi vì cô biết, nói ra chỉ tăng thêm đau thương thôi.

Mặc Dận ôn nhu vuốt sợi tóc hỗn độn của cô lên, đôi mắt thâm thúy lóe ra ánh sáng, giống như một vòng xoáy, hấp dẫn người khác nhìn vào bên trong.

Mặc Khuynh Thành ngoan ngoãn mặc anh chỉnh tóc cho mình, không lỡ trong lòng càng lúc càng mãnh liệt.

Động tác của Mặc Dận ngừng lại một chút, nhìn trên cổ tay cô, “Cục cưng, làm sao vậy?”

Cô cúi đầu xuống, không cho anh phát hiện ra giờ phút này mình có chỗ không hợp, rầu rĩ nói: “Không có chuyện gì.”

“Ài...”

Tiếng thở dài trùng trùng điệp điệp vang ở trên đầu cô.

Mặc Dận không nói gì, môi mỏng mềm mại nhẹ nhàng rơi trên đầu cô.

Giờ khắc này, mọi người xung quanh vội vàng đi lại đều biến thành bối cảnh, mà không gian này, chỉ có bọn họ.

“Các hành khách thân mến, chuyến bay nước Y số hiệu DHY253...”

Tô Nhạc Thiên làm cảnh bên cạnh nhịn không được lên tiếng, “Thiếu chủ, chúng ta phải đi rồi.”

Mặc Dận còn chưa nói, Mặc Khuynh Thành đã mở miệng trước.

Cô ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén trực tiếp bắn về phía cậu ta, chính người này đã chia rẽ cô và Mặc Dận.

“Tô Nhạc Thiên, không đúng, tôi nên gọi cậu là Cassiel, nếu là lúc trước tôi biết cậu tiếp cận tôi chính là vì Dận, tôi sẽ tại lần đầu tiên gặp liền làm thịt cậu.” Cho dù thời điểm kia cô vẫn chưa cường đại.

Tô Nhạc Thiên cảm thấy được có chút đuối lý, thật sự xin lỗi, “Khuynh Thành, mình biết mình nói cái gì cũng vô dụng, không sai, mình tới Hoa Hạ chính là vì Thiếu chủ, nhưng mình là thật tâm muốn kết bạn với mọi người.”

“Đừng nói hai chữ bạn bè, từ trong miệng cậu phát ra, quả thực là vũ nhục.” Cô giờ phút này, toàn thân tựa như con nhím, mặc kệ Tô Nhạc Thiên nói cái gì, bọn cô cũng không chút do dự đâm lại.

Tô Nhạc Thiên lại vẫn muốn nói gì đó, có thể kịp thời tiếng Trung của cậu không tốt lắm, cũng tìm không ra ngôn ngữ để giải thích cho chính mình.

Cậu muốn nói cho cô biết, bản thân cậu chưa từng hối hận đã quen bọn họ.

Cậu muốn nói cho cô biết, bản thân cậu chưa từng nghĩ tới việc làm tổn thương bọn họ.

Cậu muốn nói cho cô biết, bản thân cậu có nỗi khổ bất đắc dĩ.

Cậu muốn...

Nghìn câu vạn chữ, đều bị ánh mắt sắc bén của Mặc Khuynh Thành dừng lại ở cổ họng.

Toàn bộ phẫn nộ trong lòng Mặc Khuynh Thành bắn về phía cậu ta, cho dù cô hiểu rõ cậu chỉ là một nhân vật nhỏ.

Đột nhiên, trước mắt bỗng nhiên tối sầm.

Một đôi tay căn trở tầm mắt của cô, một giây sau liền nâng cằm cô lên.

“Cục cưng, chuyện không liên quan tới cậu ta.” Việc ở bên đó, một ngày nào đó vẫn phải giải quyết.

Cô hiểu ý của anh, nhưng một bụng lửa giận không phát tiết ra được, chẳng lẽ muốn cô đích thân tới nước Y đem đầu sỏ gây nên chuyện này lôi ra?

Cô nghĩ muốn, nhưng Mặc Dận tuyệt đối không nguyện.

“Được rồi, cục cưng, anh phải đi rồi, em mau về đi.” Muốn nói chờ anh, nhưng lại không nói ra miệng.

Mặc Khuynh Thành gật gật đầu, thật sự nhìn anh, “Dận, em sẽ không chờ anh.”

Mặc Dận không nói, vẫn cười nhìn cô như cũ, đáy mắt đều là sủng nịnh.

Cô còn nói: “Em cũng sẽ không nhớ anh.”

“Đại trang viên nhiều người như vậy, chính cung

Bạn đang đọc Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương của Tiên Nhược An Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.