Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

tuyệt vọng

Tiểu thuyết gốc · 1219 chữ

Vạn Kỳ Vũ thiếp đi bên tảng đá được một lúc, tiếng chim hót trên tán cây làm nàng tỉnh giấc, nàng lấy tay dụi nhẹ vào mắt "mình còn phải tìm đường về nhà nữa" . Kỳ Vũ quan sát xung quanh, nàng chết lặng. Xung quanh nàng là băng cướp Hùm Xám nằm la liệt không thiếu một tên, chúng cũng đang say giấc. Nàng từ từ đưa mắt nhìn sang bên cạnh, tên Hùm Xám nằm sát bên nàng. Hắn hai tay ôm kiếm, bàn tay vẫn nắm chặt sợi dây đã trói nàng, mắt nhắm nghiền. Hắn cũng đang say giấc.

Vạn Kỳ Vũ giật mình, nàng rón rén đứng dậy ,bước đi thật khẽ, khuôn mặt đầy lo lắng. Bỗng nhiên có tiếng nói khiến nàng giật mình

-"tiểu thư định đi đâu vậy, đã giải quyết chuyện riêng xong chưa?"

Vạn Kỳ Vũ rùng mình quay lại nhìn, Hùm Xám đưa tay lên miệng ngáp một cái. Cả băng cướp cũng đồng loạt tỉnh lại ngáp theo hắn, rồi hắn nói tiếp.

-"nếu đã giải quyết chuyện riêng xong rồi thì tiểu thư phải cùng chúng ta quay lại chứ, còn định đi đâu?"

Nàng đã bỏ trốn được một lúc, cũng chạy không ngừng nghỉ, tưởng rằng đã thoát được, giờ đây lại bị bắt dể dàng thế ư? Kỳ Vũ nhìn Hùm Xám cười gượng gạo.

• "các ngươi biết ta bỏ trốn từ khi nào?"

Hùm Xám bật cười, vẻ mặt ngạc nhiên lắm, nhìn bọn đàn em rồi ra vẻ ngơ ngác.

-"bỏ trốn? Tiểu thư bỏ trốn ư? Sao ta lại không biết, các anh em có ai thấy tiểu thư bỏ trốn không?"

Bọn cướp cười ồ lên, lão mộc vẻ mặt nham nhở tiếp lời.

-"Tiểu thư làm gì bỏ trốn đâu, chỉ là đi giải quyết chuyện riêng, khổ nỗi rừng sâu dã thú cọp beo rắn rết nhiều báo hại chúng ta phải âm thầm đi theo bảo vệ đó nha"

Hùm Xám và đàn em nói cứ như là Vạn Kỳ Vũ chưa từng rời khỏi tầm mắt của hắn. Ý đồ của hắn là muốn đập tắt ý chí chạy trốn của nàng mà không làm tổn thương cơ thể, và có vẻ mưu đồ của hắn đã thành công. Kỳ Vũ lúc này cảm thấy bất lực. Nàng trong lòng nghĩ đến việc may mắn chạy thoát, lại khổ cực băng rừng lội suối thế nào. Nghĩ đến việc trốn thoát trở về nhà, thế mà không biết rằng bọn chúng vẫn luôn ẩn thân bên cạnh nhìn nàng bỏ chạy trong hy vọng để hắn dập tắt cái hy vọng mong manh đó của nàng. Giờ tuyệt vọng, ánh mắt phẩn nộ, ứa ra những giọt lệ tức giận. Hùm Xám quan sát tất cả, hắn mỉm cười đắc thắng, đưa sợi dây trói lên cao, hướng về phía nàng.

-"tiểu thư, đến lúc phải trở về rồi"

Vạn Kỳ Vũ cau mày, sự uất ức của nàng lên đến cực điểm,

• "trở về? Cái nơi chết tiệt đó mà cũng xứng để ta phải "trở về" ?"

Đôi mắt nàng ứa lệ, nàng quay lưng bước đi, Hùm Xám hỏi theo bước chân của nàng.

-"tiểu thư định đi đâu?"

Vạn Kỳ Vũ dừng lại, nàng không quay mặt lại, chỉ đứng lại trả lời hắn mà thôi.

• "ta trở về Vạn gia trang, đó mới là nơi ta cần trở về"

Nói xong liền bỏ chạy thật nhanh, nhưng nào có dễ như vậy. Hùm Xám vút sợi dây trói, sợi dây bay đi quấn lấy đôi chân nàng. Hắn giật mạnh sợi dây, Vạn Kỳ Vũ té úp xuống mặt đất đầy lá rừng, đau đớn. Hùm Xám nói giễu cợt.

-"tiểu thư, người không có sự lựa chọn cho riêng mình. Người phải đi cùng chúng ta, quên vạn gia trang đi"

Kỳ Vũ lồm cồm bò dậy, nàng đưa tay gỡ sợi dây quấn ở chân trong nước mắt tuyệt vọng. Hùm Xám lại giật mạnh sợi dây, Vạn Kỳ Vũ té ngửa ra đất đau đớn, bọn cướp thì ồ lên cười thích thú. Kỳ Vũ nằm ngửa trên đất, tóc nàng vướng đầy lá rừng khô rụng. Nàng nhìn lên bầu trời cao xanh kia . Xuyên qua những tán lá xanh, một con chim nhỏ bé đang bay lượn. Giờ phút này nàng lại cảm thấy muốn được như cánh chim kia, tự do. Ý chí và khao khát được trở về nhà, Vạn Kỳ Vũ xoay người lại, nàng vươn tay lết đi trên mặt đất, bò đi. Hùm xám lại giật mạnh sợi dây, đoạn đường nàng mới lết đi bị hắn kéo trượt dài trên mặt đất trở lại. Nàng với tay ra phía xa xăm, mắt nhòa lệ, nàng la lên.

• "CỨU TÔI VỚI.... CÓ CƯỚP, CÓ AI CỨU TÔI VỚI, CỨU TÔI VỚI..."

Tiếng kêu cứu của nàng quá nhỏ bé giữa cánh rừng đại ngàn. Không có ai trả lời, xa xa chỉ có tiếng la hét của nàng bị núi rừng vọng lại. Nàng lết thân mình hướng về phía trước, giọng kêu cứu nghẹn ngào.

• "cứu ta với, cha ta có rất nhiều tiền, ông ấy sẽ đền đáp xứng đáng"

Vẫn không ai trả lời, nàng cảm thấy cô độc hoàn toàn giữa bầy sói, chỉ có giọng tên Hùm Xám nghe lạnh lùng đến rợn người.

-"tiểu thư, không ai cứu người đâu, không một ai."

Vạn Kỳ Vũ vươn tay về phía trước, như cầu cứu một ai đó từ phía xa xăm vô định. Khi con người ở trong bóng đêm tuyệt vọng, thì chỉ cần một tia sáng bé nhỏ mong manh, người ta cũng sẽ vươn tay về đó, đôi mắt nhòe lệ, nàng rên rỉ trong đau đớn.

• "làm ơn, ai đó làm ơn xuất hiện đi, cứu tôi với"

Hùm Xám lại kéo sợi dây, Vạn Kỳ Vũ lần này với được một tảng đá lớn, nàng ôm chặt tảng đá với khuôn mặt đầy nước mắt kháng cự lại. Hùm Xám kéo mạnh sợi dây hơn, sợi dây căng lên, Kỳ Vũ ôm thật chặt tảng đá, nhưng sức nàng có hạn, nàng sắp không giữ nổi tảng đá nữa rồi, nàng la lên tuyệt vọng.

• "Cứu tôi..."

Vừa lúc đó một thanh kiếm từ đâu bay tới , kiếm xuyên qua sợi dây cắm xuống đất, sợi dây bị cắt đứt và Vạn Kỳ Vũ thoát khỏi lực kéo của Hùm Xám. Cả băng cướp ngơ ngác nhìn thanh kiếm. Một thanh niên mặc bộ đồ sang trọng , tay cầm cây quạt giấy phất phơ trước mặt, nhẹ nhàng bước ra cùng hướng với phi kiếm.

-" ta vô tình đi ngang, nghe tiếng kêu cứu liền bước tới đây, không ngờ gặp được người quen"

Vạn Kỳ Vũ đôi mắt nhòe lệ nhìn không rõ, nàng hướng đôi mắt đến vị công tử vừa xuất hiện, cảm giác có chút quen thuộc. Vị công tử sang trọng phất cây quạt giấy trước mặt cùng với nụ cười nửa miệng. Hắn không ai xa lạ, chính là Hoàng tử Hồ Nguyên Trừng, nhị hoàng tử của an nam quốc.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.