Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kế hoạch

Phiên bản Dịch · 1569 chữ

"Sao vậy?" Tống Viễn Trình quay đầu sang, hỏi.

Tống Uyên lắc đầu một cái, trong lòng tuy có nghi ngờ, nhưng lại nói: "Không có gì."

Hai người về đến nhà, phát hiện quản gia đã cho người sắc thuốc bắc xong.

"Ta có thể không uống không." Tống Uyên nhìn chất lỏng màu đen sền sệt, bên trong còn tỏa ra mùi gay mũi, bản năng bày tỏ ý cự tuyệt.

Nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của cha hắn, chỉ có thể nhắm mắt uống vào.

Thật khó uống.

"Thuốc đắng giã tật, chịu khó một chút là được." Tống Viễn Trình nói như vậy.

Tống Uyên bĩu môi, từ chối cho ý kiến.

Nhưng sau khi uống thuốc vào, Tống Uyên phát hiện cơ thể mình đang nhanh chóng hấp thu dược lực.

Loại tốc độ này, nhanh đến mức có thể cảm nhận rõ ràng, hơn nữa, bữa cơm vừa ăn ban nãy, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, cũng đã tiêu hóa hơn nửa.

"Loại tốc độ hấp thu này, thật là đáng sợ." Tống Uyên thầm nói.

Xác nhận Tống Uyên đã không có gì đáng ngại, Tống Viễn Trình cũng vội vàng ra khỏi nhà, đi tới nha môn báo cáo.

Từ sau khi phát hiện cương thi trong Khang Thành, cả quan phủ lúc nào cũng trong trạng thái căng thẳng. Trương huyện lệnh sau khi cầu cứu với triều đình, cũng phát thiệp mời cao thủ trên giang hồ, cùng đối phó với sự kiện này.

Nhưng tin tức cũng chỉ giới hạn ở nơi này, quan phủ đã phong tỏa tin tức, thứ nhất là để tránh toàn thành hỗn loạn, thứ hai là sợ bứt dây động rừng, đưa tới phiền toái lớn hơn.

Nhưng xét cho cùng đấy cũng không phải là giải pháp, nếu không giải quyết nhanh chuyện này, rất có thể sẽ xuất hiện tai họa lớn hơn.

"Bây giờ điều quan trọng nhất là nâng cao thực lực bản thân, ai mà biết được địch nhân cường đại như nào." Trong lòng Tống Uyên cảm thấy rất cấp bách.

Nghĩ tới phác đao, Tống Uyên lại bắt đầu một ngày tu luyện ở hậu viện.

Sở học của hắn là Liệt Hổ đao pháp, về bản chất coi như là võ thuật nội gia.

Với hiểu biết về võ học của Tống Uyên, ngoại trừ nội lực mờ mịt không có đầu mối kia, thì võ thuật được chia làm hai loại vỗ thuật ngoại gia và võ thuật nội gia.

Võ thuật ngoại gia chủ yếu tu luyện da, võ thuật nội gia thì tu luyện cả trong lẫn ngoài, nhưng chủ yếu là rèn luyện nội tạng.

Đặc trưng của nội gia quyền chính là sức mạnh sinh ra từ bên trong, có thể điều động nội lực và ngoại lực cùng tụ tập một chỗ, bộc phát tạo ra lực lượng mạnh hơn võ thuật ngoại gia nhiều.

Nhưng võ thuật nội gia rất ít ỏi, chỉ cần nắm giữ một môn võ, một khi tu luyện thành công, là có thể nổi danh trong võ lâm.

Liệt Hổ đao pháp chính là một môn võ thuật như vậy.

Môn võ này chia làm năm chiêu: Mãnh hổ hạ sơn, Liệt hổ khiếu lâm, Ngọa hổ phi đằng, Hổ thôn bát hoang và Long hóa hổ biến.

Môn công phu này tu luyện chính là bạo kích, ở trong chiến đấu không ngừng tích lũy sức mạnh, sau đó bùng nổ đột ngột, uy lực vô cùng kinh người.

Sau khi trải qua lễ tẩy máu, thể chất Tống Uyên được tăng cường thêm một bước. Hắn luyện đao pháp từ đầu tới cuối một lần, khi sử dụng bạo kình, trực tiếp đánh vỡ một tảng đá cao nửa thân người thành nhiều khối văng tung tóe.

"Uy lực mạnh hơn trước năm thành, cái này mới chỉ là lực lượng thân thể, nếu sử dụng cỗ lực lượng bí ẩn kia, không biết sẽ có hiệu quả như nào."

Tống Uyên nóng lòng muốn thử, giơ đao vận khí một lần nữa, điều động cỗ lực lượng thần bí kia theo lộ tuyến vận hành Liệt Hổ đao pháp.

Một khắc sau, làn da Tống Uyên trở nên đỏ ngầu, cơ bắp toàn thân bắt đầu trở nên căng cứng, những sợi gân xanh nổi đầy trán, cổ, tay và hai chân hắn.

"Hừ!"

Tống Uyên rên lên một tiếng, phun ra một hơi khói trắng, hét lớn: "Hổ thôn bát hoang!"

Trường đao hạ từ trên xuống, rồi đột ngột chém ra, một cỗ lực lượng dọc theo cánh tay truyền vào trong thanh đao.

Trường đao chém ra, một luồng khí vô hình bắn ra từ thân đao, đánh lên trên hòn giả sơn cách đó không xa.

"Bành!"

Một tiếng nổ vang lên, hòn giả sơn cao xấp xỉ ba thước bị đập vỡ hơn nửa, đá vụ bắn tung tóe bốn phía, bốc lên một đám bụi mù.

"Lực lượng được tăng cường thật nhiều." Tống Uyên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn cảnh tượng phá hoại mình gây ra, đối với lực lượng trong cơ thể tỏ ra vô cùng hài lòng.

"Đây mới chỉ là khởi đầu."

Tống Uyên ngày càng muốn thu thập thêm năng lượng, mau chóng tu bổ pho tượng trong cơ thể.

Nhưng mặc dù lực lượng mới có được rất mạnh, nhưng yêu cầu đối với vũ khí cũng cần cải thiện.

Tống Uyên nhìn lỗ thủng trên phác đao đang cầm, thở dài, tập võ đúng là tốn tiền.

Vứt thanh đao trong tay đi, quay trở về phòng, lấy một bọc nhỏ từ dưới gối ra.

Mở bọc vải ra, bên trong có một ít bạc vụn.

"Trong tay ta có khoảng năm mươi lượng bạc, muốn chế tạo một thanh đao tốt, phải tốn ít nhất hai mươi lượng."

Tống Uyên cầm bạc trong tay, lên kế hoạch chi tiêu.

Hắn phát hiện thể chất bản thân không chỉ là được tăng cường, mà còn là phá vỡ giới hạn của cơ thể.

Nói cách khác, trước đây thân thể hắn đạt tới giới hạn, thực lực ngưng trệ, nhưng rốt cuộc bây giờ có thể tiếp tục tăng trưởng lên nữa.

Cho nên ngoài việc mua vũ khí, Tần Minh còn phải sắp xếp chi tiêu mua dược liệu, tiếp tục kế hoạch ngâm thuốc.

Ngoài ra hắn cần mua một môn võ mới, tốt nhất là quyền pháp hoặc thân pháp.

Tống Uyên tin tưởng, sau khi có lực lượng mới hỗ trợ, hắn có thể phát huy uy lực võ công tới tận cùng.

Chính vì như vậy, Tống Uyên phát hiện hơn năm mươi lượng bạc này của hắn không đủ dùng.

"Được rồi, nếu không đủ, chỉ có thể xin cha cho thêm." Tống Uyên bất đắc dĩ thở dài.

Sớm biết như vậy, lúc trước khi hắn ra ngoài rèn luyện, giết nhiều thổ phỉ hơn một ít.

Cất gói bạc vào trong ngực, Tống Uyên ra khỏi nhà, đi về địa phương hắn rất quen thuộc.

Khu Nam Khang Thanh chủ yếu toàn thợ thủ công sinh sống, những người này có tiền hơn so với dân nghèo, nhưng bởi vì quy định triều đình không cho phép thợ thủ công tham gia thi cử, nên vẫn bị coi là tầng lớp thấp kém.

Điều đó khiến cho thợ thủ công có cuộc sống khá giả hơn so với người nghèo, nhưng địa vị vẫn thấp kém vô cùng, chỉ hơn nô lệ một ít.

Bởi vì Tống Uyên luyện võ quanh năm, vũ khí trong tay thường xuyên hư hỏng, nên hay tới tiệm rèn nơi này để tu sửa, qua lại hai lần, đã trở nên quen biết người dân khu này.

Đi qua một con hẻm nhỏ, Tống Uyên tới được đường chính khu Nam, hay được gọi là Nam Nhai, tuy nơi này không tràn ngập tiếng hò hét rao hàng, nhưng có thể nghe được những âm thanh "Đinh đinh đông đông" "Ông ông ông" của kim loại va đập.

Nơi này có tiệm gỗ, tiệm bán quan tài, tiệm rèn, vân vân, thậm chí có người còn chuyển xưởng của mình tới mặt đường, gõ gõ cưa cưa ngay tại chỗ, khom người cúi đầu, hai tay không ngừng ra hiệu.

Tống Uyên đi qua đám người náo nhiệt, đi tới một cửa hàng có mặt tiền tương đối lơn, trên biển hiệu viết - Tân Ký Thiết.

"Ui, Tống công tử, ngọn gió nào đưa ngài tới đây vậy?"

Nhân viên trong tiệm đã quen mặt Tống Uyên, vội vàng đi ra khỏi quầy, tươi cười tiếp đón Tống Uyên.

"Gọi chưởng quỹ các ngươi tới đây, ta có đơn đặt hàng lớn!" Tống Uyên đặt phế đao lên trên mặt quầy vỗ một cái, hô lớn.

Nhân viên vôi vàng nói: "Được được, xin Tống công tử chờ một chút, ta xin chạy đi mời chưởng quỹ ra gặp ngài."

Vừa nói xong, hắn vội vàng chạy vào phía trong.

Không lâu lắm, bên trong có một giọng cười phóng khoáng vọng ra: "Ha ha ha! Tống hiền đệ, ngươi còn nhớ ta không?"

Tống Uyên nghe tiếng nhìn lại, nhất thời kinh ngạc: "Sao lại là ngươi?"

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.