Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kẻ thù đầu tiên lộ diện

Tiểu thuyết gốc · 2078 chữ

- Hey Masky!!Hey Masky!!Hey Masky!!Hey Masky!!Hey Masky!!Hey Masky!!Hey Masky!!..(lược bỏ 1000000 từ)- Toby cứ vừa chọt tay vào vai cậu bạn đồng nghiệp vừa liếng thoáng khiến người kia phải cố kìm nén mong muốn đập nát đầu cậu lại, nếu không là kiểu gì cũng bị Slenderman xử trảm.

- Thôi thôi!! Toby, đừng chọc Masky nữa. Cậu ấy mà điên lên là cậu thoát không nổi đâu. - Hoodie can ngăn tên tăng động kia lại.

- Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán. Toby chán... (lược bỏ tiếp 10000000000 từ) - Toby đã buông tha cho Masky nhưng vẫn không ngừng liếng thoáng.

Hiện giờ thì ba Proxy đang trông chừng con đường tắt dẫn đến căn dinh thự theo lệnh của Slenderman. Mặc dù chỉ mới là buổi chiều nhưng ông ấy đã cảm nhận thấy một luồng sóng kì lạ trong rừng nên đành vậy thôi chứ sao. Thực sự thì Masky và Hoodie không muốn làm công việc này chút nào còn lí do thì chính là cái tên tâm-thần-co-giật-tăng-động-không-ai-bằng Ticci Toby đang đứng bên cạnh này.

Đúng lúc này, họ bỗng cảm nhận được có người đang tiến tới chỗ mình. Ba Proxy quay sang nhìn nhau, trao đổi ánh mắt một hồi. Kẻ mới tới rõ ràng không phải một thành viên trong gia đình vì hắn tiến tới từ bên phải con đường, trong khi cả đám thường đi dọc theo hoặc di chuyển trên cây. Toby hớn hở cầm rìu lên và bổ một nhát về phía người đối diện.

- Nào nào, Slenderman không dạy các ngươi cách chào hỏi hay sao mà đã lao lên tấn công người khác thế. - Kẻ bí ẩn kia né nhát rìu của Toby và nói đầy mỉa mai. Hắn chính là chàng trai đi cùng nhóm xã hội đen hôm trước (xem lại chap 10) cùng cô gái với phong thái kiêu ngạo đã xả súng liên tục vào người họ lúc ấy. - Ta là Harry, còn đây là Hermina, rất vui được gặp gỡ. Bọn ta đều là người của hội kín Assassin Darkness

Cảm nhận được sát khí của hắn, cả ba...à không, chỉ có Masky và Hoodie là rút vũ khí ra còn Toby say khi nhảy về chỗ hai thằng bạn thì lại đứng ngơ ngác như con nai vàng giữa khu rừng xanh tươi đẹp đẽ tựa như một bức tranh với ong bướm thi nhau bay lượn trên những bông hoa sặc sỡ đủ màu, tạo nên một khung cảnh...ấy chết lộn lạc cmn đề. Cậu chớp chớp mắt:

- Thằng này là ai thế? Chưa gặp bao giờ. Mà cái bản mặt của nó trông ngu kinh dị nhỉ.

Nói xong thì đập vào mắt Toby là khuôn mặt bất lực của hai đồng nghiệp hiện rõ cả lên chiếc mặt nạ, còn đối thủ thì cũng thấy thương thay cho hai người nào đó. Chúng cứ nghĩ mấy tên Proxy của Slenderman phải tỏ ra cẩn thận rồi nhảy vào mấy cái dáng phòng bị, ai ngờ lại tòi đâu ra một thằng nhóc ngu không tả nỗi này nữa chứ.

- Cậu không ăn muối i-ốt bao giờ à Toby. - Masky thở dài nói.

- Có chứ. Mẹ Toby nói nếu không ăn đủ muối thì sẽ bị bệnh nên ăn là đương nhiên.

- Thế sao vẫn ngu thế hả?! - Hoodie cũng nói đầy bất lực.

- Toby đâu có ngu lắm đâu. Toby chỉ nói sự thật thôi mà. Mặt thằng kia trông đần thối thế còn gì. ((╯3╰)) Mà hội kín Assassin Darkness là cái hội khỉ gió nào thế? Toby chưa nghe bao giờ. - Toby lại chớp chớp mắt.

Masky và Hoodie quay sang nhìn nhau. Dù đều đang đeo mặt nạ nhưng ai cũng có thể thấy rõ sự bất lực của hai người. Trong khi đó thì Harry lại cảm thấy không thể nào chịu nổi nữa. Lúc trước khi nghe hội trưởng giao nhiệm vụ đi giết sạch lũ sát nhân này là hắn đã thấy chán, không muốn phí thời gian vào một việc đơn giản như thế này, cứ dùng bọn lính đánh thuê là được. Còn giờ đây thì hắn chỉ muốn bóp nát đầu của cái thằng tăng động cứ chớp chớp mắt ra vẻ ngây thơ vô (số) tội kia. Thật đúng là ức chế mà.

Ngay lúc này, Hermina đã nhân lúc nhóm Proxy không chú ý mà lấy ra hai khẩu súng trường tối tân chĩa về phía Masky và Hoodie rồi nã đạn. Mỗi viên đạn được bắn ra với tốc độ siêu thanh cùng lực công phá lớn buộc Masky và Hoodie phải tìm chỗ ẩn nấp. Masky đương nhiên thuộc loại đánh cận chiến, Hoodie chỉ cần xác định được vị trí của địch là có thể bắn nhưng giữa làn mưa đạn này thì cậu đã bị găm một phát vào đầu trước khi kịp bóp cò rồi.

Toby thấy vậy định ra giúp hai người họ nhưng...

"Keng", chiếc rìu trên tay cậu đã chặn lại một con dao găm đang nhắm vào ngực mình.

- Ha ha, đừng quên ta chứ. - Harry nói lớn rồi lao về phía Toby và tấn công cậu dồn dập. Những đòn đánh của hắn vừa nhanh vừa mạnh khiến Toby phải dùng rìu đỡ hết từ đòn này đến đòn khác. Hắn còn tạo được mấy vết sướt trên bộ quần áo của cậu nữa chứ, chắc phải nhờ Clocky sửa lại rồi. Cậu cũng lo cho hai người bạn còn lại của mình. Không biết họ có bị thương không, có bị trúng đạn không. Nhỡ trúng vào chỗ hiểm (không phải chỗ đấy đâu nhá, ý là những chỗ có thể gây chết người như ngực, đầu hay bụng ấy) thì phải làm sao...(lược bỏ tiếp 1000000000 từ thể hiện những lo lắng không đâu vào đâu, cứ như trù ẻo của Toby)

Mải suy nghĩ, Toby đã bị Harry rạch một đường ở bắp tay. Máu bát đầu úa ra từ miệng vết thương, thấm đẫm chiếc áo cậu đang mặc. Toby khuỵa người xuống, lẩm bẩm "Chết tiệt" trong khi Harry cười lớn:

- Hahahaha, đồ yếu kém. Nếu mày quỳ xuống van xin thì tao sẽ thương tình mà tha cho. Ahahaha

Quá mải mê tận hưởng chiến thắng tưởng chừng như đã cầm chắc trong tay, hắn không nhận ra rằng cả ba Proxy vừa trao đổi một ánh mắt chớp nhoáng với nhau và một nụ cười khẽ nở trên môi họ đằng sau chiếc mặt nạ. Hắn đưa con dao lên cao, nhìn Toby đầy khinh bỉ và coi thường, thế rồi...

"Xoẹt", một nhát cắt nhanh gọn khẽ lướt qua ánh mắt hắn và trước khi nhận ra, cánh tay của Harry đã bị cắt đứt bởi hai chiếc rìu được cầm chắc trên tay Toby. Hắn ngạc nhiên trừng hai mắt lớn. Không thể nào, rõ ràng tên Ticci Toby này đã bị thương ở tay thì làm sao có thể tiếp tục chiến đấu được nữa chứ. Nghĩ vậy, hắn dùng cánh tay còn lại định đâm con dao vào đối thủ nhưng cậu đã nhảy lùi về phía sau, miệng không ngừng phát ra những tiếng cười khúc khích đầy tàn nhẫn và ghê rợn pha lẫn quỷ dị. Cậu bật lên cao phải đến 3 mét, dậm chân vào thân cây đằng sau rồi lấy đà lao thẳng về phía Harry, không quên cắt đứt nốt cánh tay còn lại cùng một cái chân của hắn.

Hermina thấy vậy quay lại, chĩa súng về phía cậu nhưng Toby lại tốt bụng chỉ tay về phía sau ả ta nhắc nhở. Cô ả quay lại để rồi ăn ngay một cây xà beng cứng hơn cả sắt vào bản mặt mới phút trước còn mang ánh mắt khinh thường mà nhìn họ. Bất chợt ả lại cảm thấy một cơn đau truyền đến từ hai tay. Hoodie đã bắn hai viên đạn để ngăn ả phản kháng trong khi Masky đập nát vụn đầu gối ả.

- Sao thế? Sao tự dưng lại dừng? - Toby ngạc nhiên hỏi khi thấy hai đồng nghiệp dừng lại sau khi phế bỏ tứ chi kẻ địch.

- Chúng ta phải giữ ả sống để còn lấy thông tin chứ. - Masky đáp.

- Phải đấy. - Hoodie thêm vào - Giờ thì bọn tớ sẽ giao chúng cho ngài Slendy.

- Ừ. - Toby đáp. Cậu quay lại định lôi thằng kia theo nhưng... hắn đã hồn lìa khỏi xác vì mất máu quá nhiều.

- Tch, Toby để tên đó chết thanh thản quá rồi. - Toby giận dỗi nói. Nếu người ngoài nhìn vào sẽ chỉ thấy cậu giống như một đứa trẻ đang khó chịu vì món đồ chơi của nó bị hỏng nhưng nếu nghe thấy những lời vừa rồi của Toby thì cái suy nghĩ đó sẽ chẳng tồn tại được nữa đâu.

- Khoan đã, cái gì đây? - Masky cầm lấy một tờ giấy lòi ra từ túi quần tên vừa bị Toby giết. Hình như đó là bức thư của tên đứng đầu. Cậu mở nó ra xem, hai người còn lại cũng ngó vào đọc. Bức thư chỉ đơn giản ra lệnh cho hai tên sát thủ này đi giết 3 người họ nhưng điều đáng chú ý lại là dòng chữ cuối cùng:

"Một nhóm lính đánh thuê cũng đã tiến vào khu rừng để tìm và trừ khử Helen Otis. Chúng ta sẽ lợi dụng những kẻ đó để đo sức mạnh của những sát nhân trong dinh thự rồi quyết định xem có cần phải sử dụng sức mạnh của ta lên những tên khác trong hội hay không. Ta cũng đã cử Teddy đi giết một Proxy nữ khác của Slenderman"

- Vậy là chúng còn có một đội lính đánh thuê làm đồng bọn và đang nhắm vào Helen sao. - Hoodie lẩm bẩm sau khi đọc xong. - Chúng ta có nên tìm cậu ta và trợ giúp không? - Cậu quay sang hỏi Masky đang trầm ngâm suy nghĩ.

- Không cần thiết đâu. Helen cũng đâu phải hạng xoàng. - Một giọng nữ bất thần vang lên khiến cả ba giật bắn mình. Hóa ra người đó là Kate the Chaser. Khắp người cô gái dính đầy máu và chiếc mặt nạ được đội lệch sang một bên.

- Cô làm bọn tôi hết hồn đấy. - Masky thở phào nói và hạ cánh tay đang cầm xà beng xuống. Suýt nữa là đã theo phản xạ mà tấn công cô rồi, may mà cậu không phải tên tâm thần tự kỉ nào đó (Jeff: Này!!!!)

- Xin lỗi. Nhưng dù sao một người trong các cậu vẫn nên đi xem tình hình của Helen. Hình như cậu ta đã xin phép Slenderman cho ra ngoài tìm chỗ vẽ rồi. Và cậu nên sơ cứu vết thương của mình ngay đi Toby, cẩn thận kẻo bị nhiễm trùng đấy. - Kate nói rồi chìa ra cho Toby một hộp cứu thương. Cậu nhận lấy rồi nhanh chóng băng bó vết thương của mình.

- Cậu cũng bị tấn công à Kate? - Hoodie hỏi.

- Ừ. Tên tấn công tớ cũng khá mạnh. Cảm ơn cậu đã quan tâm. - Cô đáp rồi nở một nụ cười khiến Hoodie có cảm giác tim cậu vừa lỡ mất một nhịp thì phải.

- Toby, cậu sẽ đi tìm Helen xem cậu ta có ổn không trong khi bọn tôi đưa con ả này về. - Sau khi tên tăng động nào đó sơ cứu vết thương xong thì Masky quay sang cậu nói và túm áo Hermina kéo đi trong khi cô ả không ngừng rên rỉ.

- Nhưng Toby phải tìm ở đâu?

- Cậu cứ tìm ở nơi nào đó có phong cảnh đẹp là được, chắc Helen đang ở đấy. - Masky đáp và Toby phóng lên cành cây cao 3 mét cạnh đó rồi mất hút giữa đám lá cây.

- Cậu cũng bị một vết xước kìa, Masky. Không định sơ cứu à?! - Hoodie nhắc nhở và chỉ vào mu bàn tay đang hơi rỉ máu của người bạn thân.

- Không sao đâu. Tớ sẽ nhờ Nurse Ann băng lại sau.

- Để hai người có thời gian riêng tư với nhau đúng không? - Kate nói đầy tinh nghịch.

- Không có nhé. - Masky phân bua một cách vội vã khiến hai người nào đó phải cố nín cười.

Còn tiếp

Bạn đang đọc Creepypasta Family [Fanfiction]: Ngôi Nhà Của Những Kẻ Sát Nhân sáng tác bởi PhuongLinh2107
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi PhuongLinh2107
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.