Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

14:

Phiên bản Dịch · 2074 chữ

- "Ngươi thực sự chuẩn bị làm như vậy?" Vương Tuyết nhìn vẻ mặt buông lỏng của Sở Thiên thận trọng hỏi trong ánh mắt lóe lên vẻ lo âu.

- "Ừ người đắc tội ta thì tuyệt đối ta sẽ không cho hắn có cuộc sống tốt! Bất quá ngươi yên tâm đi mọi chuyện ta đều đã an bài xong, chưa biết được là mèo nào cắn mỉu mào đấy!" Sở Thiên nhìn Vương Tuyết trước mắt mà có chút bất đắc dĩ, nha đầu kia rõ ràng là quan tâm mình thế nhưng vì sao mỗi lần đều như xa cách ngoài ngàn dặm đây?

- "Thế nhưng..." Vương Tuyết còn muốn nói điều gì nhưng cuối cùng vẫn không nói gì chỉ là khe khẽ thở dài. Trong lòng nàng cũng không hiểu bản thân rõ ràng ghét nam nhân trước mặt thế nhưng vì sao mỗi thời điểm hắn bị nguy hiểm bản thân lại lo lắng đây? "Vậy chính ngươi cẩn thận một chút!" Nàng cũng chỉ có thể nhắc nhở như vậy, cùng làm việc với Sở Thiên một thời gian dài cũng hiểu rõ tính tình của hắn, sự tình hắn đã quyết định thì chắc chắn không thay đổi.

Sở Thiên đứng trên bậc thang nhìn về phía thành viên Long Tổ đang chỉnh tề đứng thành hai nhóm tập trung tinh thần mà thoả mãn gật đầu. Phải biết rằng trên toàn thế giới có thể so sánh bộ đội đặc chủng Trung Quốc cũng chỉ có Hải Báo Đột Kích Đội của Mỹ mà thôi, điểm này chính là kiêu ngạo của người dân nước ta. Thời gian chênh lệch đã không nhiều lắm, Sở Thiên hướng về phía Vương Tuyết gật đầu một cái Vương Tuyết lập tức hiểu được cầm sấp tư liệu tiến về phía trước, liếc mọi người vài cái rồi lớn tiếng đọc.

- "Trương Sinh sinh năm 1960 mười tám tuổi đến Macao dựa vào sự anh dũng hiếu chiến mà gia nhập tổ chức xã hội đen ở Macao, về sau lại dựa vào việc buôn bán ma túy để trục lợi. Gia nghiệp được ngư hiện tại cũng liên quan đến một phần vào việc bức nữ tử xinh đẹp có gia đình mắc nợ để tiếp khách, cho tới bây giờ hắn vẫn nắm giữ một đường dây buôn bán ma túy lớn. Vương Tuyết đọc xong tội trạng Trương Sinh liền thối lui ra phía sau Sở Thiên. Sở Thiên cũng không nói gì chỉ là đứng nơi đó lẳng lặng nhìn xuống phía dưới, biểu tình, sắc mặt đám người Vương Cương cũng không đồng nhất có kinh ngạc có không nói nên lời còn có phẫn nộ. Đây hết thảy đều là Sở Thiên an bài hắn biết làm lính thống hận nhất chính là người như Trương Sinh vậy không chuyện ác nào không làm, sở dĩ như vậy mới có thể kích khởi ý chí chiến đấu lớn nhất của bọn họ.

- "Các huynh đệ liền là một người như vậy chính là một đại ác táng tận thiên lương nhưng bởi vì có tiền cùng các loại quan hệ mà vẫn tiêu dao sống trên thế giới này cũng không có ai đi quản lý hắn cũng không có một ai đi chế tài hắn. Vì sao? Vì sao người như vậy có thể nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đây? Ta không dám đối với luật pháp của chúng ta làm ra đánh giá, ta cũng không thể nói chế độ của chúng ta thế nào thế nhưng ta là muốn cho các ngươi thấy rõ thế giới này vốn chính là không công bằng! Vốn chính là một cái nhược nhục cường thực thế giới! Quản việc mà người khác không dám quản, giết người khác không dám giết chính là nhiệm vụ Long Tổ chúng ta! Ngày hôm nay nhiệm vụ của chúng ta chính là đi phá hư cùng tiêu diệt hắn, để bọn hắn biết một chút về tinh thần của Long Tổ chúng ta, các ngươi có chịu không?

- "Được!" Mọi người cùng nhau hô to. Sở Thiên một phen dõng dạc diễn thuyết quả thực đả động Vương Cương cùng các đội viên của hắn. Trên mặt của bọn họ đều tràn đầy vẻ đố kị thần tình điên cuồng, từng cái xoa xoa tay nóng lòng muốn thử. Những người này là khả ái như thế ghét ác như cừu. Lần thứ hai chúng ta chào những quân nhân khả ái này a!

- "Được! Một hồi ta mang mọi người đi lấy vũ khí, tối hôm nay 2 giờ chúng ta sẽ hành động, các ngươi hết thảy đều nghe theo Vương Cương an bài. Mọi người bây giờ hãy đi chuẩn bị một chút đi!" Mười giờ tối Sở Thiên mang theo Long Tổ đến địa điểm đã ước định, một cái sườn núi nhỏ ở ngoại ô Macao, Triệu Chấn Quốc đã sớm chờ tại nơi này, phía sau hắn còn có một xe tải lớn trang bị đầy đủ vũ khí.

- "Sở lão bản làm sao bầy giờ người mới đến, những gì ngươi yêu cầu ta đã chuẩn bị tốt, ngay ở trong xe tải phía sau! Dùng xong ngươi phải lập tức trả lại bằng không sẽ xảy ra đại sự!" Triệu Chấn Quốc có chút bận tâm dặn dò.

- "Yên tâm đi Triệu cục trưởng sẽ không ai biết được chuyện xảy ra hôm nay! Bên trên có muốn biết cũng không dễ dàng như vậy!" Sở Thiên lạnh giọng lệnh một tiếng hướng về phía sau vung tay lên, thành viên Long Tổ lập tức chạy đến xe tải bắt đầu kiểm tra vũ khí.

- "Súng ống đều còn mới tinh, nơi đây còn có ống phóng rốc-két so với bộ đội chúng ta đều phải tiên tiến hơn!" Nhìn từng cái sinh long hoạt hổ hán tử Triệu Chấn Quốc đều cả kinh.

- "Sở lão bản ngươi từ nơi nào tìm được nhiều thủ hạ mạnh như vậy, so với người của ta đều mạnh hơn!" - "Ha hả đây đều là một ít người ở dưới tay ta kiếm cơm, bất quá có chút khí lực mà thôi." Sở Thiên cười lấp liếm cho qua dù sao thân phận của bọn Vương Cương thì vẫn là càng ít người biết càng tốt. Vương Cương kiểm tra xong liền chạy tới chỗ Sở Thiên báo cáo.

- "Lão bản tổng cộng bốn mươi bảy khẩu súng tự động, mười rương đạn, ống phóng rốc-két cùng hai mươi viên đạn hỏa tiễn và một trăm quả lựu đạn." Sở Thiên gật đầu phân phó Vương Cương phân phát vũ khí cho các huynh đệ sau đó liền cáo biệt Triệu Chấn Quốc dẫn theo Long Tổ đi về phía biệt thự Trương Sinh. Triệu Chấn Quốc đứng nơi đó nhìn đám người Sở Thiên đi xa trong ánh mắt hiện lên vẻ dử tợn.

- "Thế nào sẽ không làm sao chứ? Đừng đến lúc đó lại đem chúng ta tạc!" Sở Thiên quay về phía thành viên đang cõng ống rốc-két vẻ mặt hưng phấn nói đùa.

- "Lão bản ta đây chính là chuyên môn mà ta được huấn luyện trong quân a! Mấy ngày nay tay ta đều có chút ngứa đây! Lão bản vừa rồi người nọ là ai? Làm sao có nhiều như vậy vũ khí hạng nặng, quốc gia đối với vũ khí khống chế rất nghiêm đấy!" - " Im miệng! Không nên hỏi điều không nên hỏi!" Vương Cương ngồi một bên hung hăng mắng người chiến sĩ kia, phục tòng mệnh lệnh chính là thiên chức của quân nhân, một câu cũng không hỏi cho tới nay đã thành thói quen bọn họ.

- "Không có việc gì ngươi đã hỏi ta không ngại nói cho ngươi biết vừa rồi người kia chính là trưởng cục công an thành phố, những thứ súng ống này là do hắn từ kho quân dụng lén mang ra cho chúng ta. Ha hả!" Sở Thiên cũng muốn bọn hắn sớm nhận rõ thực trạng hiện tại của xã hội, chuyện này cũng không nhất định là chuyện xấu! Tiểu chiến sĩ gương mặt kinh ngạc tựa hồ muốn nói cái gì nhưng thấy Vương Cương liếc mắt rốt cục cũng không có nói ra. Sở Thiên mỉm cười "ngươi là muốn hỏi vì sao hắn lại mang súng ra cho chúng ta dùng đúng không? Kỳ thực vấn đề này rất đơn giản hiện tại xã hội này tiền giải quyết được ra nhiều sự tình, sau này ngươi liền sẽ rõ ràng!" Tiểu Chiến sĩ oh một tiếng tựa hồ minh bạch, Vương Cương cuối đầu ở một bên mới vừa lộ ra vẻ kinh ngạc cũng khe khẽ thở dài như đã nghĩ ra điều gì đó. Thời gian đến mười hai giờ đêm, người của Sở Thiên đã phục sẵn gần biệt thự Trương gia, Sở Thiên nhận được tin tức Trương Sinh cùng lão bà đi tham gia một cái yến hội buổi tối sẽ không trở về biệt thự. Sở dĩ Sở Thiên quyết định tối hôm nay tiến công là vì Lý Dĩnh, dù sao người tu chân vẫn là vấn đề làm người nhức đầu. Tối hôm nay nhiệm vụ chính là cứu Chu Địch ra, nếu như có thể thuận tiện tìm được Thanh Long chi ngọc thì đó chính là không thể nào tốt hơn.

- "Ta nói lại một lần với các ngươi, đi vào sau đó phải tận lực đả kích trong bọn họ, ai có ý đồ không tốt có thể giết liền giết! Nhiệm vụ chính là tìm một vị cô nương, ảnh chụp vừa rồi ta đã cho các ngươi xem ngàn vạn không được nàng bị thương tổn! Trong đó có rất nhiều người hơn nữa đều trang bị súng ống, mọi người nhất định phải chú ý an toàn. Sau nửa giờ chia thành từng nhóm rút lui, tập hợp lại ở sòng bạc. Mọi người hiểu chưa!" Sở Thiên hạ giọng dặn dò mọi người.

- "Minh bạch!" Bởi vì có vũ khí trong tay nên mọi người trả lời đều rất khí thế, vẻ mặt đầy hưng phấn.

- "Trương Long ngươi mang theo mười người từ phía sau đánh bọc tới, Trương Hổ ngươi mang theo mười người từ cánh bên, những người còn lại từ cửa chính vọt vào chờ ta giải quyết cửa hai cái cái còi báo động thì bắt đầu hành động!" Vương Cương thấp giọng phân phối tấn công sách lược.

- "Chậm đã!" Sở Thiên nhìn Vương Cương vừa định hành động thì ngăn lại. "Hai cái lính gác ở cửa giao cho ta đi!" Sở Thiên biết trong những người này khẳng định có người không phục mình, cũng muốn bại lộ một chút thực lực để bọn hắn tâm phục khẩu phục!

- "Lão bản cái này quá nguy hiểm! Trên người bọn họ có súng." Vương Cương mặt lộ vẻ buồn rầu tựa hồ không quá tin tưởng thực lực Sở Thiên. Hắn vừa mới dứt lời Sở Thiên đã động, Vương Cương thậm chí còn không có thấy rõ ràng thân ảnh của hắn thì Sở Thiên đã đến cnah hai cái lính canh phòng trước mặt. Hai cái lính gác ở nơi đó còn đang thảo luận chuyện mua vui đêm qua thì đột nhiên cảm giác được trước mắt hàn quang lành lạnh lóe lên thì cảm giác đau đớn từ cổ lan tràn đến toàn thân, kinh ngạc quay đầu thấy khuôn mặt tà ác kia của Sở Thiên bọn họ muốn hô to nhưng lại không ra một điểm âm thanh, tiên huyết trong nháy mắt từ cổ của bọn họ bên trong phun ra ngoài, tử vong đã bao trùm lấy bọn họ. Sở Thiên cười lạnh một tiếng biết bọn họ đã sống không nổi nên cũng không để ý đến bọn họ từ từ đem dao găm trong tay cất đi xong hướng về phía sau vung tay lên. Vương Cương chứng kiến hết thảy nhưng thật ra nhìn trân trân một cái rồi hô to tiến lên! Theo tiếng hô một viên hoả tiễn hướng về phía biệt thự gào thét đi tạo thành ánh lửa hồng giữa bầu trời trống không trong biệt thự.


Bạn đang đọc Cực Phẩm Lưu Manh của Đêm tối không tịch mịch
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật GinLucifer
Lượt thích 3
Lượt đọc 246

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.