Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tống Uyên

Phiên bản Dịch · 1534 chữ

Sáng sớm đầu hè, mặt trời còn chưa ló, gió lạnh phe phẩy, xưa tan mấy ngày nóng bức.

Tống Uyên ngồi xếp bằng trên ghế đá trong sân, trong tay cầm một quyển sách ố vàng, lật đi lật lại mấy trang sách.

Một lúc sau, Tống Uyên thở dài, đặt sách lên trên bàn đá.

"Rốt cuộc nội lực là thứ gì, nó là một truyền thuyết, hay thực sự có tồn tại?"

Từ khi Tống Uyên tập võ tới nay, vấn đề này đã làm khó hắn nhiều lần.

Lúc mới tập võ, cha Tống Uyên, Tống Viễn Trình đã nói qua với hắn, ở trong giới võ thuật có một loại truyền thuyết, đó chính là khi tu luyện thân thể con người tới cực hạn, có thể sinh ra một loại lực lượng đặc thù bên trong cơ thể, loại lực lượng này được gọi là nội lực.

Nhưng Tống Viễn Trình cho rằng đó chỉ là truyền thuyết, độ tin cậy không cao, không cần coi là thật.

Bởi vì bản thân hắn chính là cao thủ võ lâm, ở trong giới võ lâm Chương Quốc, đều có danh tiếng không nhỏ.

Lúc còn trẻ, Tống Viễn Trình cũng từng bái phỏng qua rất nhiều cao nhân, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng thấy ai là nội lực cường giả.

Người nói vô tình, nhưng người nghe lại có lòng.

Tống Uyên luyện Liệt Hổ đao pháp tu luyện tới đại thành, luôn thử đột phá cực hạn thân thể, để sinh ra nội lực trong cơ thể.

Nhưng mà ba năm trôi qua, lại không có bất kỳ sự thay đổi nào.

"Ài, có lẽ cần truyền thừa đặc thù, nhưng loại truyền thừa này, không thể tìm thấy trong dân gian." Tống Uyên lắc lắc đầu, vẻ mặt có chút tịch mịch.

Nói đến, hắn cũng đã đi tới thế giới này được ba năm, thân thể này của hắn, cũng đã mười sáu tuổi.

Ban đầu hắn cảm thấy mình là người trọng sinh, sẽ không giống những người khác, người khác không luyện ra được nội lực, không chừng hắn lại có thể luyện ra.

Có thể mới tu luyện mới chút, trong đầu hắn sẽ có âm thanh "Đinh", sau đó hệ thống xuất hiện.

Nhưng thực tế cho hắn biết, hệ thống, ngón tay vàng, đều có, nhưng là có trong mơ.

Cứ ngủ nhiều, rồi cái gì cũng sẽ có.

Nếu phải nói sau khi trọng sinh có gì bất đồng, đó chính là thể chất hiện tại của cỗ thân thể này.

Trước khi hắn trọng sinh vào, chủ nhân thân thể này có thể nói là yếu nhược lắm bệnh, cuối cùng tới mười ba tuổi thì bệnh chết, sau đó liền do hắn tiếp quản cỗ thân thể này.

Sau đó, Tống Uyên dần dần phát hiện, sau khi hắn trọng sinh vào, thể chất trở nên càng ngày càng tốt, tu luyện võ công làm ít hưởng nhiều.

Chỉ mất ba năm, Tống Uyên có thể đánh ngang tay với cha hắn.

Phải biết, Tống Viễn Trình thành danh giang hồ đã mười mấy năm, tập võ cũng hơn hai mươi lăm năm.

Tống Uyên chỉ dùng ba năm đã đuổi kịp Tống Viễn Trình, hình dung hắn là kỳ tài luyện võ, cũng không nói quá.

Dù vậy, hắn vẫn không biết rõ tu luyện như thế nào để ra nội lực.

"Được rồi, đi một bước tính một bước, đi ăn điểm tâm trước, sau đó ra ngoài mua ít dược liệu làm thuốc tắm."

Tống Uyên cầm quyển sách trên bàn, bước vào trong nhà.

"Uyên ca, Uyên ca!"

Một giọng nói truyền tới, phá vỡ không gian tĩnh lặng trong sân.

"Ừ?"

Tống Quyên quay lại, thấy một bổ khoái trẻ tuổi mặc đồ đỏ bước vội vào.

"Liễu Khởi, thế nào, xảy ra chuyện gì?" Tống Uyên đi về phía trước hai bước.

Bộ khoái gọi là Liễu Khởi kia thở hổn hển hai cái, nuốt nước miếng nói: "Khu Bắc lại có người chết."

"A, đã biết, sau đó thì sao?" Tống Uyên bất lực nhìn Liễu Khởi, nhưng trong lòng đã biết đối phương định nói gì.

"Lần này không giống, tử trạng người chết rất kỳ quặc, Trương đại nhân cùng Tống bộ đầu đều đi có việc, cho nên muốn mời Uyên ca tới xem một chút."

"Quả nhiên!"

Trong lòng Tống Uyên thầm than, sau đó lắc đầu nói: "Các ngươi có hiểu làm gì không, ta thật không biết phá án, trước đó đều là trùng hợp, các ngươi mời cao nhân khác đi."

Liễu Khởi cười khổ nói: "Uyên ca, nói thật với ngươi, là Trương đại nhân tự mình chỉ đích danh ngươi, hay là ngươi phối hợp một chút, dù gì cũng suy nghĩ cho Tống bộ đầu một chút, ngươi cũng không thể để cha ngươi mất mặt trước mặt đại nhân đi."

Nói đến mức này, Tống Uyên cũng không cách nào từ chối được nữa, chỉ có thể gật đầu: "Được rồi."

Lần này đứng dậy cười nói: "Được, chúng ta đi ngay bây giờ đi."

Tống Uyên đi theo Liễu Khởi, nhưng trong lòng có hơi chột dạ.

Đối với phá án, Tống Uyên cũng chỉ dựa vào vài cuốn tiểu thuyết trinh thám từng xem kiếp trước, đã từng góp ý cho cha hắn, cũng chính là Tống bộ đầu trong miệng Liễu Khởi.

Thật tình cơ, hắn lại phá thành công hai vụ án mạng hóc búa của Khang Thành.

Vì vậy, Tống Viễn Trình thổi phồng hắn lên, trực tiếp để trăm họ trong Khang Thành đều biết, công tử Tống gia tuổi còn trẻ, nhưng biết tính toán chi li, xử án như thần.

Sau đó, Tống Uyên bị người ta tung hô, cho dù hắn hết sức chối, cũng chỉ khiến người khác cảm thấy, Tống công tử khiêm tốn, không kiêu ngạo.

Ngược lại Tống Uyên không quan tâm tới việc được tung hô, chẳng qua hắn cảm thấy mình không nên gạt người, đến lúc vỡ lở, mất nhiều hơn được.

Sau một hồi than thở, Liễu Khởi đã dẫn Tống Uyên tới địa điểm xảy ra án mạng.

Khu Bắc trong Khang Thành coi như là thuộc về dân nghèo, trăm họ cuộc sống nơi này tài nghệ thấp kém, dù là nhà ở hay cơ sở xung quanh, cũng là kém cỏi nhất bên trong Khang Thành.

Xuyên qua mấy túp lều tranh, Tống Uyên đi tới một căn nhà đất khá lớn, là hiện trường vụ án mà Liễu Khởi nói.

Hiện trường đã bị người nha môn phong tỏa, chỉ có Trương huyện lệnh cùng một đám nha dịch.

"Trương đại nhân, cha."

"Tống hiền chất tới, đều tránh ra, để cho hiền chất đi vào." Trương huyện lệnh thấy Tống Uyên, chân mày đang nhíu lại nhất thời giãn ra, kéo tay Tống Uyên đi vào bên trong nhà.

Tống Uyên gượng cười, xuyên qua mọi người, rốt cuộc nhìn thấy thi thể.

"Đây là!?"

Khi nhìn thấy thi thể kia, tim Tống Uyên đột nhiên đập mạnh, chính bản thân cũng hơi kinh ngạc.

Tống Viễn Trình tới cạnh Tống Uyên, nói: "Người chết tên Nhị Oa, ngày hôm qua vẫn đi chợ mua củi, sáng sớm hôm nay hàng xóm tới mượn đồ, thì thấy thi thể hắn."

Sắc mặt Tống Viễn Trình cũng căng thẳng, hắn không xác định con trai có thể nhìn ra đầu mối gì hay không, dù sao cỗ thi thể này quá quỷ dị, so với mấy vụ án trước thì khác hoàn toàn.

Tống Uyên nghe lời cha, vừa gật đầu, vừa tiến lên, muốn quan sát thi thể cẩn thận.

Trạng thái thi thể, khiến Tống Uyên cảm thấy mãnh liệt, đó chính là cương thi.

Giống hệt cương thi hắn thường xuyên nhìn thấy trong điện ảnh ở kiếp trước vậy, toàn thân xác chết màu xanh, thân thể cứng ngắc, móng tay vừa dài vừa nhọn đã đổi sang màu đen, mới hơi tiến lại gần thi thể, đã cảm thấy một làn khí âm hàn đập vào mặt.

"Không đúng, sao thế giới này lại có cương thi? Đây không phải là một vị diện võ hiệp phổ thông sao?" Trong lòng Tống Uyên hết sức nghi ngờ.

Hắn lấy hết can đảm, lật thi thể lại, kết quả quan sát lại làm lòng hắn trầm xuống.

"Bốn lỗ máu, xem ra là bị cương thi cắn." Tống Uyên hít sâu hai hơi, trong lòng cảm thấy sợ hãi.

"Uyên nhi, có phát hiện gì không?"

Tống Viễn Trình đứng một bên thấy sắc mặt Tống Uyên hơi khó coi, vội tiến lên một bước, quan tâm hỏi.

Tống Uyên thở dài, chuẩn bị đứng dậy, nói ra suy đoán của mình.

"Ta..."

Tống Uyên vừa mở miệng, đột nhiên cảm thấy một bàn tay nắm lấy cánh tay mình, dưới ánh mặt sợ hãi của mọi người, thi thể vùng dậy, miệng to như chậu máu, táp vào cổ Tống Uyên.

Bạn đang đọc Cực Bạo Võ Quân (Bản Dịch) của Nhất Oản Tạp Phan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi amdaxxxx
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.