Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyển 2 Chương 55: Thiếu

Phiên bản Dịch · 1151 chữ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Cục cảnh sát.

Tạ Tịch vẻ mặt tức giận, từ trường học đến cục cảnh sát, xảy ra rất nhiều chuyện ông ta đều để trong mắt, ban đầu đề nghị của ông ta không chỉ có khiến Mặc Khuynh Thành suy xét, cùng là vì phòng ngừa đến lúc đó thực đến chỗ cục cảnh sát, sẽ xảy ra chuyện như hiện tại, không nghĩ tới, coi như cùng mình đến đây, người của cục cảnh sát cũng không biết thu liễm lại.

“Bạn học Mặc, tôi cảm thấy chúng ta vẫn nên về lại trường học thì hơn, chuyện dân hợp tác với cảnh sát này, vẫn là thôi đi.”

“Ông cho là cục cảnh sát là nơi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao? Tôi nói cho ông biết, còn muốn chạy? Cùng điều tra xong rồi hãy nói tiếp!” Một cảnh sát đứng giữa Tạ Tịch và Mặc Khuynh Thành châm chọc nhìn ông.

“Cậu!”

“Đường Điền, cậu câm miệng lại cho tôi!”

“Đội trưởng!”

Mục Diệu một trận đau đầu, bọn người này bình thường hung hãn quen rồi, lại thêm mệnh lệnh của bên trên xuống, liền càng thêm không đem mấy người này để vào mắt, nếu là còn như vậy tiếp, còn không có ký tên đồng ý đâu, liền làm người chạy mất rồi.

“Đường Điền, tôi mời bọn người bạn học Mặc tới là để phối hợp điều tra, thái độ của cậu đây là thế nào, có phải muốn huấn luyện lại lần nữa không?”

Trong lời của ông ta, ẩn ẩn mang theo vài phần nguy hiểm, khiến cho Đường Điền nghe xong lập tức sửa lại thái độ.

“Đội trưởng, tôi biết sai rồi, là chúng tôi vừa rồi nghĩ là muốn đưa Mặc Khuynh Thành tới văn phòng, anh cũng thấy đấy, bên ngoài quá mức ồn ào, tôi cũng không muốn làm ra lỗi gì với án mạng này.”

Tảng đã trong lòng Mục Diệu cũng buông xuống một chút, nhưng lại nghĩ đến trong cục có kẻ dối trá, suy nghĩ rồi nói: “Lần này liền thôi, còn có, hai người đi trước đi, tôi đưa bạn học Mặc là được rồi.”

Hai người kia sao có thể không đồng ý, vội vàng gật đầu rời đi.

Mục Diệu thật có lỗi nhìn về phía ba người nói: “Ngại quá, không nghĩ tới mọi người lại gặp chuyện như này, không nghĩ tới, ài...”

Tạ Tịch bây giờ còn có chút tức giận bất bình, nhưng mà nhìn thấy thái độ của ông ta coi như không tệ, quyết định không so đo nữa, nhưng mà...

“Đồng chí, tôi là không sao cả, trái lại là bạn học Mặc, em ấy là tới phối hợp điều tra, không phải tôi muốn gây khó dễ anh, nhưng mà anh cũng thấy đấy, tình huống như vậy đến cả tôi là người thành niên cũng có chút không chấp nhận được, huống chi là bạn học Mặc còn vẫn chưa thành niên.”

Ngụ ý chính là, vị thành niên được pháp luật bảo vệ.

Mục Diệu ngây người, lúc này mới phản ứng kịp cô vẫn còn là vị thành niên.

Lần này không dễ làm rồi, phải biết rằng, pháp luật của Hoa Hạ với vị thành niên mà nói, là tương đương khoan dung, coi như ông ta có thể ép cô ký tên, kết quả cuối cùng nghiêm trọng nhất cũng chỉ là nhốt vào trại cải tạo vài năm.

“Giáo sư, hai vị đồng học, tôi biết chuyện như vậy khiến cho lòng mọi người lạnh đi, tôi cũng cảm thấy thật có lỗi, nhưng là tôi trịnh trọng đảm bảo với mọi người, tình huống như vậy, tuyệt đối không xảy ra lần nào nữa, sau khi điều tra xong, cũng do tôi tự mình tới, mọi người cảm thấy thế nào?” Mặc kệ thế nào, trước nghĩ cách giữ lại bọn họ rồi nói chuyện sau.

Tạ Tịch không nói gì, giống như Hứa Tịnh, nhìn về phía Mặc Khuynh Thành, chờ cô ấy trả lời.

Nụ cười trên mặt Mặc Khuynh Thành vẫn không đổi lại, dưới tầm mắt mọi người, ngược lại càng thêm sáng lạn, nhìn người trước mắt sáng lên, tim đập rộn lên.

“Không có chuyện gì, nhưng mà phải nhanh, nếu không thì không kịp thời gian.”

Ba người không hiểu ý của cô, đại khái có thể là sau đó vẫn còn phải đi học.

Nhưng mà mặc kệ thế nào, Mục Diệu đều phải giữ bọn họ lại.

“Đương nhiên có thể, chúng ta nhanh đến văn phòng chút đi, nơi đó an tĩnh một chút.”

Mặc Khuynh Thành cười không rõ hàm xúc, mang theo Hứa Tịnh cùng Tạ Tịch chuẩn bị đi tới văn phòng.

Vừa mới đi tới, cô liền nhìn đến ngọn đèn mờ ảo, mắt nhìn cả phòng chỉ có một cái bàn, bốn cái ghế, chỗ kì lạ duy nhất chính là có một bức kính thủy tinh không nhìn thấy bên ngoài.

Đáy mắt cô nháy mắt hiện lên vẻ u quang, thế mà lại đưa cô tới phòng thẩm vấn, xem ra không cần hoài nghi tâm tư của mấy người cảnh sát này rồi.

“Mọi người ngồi xuống trước, tôi đi lấy bản khai.” Nói xong, Mục Diệu xoay người đi ra ngoài.

Hứa Tịnh nhìn hoàn cảnh như vậy, trong lòng có chút sợ hãi, bất an không yên lòng kéo kéo Mặc Khuynh Thành, “Công tử, chỗ này thật âm trầm.”

“Không có việc gì, nhưng mà là ngọn đèn có vấn đề.” Cô an ủi.

Tạ Tịch cũng nói: “Bạn học Hứa, nếu là sợ hãi có thể đi ra ngoài, tôi nghĩ chắc sẽ không mất quá nhiều thời gian.”

Này không nhất định đâu.

Trong lòng Mặc Khuynh Thành phản bác, cô không tin Tạ Tịch không nhìn ra tâm tư của mấy người này, ông ấy nói như vậy, cũng chỉ là an ủi Hứa Tịnh, đồng thời để cho chính ông không nghĩ quá nhiều thôi, đối với điểm này, cô chỉ có thể nói, không cần lừa mình dối người đâu.

“Két.”

Lúc này, cửa phòng mở ra, trong tay Mục Diệu cầm một bản văn kiện đi đến.

“Mọi người sao vẫn còn đứng vậy, nhanh ngồi xuống đi.”

Bốn người ngồi xuống.

Mục Diệu nhìn Mặc Khuynh Thành ngồi ở đối diện, mở văn kiện ra, một bộ giải quyết việc chung.

“Tên.”

“Mặc Khuynh Thành.”

“Tuổi.”

“17.”

“Quan hệ với người chết là gì.”

“Bạn học.”

“Nghe nói cô với người chết có xung đột.”

“Không tính.”

Mục Diệu dừng động tác trên

Bạn đang đọc Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương của Tiên Nhược An Nhiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.