Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bản công tử cùng ngươi không oán không cừu

Phiên bản Dịch · 1881 chữ

Chương 09: Bản công tử cùng ngươi không oán không cừu

Ánh mắt vượt qua Triệu Đông Hán cao lớn thô kệch, La Hồng nhìn thấy một thân ảnh mặc váy dài vàng nhạt xinh đẹp.

Vừa nhìn một cái, trong đầu La Hồng không tự chủ được nổi lên một câu thơ.

"Thanh thủy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức" . (tắm xong, tựa như điêu khắc)

Thiếu nữ giống như tiên nữ trong bức họa, da thịt bóng như đông ngọc, vừa tắm rửa qua, giống như bị vuốt ve lộ ra nhiệt khí, khuôn mặt hồng hào, sợi tóc còn dính nước, kiều nhan xuyên thấu qua lọn tóc giọt nước nhỏ xuống chiếu rọi ra bóng dáng xinh đẹp kinh người.

Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa Trailer

"Đây. . . Đây là Tiểu Đậu Hoa?"

La Hồng há hốc mồm, không cẩn thận bị kinh diễm.

Hắn mang về không phải một sửu nữ sao? Nữ nhân bán tào phớ lôi thôi lếch thếch, mặt đầy than đen cùng bùn đất, sao lại lắc mình biến hoá, trở nên kiều diễm như vậy.

Đây là cùng là một người sao?

Khi dễ bản công tử mù mặt à?

Nếu không phải thiếu nữ kia tính tình yếu ớt khiếp nhược không biến hoá quá lớn, thì La Hồng còn nghĩ là tên Triệu Đông Hán này vụng trộm đổi người khác.

La Hồng trầm mặc, hắn bỗng nhiên minh bạch vì sao thư sinh Giả Tư Đạo kia lại ở bên đường đùa giỡn Tiểu Đậu Hoa.

Người đọc sách này quả nhiên là kê tặc! (kê: là Gà, tặc: kẻ gian)

Thiếu nữ nhu nhược giống như Tiểu Đậu Hoa này, quả thực là cực phẩm trong quả hồng mềm.

Kỳ thật từ vào lúc bắt đầu vào thư phòng Diêu Tĩnh đã len lén quan sát La Hồng, phát hiện La Hồng vì dung nhan mình mà chấn kinh, trong lòng đúng là có chút mừng thầm, đó là một loại chứng minh kêu ngạo về bản thân, nhưng sau sự vui vẻ kêu ngạo lại lo lắng như thủy triều trào dâng.

"Mẹ nói nữ nhân quá đẹp không phải là chuyện tốt, chân dung không có khả năng tuỳ tiện bại lộ, nhưng hôm nay. . ."

Trong lòng Diêu Tĩnh bất ổn, thấp thỏm không thôi, có mấy phần mờ mịt cùng luống cuống.

Bất tri bất giác nàng đã bị La Hồng mang về La phủ, mặc dù nàng biết La Hồng là vì cứu nàng.

Hơn nữa nàng cũng từ chỗ thủ vệ mặt sẹo nghe được, công tử vì bảo vệ nàng, lại bị áp lực rất lớn, bởi vì thư sinh lúc trước đùa giỡn nàng kia, có quan hệ với quan phủ huyện nha An Bình huyện.

Bảo vệ nàng tương đương với công tử phải đối kháng huyện nha.

Nhưng nàng vẫn còn rất mờ mịt, đối với tương lai và vận mệnh của mình.

Nếu như La Hồng thấy được dung nhan của nàng, nổi xấu xa với nàng, thì nàng nên như thế nào?

Kháng cự. . . Hay là đi theo? !

Diêu Tĩnh trong lòng bi thương, nàng phát hiện bản thân kinh nghiệm sống vẫn chưa nhiều, mơ mơ hồ hồ đã cùng La Hồng vào La phủ, lần này. . . Người ở dưới mái hiên, thân bất do kỉ.

Làm công tử La phủ, nếu hắn thật sự muốn làm thứ gì, nàng căn bản không phản kháng được.

"Vẫn là rửa sạch đẹp mắt một chút."

Trong thư phòng an tĩnh, vang lên thanh âm đầy truyền cảm của La Hồng.

"Khó trách ngươi muốn bôi đen than trên mặt, nữ hài tử rời nhà đi ra ngoài biết bảo vệ mình, không tệ."

Lời nói La Hồng rất ôn nhu, sau khi Diêu Tĩnh nghe xong, lại toát ra ngàn vạn vẻ sợ hãi.

Đừng. . . Đừng ôn nhu như vậy!

Nàng còn chưa chuẩn bị kỹ càng.

"Làm nữ đầu bếp La phủ, ngươi đi chuẩn bị ngay bữa tối ngay đi."

"Sau khi chuẩn bị xong, thì cùng dùng bữa."

La Hồng ngược lại không có để ý khuôn mặt Diêu Tĩnh biến hóa, chầm chậm mở miệng.

Tiểu Đậu Hoa quả hồng mềm này bây giờ đối với La Hồng mà nói, đã không có giá trị lợi dụng quá lớn.

Dù sao, có thể trên người Tiểu Đậu Hoa xoát ra điểm tội ác, đã không còn nhiều lắm.

"Cứu Tiểu Đậu Hoa ra khỏi ma trảo Giả Tư Đạo, bây giờ, bản công tử trong lòng Tiểu Đậu Hoa sợ là đã thành anh hùng, mị lực tất nhiên là cực cao."

La Hồng lắc đầu, tự mình thầm nghĩ.

Cho nên, nếu La Hồng làm chút gì, thì Tiểu Đậu Hoa sẽ không cự tuyệt, thậm chí sẽ rất chủ động.

Cho nên, cũng không xoát ra được tội ác, nếu đến lúc đó nhật ký nhân vật phản diện tự động viết ra an ủi thiếu nữ lang thang, việc này là tích đức làm việc thiện, nếu vậy La Hồng sợ là muốn ủy khuất khóc lên.

La Hồng bị hố một đợt, nên hiện hơi chút cẩn thận.

Coi như bỏ ra hai lượng bạc chiêu một đầu bếp đi, có đẹp hay không không quan trọng, La Hồng hắn đơn thuần chỉ là ưa thích vị tào phớ kia.

"Không. . . Không. . ."

Mà Diêu Tĩnh nghe La Hồng nói, lại càng sợ hãi, cùng dùng bữa?

Đừng, công tử ngươi vẫn là cho ta làm đầu bếp đi!

La Hồng nhìn Diêu Tĩnh cự tuyệt mình, lông mày lập tức nhăn lại.

"Để cho ngươi ăn cùng, thì ngươi liền ăn đi."

La Hồng đập một phát vào trên thành ghế bành, hung hăng nói một câu.

Làm cho bầu không khí trong thư phòng lập tức trở nên nghiêm túc và ngưng trệ.

Tiểu Đậu Hoa Diêu Tĩnh sắc mặt hơi đổi, "Ngươi. . . Ngươi đừng hung oa. . ."

Nhìn Tiểu Đậu Hoa dường như lại muốn khóc lên, nội tâm La Hồng không có chút ba động nào, thậm chí nhãn tình sáng lên.

Nhìn thấy. . . Hình như mình tìm được một phương pháp xoát tội ác rồi.

Mỗi ngày hung hăng mắng Tiểu Đậu Hoa, phát tài không phải là mộng?

Dù lấy được điểm tội ác rất ít, nhưng thịt muỗi cũng là thịt.

La Hồng rất hài lòng, khoát tay áo, ra hiệu bọn hắn xuống dưới.

Mà đổi thành một bên, Triệu Đông Hán còn đang chấn kinh Diêu Tĩnh từ vịt con bụi bẩn xấu xí biến thành thiếu nữ tuyệt mỹ, trong lòng đối với La Hồng kính nể càng không thể vãn hồi, có lẽ công tử đã sớm dự liệu được.

Hoặc đây cũng chính là người tốt được báo đáp, Diêu cô nương mỹ lệ nhất định thuộc về công tử.

Nhưng mà, khi nhìn thấy La Hồng thế mà hung hăng mắng Diêu Tĩnh, Triệu Đông Hán choáng váng.

Xinh đẹp như vậy, cô nương ta thấy cũng muốn yêu, công tử lại còn hung hăng, không có chút thương hương tiếc ngọc nào, sao còn không hiểu phong tình hơn cả lão Triệu hắn chứ.

Thế nhưng Triệu Đông Hán nghĩ lại, Lạc Hồng công tử ở An Bình huyện có tiếng là nho nhã hiền hoà, đối với mỹ nữ càng thêm không có khả năng hơi một tí liền giận mắng hung ác, nhất định là công tử có mục đích gì đó.

Suy nghĩ sâu xa xong, Triệu Đông Hán lập tức giật mình.

"Từ xưa mỹ nữ yêu anh hùng, công tử gánh vác áp lực quan phủ huyện nha cứu Diêu cô nương, rất dễ dàng đạt được cảm mến của Diêu cô nương, nhưng là. . . Công tử nhà mình là hạng người chính nghĩa cỡ nào chứ, nho nhã hiền hoà, làm gương cho chính nghĩa, sẽ bị tình nghi là dụng lúc người ta gặp khó khăn để Diêu cô nương cảm mến."

Trên mặt Triệu Đông Hán vết đao đều đang run rẩy, nội tâm sôi trào mãnh liệt.

Không sai!

Công tử đây là không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Công tử. . . Quả nhiên là chính nhân quân tử!

Chính trực làm cho lão Triệu hắn đau lòng.

Nhìn La Hồng khoát tay, hai đầu lông mày toát ra thái độ mỏi mệt, Triệu Đông Hán hít sâu một hơi.

"Công tử, thuộc hạ đã hiểu, thuộc hạ chắc chắn sẽ cố gắng vì công tử phân ưu."

Triệu Đông Hán trịnh trọng nói, sau đó nháy mắt với Diêu Tĩnh, dẫn nàng rời đi thư phòng.

La Hồng nhìn bóng lưng Triệu Đông Hán quay người rời đi bước nện kiên định, vẻ mặt mộng bức.

Ngươi cái này mẹ nó bức gì. . . Lại đã hiểu ra cái gì? !

Van cầu ngươi, đừng hiểu gì.

Bản công tử và ngươi không oán không cừu.

La Hồng thở dài, không tiếp tục để ý Triệu Đông Hán nữa, lật sổ tay da người ra, nhìn số liệu cột tội ác bị âm, trong lòng ẩn ẩn đau nhói.

Hắn rõ ràng cố gắng như vậy, kế hoạch chu đáo để đi làm chuyện xấu, tại sao phải thất bại, ngược lại lại hoàn thành làm việc tốt?

Có phải hay không bởi vì tư thế bản công tử làm chuyện xấu không đúng?

Có ít người, từ trong bụng mẹ đã định là làm chuyện xấu rồi, tục xưng là. . . Bại hoại.

Mà La Hồng hắn, có lẽ cũng không phải là một tên bại hoại ưu tú.

La Hồng vuốt ve sổ da người rơi vào trầm tư, không chừng hắn đổi lại suy nghĩ, mình làm không được chuyện xấu, có thể học tập à, không được thì trực tiếp tìm tên bại hoại nào đó, thuê, xúi giục.

Bại hoại làm chuyện xấu, rồi gắn tên La Hồng hắn không phải tốt hơn không?

Làm nam nhân phía sau bại hoại.

Hoặc là, có thể trực tiếp tìm một tổ chức bại hoại, gia nhập vào trong đó, tiến hành cái gọi là thông đồng làm bậy.

Người muốn thay đổi tốt mới vất vả, chứ còn muốn hắc hóa thì có gì khó?

Mắt La Hồng sáng rực lên!

Hắn thật sự là quá thông minh!

Hai cái này kế hoạch, mặc kệ là loại nào, đều có thể rất tốt để hắn xoát ra tội ác!

Về phần tìm một tổ chức bại hoại, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, bởi vì trong lúc nhất thời cũng không dễ tìm như vậy.

"Trước tiên có thể tìm một tiểu bại hoại ưa thích làm chuyện xấu thử một lần."

La Hồng nheo mắt lại, trong lòng thầm nhủ.

Thêm chút suy tư, trong lòng hắn liền có một nhân tuyển thích hợp.

Nha đầu nhà mình, La Tiểu Tiểu.

Nha đầu này cũng bởi vì tỳ nữ kể chuyện lặp lại, liền muốn đánh gậy tỳ nữ, đơn giản là còn nhỏ mà tâm đã hỏng!

Nàng chính là một cái bại hoại hợp cách!

Tìm nàng, chuẩn không sai!

Bạn đang đọc Công Tử Thực Sự Quá Chính Nghĩa (Bản Dịch) của Lý Hồng Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Snowagle90
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.