Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một cánh cửa, một thế giới (2)

Phiên bản Dịch · 1415 chữ

Thanh Ly tựa đầu lên trên thân rắn, hắn không ngừng khóc nức nở.

Tại chốn hoang vu không bóng người này, tiếng khóc của hắn vang lên vô cùng đột ngột, vừa cô đơn vừa bi thương.

Thời gian chầm chậm trôi qua, Thanh Ly cuối cùng cũng bật dậy khỏi thi thể của Thiên Cực.

"Phụ thân, con mang người về nhà."

Thanh Ly vung tay lên, thu lại thi thể của Thiên Cực.

Hắn dậm chân, bay khỏi chiến trường hoang tàn đổ nát này.

Phiêu Miểu Thần Tông, bậc thang dưới chân núi.

Thanh Ly ngẩng đầu, nhìn về chỗ mây giăng mịt mù cao vút bên trong sơn môn.

Hắn hít sâu một hơi, bước từng bước lên bậc thang, hệt như lần đầu tiên hắn tới Phiêu Miểu Thần Tông.

Lúc đó, hắn rất vui vẻ, bởi vì hắn có nhà.

Lần này, hắn rất thương tâm, bởi vì nhà của hắn đã không còn.

"Lần trước là người dẫn con lên, lần này, con mang người lên, đi về nhà, về nhà của chúng ta."

Thanh Ly nói xong, bước từng bước một lên bậc thang của Phiêu Miểu Thần Tông.

Thời gian chầm chậm trôi qua, lúc đi tới sơn môn, cánh cửa mở toang, bên trong đã không còn một bóng người.

Ngày đó, tất cả mọi người tụ tập tại ngọn núi đặt Phiêu Miểu đại điện, bị chuyển dời đến cạnh Thừa Thiên Trụ.

Phiêu Miểu Thần Tông triệt để trống không.

Bây giờ tất cả đã kết thúc, đệ tử đều đã đi, không còn lại gì nữa.

Phiêu Miểu Thần Tông, bao nhiêu người ao ước mà không được, bao nhiêu người cầu mà không thể vào, bao nhiêu người nghe thấy tên đã sinh lòng kính sợ.

Bây giờ, người đi núi vắng, vô cùng lạnh lẽo.

Hắn bước vào Phiêu Miểu Thần Tông không có một bóng người, đi trên con đường nhỏ quen thuộc vào trong rừng rậm.

Hắn đi thẳng đến Thiên Cực phong, mang thi thể của Thiên Cực ra, chôn ở chỗ cao nhất trên Thiên Cực phong.

Hắn lập một cái bia cho Thiên Cực, trên đó viết một hàng chữ: Mộ của Thiên Cực –tông chủ Phiêu Miểu Thần Tông.

Đề bút là đứa con bất hiếu Thanh Ly lập mộ.

Sau khi làm xong hết mọi chuyện, Thanh Ly hít sâu một hơi, đi vào trong điện của Thiên Cực.

Ngồi nơi cao nhất mà Thiên Cực hay ngồi, hắn hờ hững nhìn đại điện vắng vẻ.

Trong lòng lập tức trống rỗng.

Thời gian dần trôi qua, hắn không biết mình đã ngồi bao lâu.

Mãi cho đến khi bên ngoài cửa đại điện xuất hiện một bóng dáng màu đen.

Chỉ Hề tìm Thanh Ly rất lâu, sau khi rời khỏi Yêu giới liền đến Thanh Liên Linh Sơn, lại sang chỗ Thiên Đế, nhưng không ai nhìn thấy Thanh Ly.

Sau đó nàng đến chỗ Thừa Thiên Trụ, phát hiện thi thể của Thiên Cực đã biến mất.

Nàng phỏng đoán có thể Thanh Ly đã về Phiêu Miểu Thần Tông.

Bất kể Phiêu Miểu Thần Tông đã trải qua chuyện gì, trong lòng Thanh Ly, Phiêu Miểu Thần Tông vĩnh viễn là nhà của hắn.

Cảm giác của nàng và Thanh Ly với Phiêu Miểu Thần Tông hoàn toàn khác biệt.

Thanh Ly lớn lên ở Phiêu Miểu Thần Tông, đạt được thành tựu tại Phiêu Miểu Thần Tông, tất cả thời gian tốt đẹp đều ở Phiêu Miểu Thần Tông.

Mà nàng, tất cả thời gian ở Phiêu Miểu Thần Tông đều không đẹp đẽ.

Nàng tìm khắp mọi ngóc ngách trong Phiêu Miểu Thần Tông, cuối cùng nhìn thấy mộ của Thiên Cực, tìm được đại điện của Thiên Cực.

Nàng đứng ở cửa, nhìn thấy Thanh Ly đang ngồi một mình trong đại điện, cũng không biết hắn đã ngồi ở đó bao lâu rồi.

Sắc mặt hắn tái nhợt, tiều tụy, vẻ mặt mờ mịt.

Nhìn thấy Thanh Ly như vậy, Chỉ Hề bỗng đau lòng, hắn biến thành thế này cũng có một phần lỗi của nàng.

Nàng đi từng bước vào, đi tới bên cạnh Thanh Ly.

"Thanh Ly!"

Thanh Ly chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Chỉ Hề, nhưng không lên tiếng.

"Thanh Ly, muội rất lo cho huynh, huynh nói chuyện đi được không?"

Chỉ Hề vươn tay, nắm thật chặt tay Thanh Ly.

Nàng phát hiện tay hắn rất lạnh, lạnh như ánh mắt của hắn, như nội tâm của hắn.

"Thanh Ly. . ."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Huynh nói cho muội biết được không?"

"Mấy ngày nay muội xem nhẹ cảm nhận của huynh, huynh vẫn luôn ở bên cạnh muội, luôn giúp đỡ muội."

"Lúc muội cần huynh sẽ xuất hiện, lúc muội không cần, huynh liền đợi ở đó."

"Bây giờ để muội giúp huynh một lần, có được không? Để muội chia sẻ cùng huynh, để muội ở bên cạnh huynh."

"Thanh Ly, huynh nói gì đi."

Thanh Ly càng im lặng, Chỉ Hề càng lo lắng.

Trước giờ Thanh Ly ôn hòa hơn bất cứ ai, lòng dạ rộng lớn hơn bất kì kẻ nào, phẩm hạnh cũng tốt đẹp hơn tất cả mọi người.

Nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt trống rỗng của hắn, trái tim của Chỉ Hề lại thấy đau nhói.

Trơ mắt nhìn một người biến thành thế này. ..

Hơn nữa còn là người rất quan trọng trong lòng mình, muốn giúp lại không giúp được gì, cảm giác này thật sự rất khó chịu.

Đúng lúc này, Thanh Ly nhắm hai mắt lại, hắn hít sâu một hơi.

Sau đó đẩy bàn tay Chỉ Hề đang nắm lấy tay hắn ra.

"Cô đi đi."

Chỉ Hề sững sờ, giơ tay lên bắt lấy tay Thanh Ly.

Nhưng Thanh Ly lại né tránh.

Không giống với vẻ dịu dàng trước đây, vẻ mặt của hắn trở nên rất lạnh lùng.

"Thanh Ly. . ."

Thấy một màn này, Chỉ Hề hoảng sợ.

"Đi!"

Thanh Ly cao giọng, có chút dữ tợn.

Chỉ Hề sửng sốt, nàng chưa từng thấy Thanh Ly thế này bao giờ.

"Rời khỏi nơi này, đừng xuất hiện trước mặt ta, hiện tại, tương lai, mãi mãi!"

"Tại sao?"

Giọng Chỉ Hề khản đặc, nàng sững sờ nhìn Thanh Ly, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

"Không tại sao cả, ta không muốn gặp lại cô."

"Nhưng. . ."

"Không nhưng nhị gì hết!"

Thanh Ly vươn tay nắm lấy cổ tay Chỉ Hề, kéo nàng ra khỏi đại điện.

Khi đi tới cửa, Thanh Ly đẩy Chỉ Hề ra ngoài.

Ngay sau đó hắn đóng sầm cửa lại, nhốt Chỉ Hề bên ngoài, để bản thân ở lại bên trong.

Một cánh cửa, ngăn cách hai người, cũng ngăn cách hai thế giới.

"Thanh Ly! Huynh ra đây đi!"

"Thanh Ly, vì sao không muốn gặp muội, tại sao phải giam mình lại, tại sao?"

"Thanh Ly, có chuyện gì mà chúng ta không thể cùng nhau giải quyết được sao?"

"Thanh Ly. . ."

Chỉ Hề gõ cửa một lúc lâu, nàng biết Thanh Ly ở ngay sau cửa.

Hắn nghe thấy tất cả, nhưng hắn không muốn mở cửa.

Hắn định cả đời này sẽ không gặp lại nàng nữa ư?

Chỉ Hề hít sâu một hơi, thân thể mềm nhũn, tựa lưng vào cửa.

Hai người bọn họ không thể quay lại như trước.

Phía sau cánh cửa kia là một thế giới khác.

Hơn một vạn năm trước, bọn họ xem nhau là mãi mãi, có thể cùng nhau đi đến răng long đầu bạc.

Hơn một vạn năm sau, bọn họ đẩy nhau ra, giữa họ có quá nhiều trở ngại, người chưa thay đổi nhưng lòng đã đổi thay.

Không sai người, chỉ sai thời điểm, bỏ lỡ nhau.

"Thanh Ly, trước đây khi còn bé, muội từng thích huynh."

"Lúc đó, muội thật sự cho rằng chờ muội lớn lên, có thể vui vẻ hạnh phúc bên huynh."

"Nhưng sau đó muội và mẫu thân bị ép rời đi, đến Yêu Giới."

"Thời gian ở Yêu Giới, muội từng nhớ đến huynh."

"Nhưng giữa vòng xoáy âm mưu và hãm hại vô tận, muội đã quên tình yêu là gì, cũng không còn tin vào cái gọi là hạnh phúc trên thế gian này."

Bạn đang đọc Cưa Đổ Thượng Thần Băng Lãnh (Dịch) của Vị Hi Sơ Hiểu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi AnNhi
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 43

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.