Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

❤ Chương 17 ❤

Phiên bản Dịch · 2700 chữ

❤ Chương 17 ❤

Kỳ Phong mím môi, ngồi ở trên ghế không nói một lời, gương mặt anh tuấn gắt gao lạnh lùng, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm người trên giường.

Lạc Khâu Bạch sắc mặt ửng hồng nằm ở trên giường, trên trán đắp một cái khăn ướt, toàn thân nóng như hỏa lò.

Kỳ Phong cầm khăn ướt, cởi nút áo của hắn, giúp hắn chà lau một chút, nhìn thấy trên người hắn nơi nơi loang lổ dấu hôn xanh tím, còn có giữa hai chân còn dính tinh dịch khô cạn, con ngươi của y co rút lại, khóe miệng mím chặt, giờ phút này trong lòng cũng không biết là phẫn nộ hay là đau lòng.

Một giờ trước, thê tử của y còn đáp ứng y ở lại, thậm chí cười tủm tỉm nói làm cho y một chén trứng gà cà chua, nhưng thật lâu không có động tĩnh gì đi vào phòng bếp, lại phát hiện Lạc Khâu Bạch đã té xỉu, cà chua rơi đầy, nhiễm đỏ áo sơ mi, nhìn qua quả thực dọa người.

Người này rốt cuộc có thể chiếu cố bản thân không, phát sốt cũng không nói, còn làm bộ như không có việc gì chạy đến tìm y, quả thực là…

Kỳ Phong không tìm được từ nào để hình dung, trong tim không đau, loại cảm giác này không giống phát bệnh, thực mới lạ cũng rất khó chịu, như là luyến tiếc lại như là hối hận, tóm lại là y chưa thấy qua.

Bác sĩ Trương lấy xuống ống nghe, sắc mặt cổ quái nhìn Kỳ Phong liếc mắt một cái, nhịn không được thở dài.

“Thiếu gia, hai người các cậu… Rất hồ nháo.”

Kỳ Phong sắc mặt cứng đờ, khẩu khí đều dồn dập vài phần, “Hắn thế nào, thực nghiêm trọng?”

Bác sĩ Trương lắc đầu, từ trong hộp thuốc lấy ra thuốc mỡ giảm sốt đưa qua, “Không đến mức nghiêm trọng, nhưng phải nằm trên giường nghỉ ngơi vài ngày, quan trọng là không được làm chuyện phòng the. Vốn là nam nhân làm loại chuyện này tương đối gian nan, Lạc tiên sinh lại… Không đúng lúc đi xa, lặn lội đường xa hơn nữa không chú ý nghỉ ngơi, lúc này mới phát sốt.”

Nói xong lời này, bác sĩ nhìn thoáng qua Kỳ Phong, dừng một chút mới thật cẩn thận nói, “Thiếu gia… Ngài cùng Lạc tiên sinh về sau nếu có thời gian, nên xem tư liệu bảo vệ sức khoẻ sinh lý, tích lũy một chút kinh nghiệm… Ách, cũng tốt, ngài là lần đầu tiên đi, có chút mạnh bạo cũng bình thường thôi…”

Bị bác sĩ tư nhân hoài nghi “Kỹ thuật” không được, Kỳ Phong mặt lúc này đen một nửa.

Bác sĩ thấy chuyện không tốt, vội vàng bổ sung, “Thiếu gia đừng hiểu lầm, tôi không có hoài nghi ngài, kích cỡ của ngài tôi cũng biết, lẽ ra Lạc tiên sinh lần đầu tiên đều không có chảy máu, chứng minh… Ách, ngài nhất định là thiên phú dị bẩm, chỉ là thiếu chút kinh nghiệm thực chiến.”

Sắc mặt Kỳ Phong lần này toàn đen, giúp Lạc Khâu Bạch thay đổi khăn mặt, đắp chăn nói, “Được rồi, bác sĩ Trương, chuyện phòng the của tôi không cần ông vất vả quan tâm, hôm nay đã làm phiền ông, đã khuya , mời ông trở về.”

Bác sĩ Trương thấy tính tình cổ quái của đại thiếu gia một chút biện pháp cũng không có, vốn là muốn rời đi, chính là nhìn thoáng qua Kỳ Phong mặt không đổi sắc sau lại nhịn không được mở miệng, “Thiếu gia, ngài xác định chỉ cần tôi kiểm tra Lạc tiên sinh sao? Ngài thân thể gần đây thế nào, tim đau thắt có phát tác không?”

“Tôi tốt lắm, không cần kiểm tra.” Kỳ Phong mặt than, vẻ mặt không hề gì.

Bác sĩ Trương nhíu mày, “Thiếu gia, tôi đáp ứng lão gia một tuần kiểm tra thân thể ngài hai lần, hiện tại đã qua hai tuần lễ, ngài cũng không thấy bóng người, thật vất vả xuất hiện một lần hãy để cho tôi xem bệnh, trái tim ngài hiện tại rất nguy hiểm, tại sao có thể giấu bệnh?”

Cho tới nay bệnh tim cổ quái của Kỳ Phong vẫn luôn là tâm bệnh của ông, nghiên cứu nhiều năm như vậy cũng không có chữa khỏi, làm ông nhịn không được đối với thân thể Kỳ Phong mà phá lệ quan tâm.

Nghe bác sĩ Trương lải nhải, Kỳ Phong sợ quấy rầy Lạc Khâu Bạch, cau mày đen mặt nói, “Đủ rồi, ông muốn kiểm tra liền kiểm tra đi, đừng ảnh hưởng hắn nghỉ ngơi.”

Bác sĩ Trương triển mi mỉm cười, cầm lấy ống nghe để lên ngực Kỳ Phong.

Trong phòng an tĩnh không tiếng động, bác sĩ Trương mày càng nhăn càng chặt, chờ đến khi tháo xuống ống nghe, trên mặt tràn đầy bất khả tư nghị, lầu bầu, “Điều đó không có khả năng a… Không đạo lý…”

“Thiếu gia, ngài gần đây một đoạn trừ bỏ thuốc tôi đưa, có phải còn uống thuốc gì khác không?”

Kỳ Phong từ xoang mũi phát ra đơn âm, “Tôi không có bệnh uống thuốc làm gì?”

Bác sĩ Trương càng kinh ngạc , “Chính là trái tim ngài so với bình thường đã khá hơn nhiều, đập hữu lực vững vàng, hơn nữa bệnh trạng cũng ít, huyết khí đều lưu thông không ít so với một tuần trước, nếu không uống thuốc, không có khả năng tự lành nhanh như vậy.”

Nghe đến đó, Kỳ Phong nhíu mày, không đề cập tới cái này y đã quên, gần đây số lần y phát bệnh đích xác ít đi rất nhiều.

Lạc Khâu Bạch đang mê man vô ý thức phát ra một tiếng kêu rên.

Kỳ Phong vẻ mặt nháy mắt thay đổi, chẳng lẽ là bởi vì… Lạc Khâu Bạch?

Bên tai đột nhiên nhớ tới Tôn đạo trưởng đã từng nói qua, “Thải âm bổ dương, giao hòa song tu, tự nhiên không cần thuốc mà khỏi."

Nghĩ đến đây, trên mặt Kỳ Phong hiện lên một tia cổ quái, sờ sờ chóp mũi, khóe miệng thực đạm gợi lên.

Thê tử của người khác cũng không tốt bằng của y, đây là chuyện tốt của một người chồng.

Bác sĩ Trương nhìn y cười mà không nói, nhịn không được tiếp tục truy vấn, lúc này, Lạc Khâu Bạch xoay người, miệng phát ra thanh âm rất nhẹ, như sắp tỉnh.

“Thanh âm của hắn…” Bác sĩ Trương kinh ngạc nhướng mày, không thể tin được lỗ tai của mình, bởi vì ông cảm thấy cậu nam nhân này vô ý thức phát ra thanh âm mang theo một cỗ mị ý, này tuyệt đối là ảo giác đi?

“Bác sĩ Trương, ông còn muốn ngốc bao lâu nữa? Chẳng lẽ không trở về kiểm tra thân thể ông nội sao?”

Thân thể cao lớn của Kỳ Phong đột nhiên đứng lên, che tầm mắt ông, mặt không vui, ánh mắt cũng trầm xuống dưới.

Bác sĩ Trương không nói cái gì nữa, nhìn thoáng qua Kỳ Phong, thở dài dặn dò, “Tôi đi trước, thiếu gia, ngài đừng tưởng hết bệnh là có thể phớt lờ, thuốc nhất định phải uống.”

Nói xong lời này ông đẩy cửa phòng ra đi ra ngoài.

Lạc Khâu Bạch mở to mắt, vừa lúc thấy được một bóng dáng.

Đầu hắn ông ông tác hưởng, nhất thời không kịp phản ứng mình ở chỗ nào, lúc này Kỳ Phong quay đầu lại, giúp hắn dựa vào đệm, trầm giọng nói, “Em tỉnh?”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, nhìn chung quanh bốn phía, nhớ tới vừa rồi lúc mình làm cơm thì té xỉu, nhất thời xấu hổ gãi gãi tóc, “Ách… Vừa rồi đó là bác sĩ?”

Kỳ Phong “Ân” một tiếng, “Yên tâm, tôi không cho ông ta nhìn đùi em.” Đùi em chỉ có thể cho một mình tôi nhìn.

Một câu làm Lạc Khâu Bạch nghẹn khí, mặt đỏ lên.

Hắn chỉ là muốn đánh vỡ xấu hổ tìm đề tài thôi, ai quan tâm cái này, nếu bị bác sĩ nhìn thì thế nào, trong óc đại điểu quái này đều là mấy thứ bậy bạ.

“Kỳ thật không cần bác sĩ đâu, tôi nghỉ ngơi một chút sẽ không sao, chuyện kia, để lần sau… Thì tốt rồi.”

Lạc Khâu Bạch vừa mở miệng đã cảm thấy những lời này thật ngốc, nói như vậy chẳng khác nào ám chỉ với Kỳ Phong hai người bọn họ còn có thể có lần thứ hai, lần thứ ba…

Quả nhiên nghe hắn nói như thế, Kỳ Phong biểu tình sung sướng không ít, nhưng vừa nghĩ tới Lạc Khâu Bạch vừa rồi té xỉu, liền nhịn không được lạnh mặt, “Nghỉ ngơi? Tôi thấy em chạy trốn thực hăng hái, tưởng em không muốn nghỉ ngơi. Em nói em sao ngốc như vậy? Em luyến tiếc đồ của tôi, chẳng lẽ không biết nên tắm rửa rồi mới đi sao? Từ Thụy Sĩ chạy đến S thị, mang theo đồ của tôi qua hai lục địa, em cũng không biết chiếu cố chính mình.”

Lạc Khâu Bạch chỉ nghe “Oanh” một tiếng, cảm giác gót chân đều đỏ, giờ phút này hận không thể trốn vào cái hố.

Ai mẹ nó luyến tiếc đồ của anh, vật của anh tốt chỗ nào, lão tử lại không phải nữ nhân, mang theo đồ của anh có gì tốt, chỉ biết tiêu chảy phát sốt, còn không bằng tha cái rắm đâu!

Phi phi phi, mình rốt cuộc miên man suy nghĩ cái gì a!

Lạc Khâu Bạch bị tức hồ đồ, hồi ức muốn quên đi lại một lần dâng lên, thời khắc này nhắc nhở hắn, mày bị một nam nhân bất lực thượng, nhưng lại thích chết.

Quả thực là loạn óc mà…

Dùng sức gãi tóc, Lạc Khâu Bạch cười gượng vài tiếng nói sang chuyện khác, “Cái kia… Tôi có chút đói bụng, anh còn muốn ăn mì không? Tôi đi nấu cho anh.”

Nói xong hắn xuống giường, lại bị Kỳ Phong lập tức ôm lấy.

“Còn chưa hết sốt, em lại muốn làm gì?” Kỳ Phong sắc mặt không vui.

Đùa giỡn cũng không biết chọn thời điểm, chẳng lẽ làm thê tử em không biết chiếu cố mình tốt đừng để chồng lo lắng cũng là một loại bổn phận sao?

Bị Kỳ Phong ôm lấy, trong đầu Lạc Khâu Bạch hiện lên đêm hôm đó diễn ra như thế nào, nháy mắt như bị điện giật lui về phía sau một chút.

“Tôi muốn kiếm gì đó ăn, ngày tân hôn thứ ba chúng ta cũng không thể đói chết ở trên giường chứ?”

Kỳ Phong hừ một tiếng, bị “Tân hôn ba ngày” lấy lòng.

Đem Lạc Khâu Bạch đặt lên trên giường, đắp chăn, đẩy ra cửa phòng ngủ đi ra ngoài.

Không lâu sau, Kỳ Phong bưng một cái chén nghi ngút khói tiến vào, cầm trong tay đôi đũa.

Biểu tình cổ quái tiêu sái đến trước mặt Lạc Khâu Bạch, cầm chén đưa tới, “Ăn.”

Lạc Khâu Bạch sửng sốt một chút, rũ xuống tầm mắt nhìn thứ trong chén, nói thật… Bị hoảng sợ.

Trong chén đen như mực, còn sền sệt, còn dính dính ăn được sao?

“… Đây là cái gì?” Lạc Khâu Bạch cực lực làm cho mình cười tự nhiên một chút.

“Cháo.” Kỳ Phong thần sắc càng thêm cổ quái, biểu tình “Em không nhìn ra được sao”.

Lạc Khâu Bạch ho khan, vừa thấy thứ này đói bụng đến dạ dày phát đau, “Chúng ta ăn mì không được sao? Anh đừng thấy tôi phát sốt, tay chân tôi tốt lắm, trước kia ở một mình tôi đều tự nấu ăn, anh thật sự không muốn thử xem sao?”

Hắn tình nguyện đau nhức thắt lưng đi nấu cơm, cũng không muốn ăn “Cháo” này đâu.

“Không ăn thì thôi, gọi đồ ăn bên ngoài đi.” Biểu tình Kỳ Phong nháy mắt lạnh xuống, cầm chén “Phanh” một tiếng, trong ánh mắt thậm chí có cảm xúc mất mát chợt lóe lên.

“Chờ một chút.” Lạc Khâu Bạch bắt lấy cổ tay của y, thăm dò hỏi, “Cháo này là anh tự mình làm ?”

“Không biết.”

Nhìn Kỳ Phong biểu tình lãnh ngạnh, Lạc Khâu Bạch không biết vì cái gì đột nhiên cảm thấy có chút cảm động.

Khi còn bé mẹ chết sớm, cha muốn kiếm tiền nuôi gia đình, hắn chưa từng ăn cơm cha mẹ làm, hết thảy đều tự mình làm, sau khi lớn lên, ngay từ đầu tại đoàn phim mỗi ngày ăn cơm nguội rẻ tiền, sau lại cùng Mạnh Lương Thần cùng một chỗ, mình vội, hắn ta còn vội hơn, rửa tay còn không kịp nói gì đến việc nấu cơm.

Nhớ lại hồi ức cùng giờ phút này, đụng đến nơi mềm mại nhất trong trí óc của Lạc Khâu Bạch.

Nam nhân đầu tiên nấu cơm cho hắn, lại là Kỳ Phong, là đại kim chủ và là… Chồng hắn.

Kỳ Phong nhìn hắn không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng bắt đầu tìm điện thoại, Lạc Khâu Bạch đè lại tay y, nở nụ cười, “Quên đi, như vậy rất tốt, tôi hiện tại cũng không thể ăn thịt cá, ăn thức ăn lỏng cũng rất tốt.”

Nói xong hắn cầm lấy bát đũa bắt đầu ăn.

Hương vị không xong quả thực rất khó ăn, bất quá Lạc Khâu Bạch vẫn là nuốt xuống, ăn thìa thứ hai.

Kỳ Phong nhìn hắn ăn đồ ăn lần đầu tiên mình làm, khóe miệng thực đạm gợi lên, mãnh liệt đoạt lấy muỗng, kết quả một hơi đều không nuốt vào thiếu chút nữa còn nhổ ra.

“Không cho ăn, nhanh chóng phun ra cho tôi.” Y nóng nảy ngăn trở.

Lạc Khâu Bạch thuận tay đem muỗng cuối cùng nuốt vào trong bụng, giơ chén không lên nói, “Không có, Kỳ thiếu gia anh muốn ăn thì múc một chén đi.”

Kỳ Phong thân hình bất động, nhìn chằm chằm Lạc Khâu Bạch mặt sốt cao ửng hồng cùng khóe môi nhếch lên tươi cười, ngực phập phồng vài cái, nhíu mày, thầm mắng một tiếng, đột nhiên kéo đầu Lạc Khâu Bạch qua, không chút do dự ngăn chặn miệng của hắn.

“!” Không hề phòng bị Lạc Khâu Bạch ngây ngẩn cả người, căn bản không kịp phản ứng.

Đầu lưỡi Kỳ Phong tiến vào, đem cháo còn sót lại trong miệng hắn liếm đến không còn một mảnh.

Lạc Khâu Bạch theo bản năng phản kháng, nhưng là tay vẫn nâng lên, trong lòng có một thanh âm nói cho hắn biết, yêu cầu của kim chủ hắn không thể cự tuyệt, cũng không có quyền cự tuyệt.

Hình ảnh đêm tân hôn tư ma dây dưa vọt vào đầu, làm hai người đều hô hấp không xong.

Tiếng nước chậc chậc vang lên, Lạc Khâu Bạch bị hôn cơ hồ sắp hít thở không thông.

Lúc này Kỳ Phong buông hắn ra, đồng tử màu đen giống như săn bắn chim ưng.

Da đầu Lạc Khâu Bạch run lên, cứng ngắc kéo kéo khóe miệng, tùy tiện tìm đề tài muốn phá cái tình cảnh xấu hổ này, “Cái kia… Vừa rồi tôi có nghe được bác sĩ cho anh uống thuốc, anh ăn cơm xong, nhanh, nhanh đi uống thuốc đi.”

Kỳ Phong lắc lắc đầu, vẫn không chớp mắt nhìn chằm chằm hắn, “Không cần uống.”

Lạc Khâu Bạch nghi hoặc nhướng mày, chợt nghe nam nhân trầm thấp nói, “Em chính là thuốc của tôi.”

Lạc Khâu Bạch mặt đỏ bừng.

Đại điểu quái trình độ nịnh nọt càng tiến bộ nha!

Bạn đang đọc Cự Tinh Chi Danh Khí Lô Đỉnh của Doanh Triệt Thệ Tuyết
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 21

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.