Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

vạn Kỳ Vũ và đội thám thính

Tiểu thuyết gốc · 1088 chữ

Sau ngày viếng mộ mẹ, Vạn Kỳ Vũ đã không còn việc gì làm ở Vạn gia trang, nhưng nàng vẫn ở lại thêm ít ngày nữa. Nàng ngồi ở một sân đình trong Vạn gia trang, bên một bàn đá với ấm trà để sẵn, nàng nhìn ra bức tường xa kia. bên ngoài đó là thành thị hoa lư, không xa hoa như Đại La nhưng cũng không kém phần náo nhiệt. Nàng muốn thăm thú đây đó, liền quyết định rời Vạn gia trang. Nàng gọi tứ vạn vệ, 4 trong 18 vị vạn vệ đấu khí tầng 10. Khi họ đến, nàng liền bày tỏ nguyện vọng.

• "tứ vạn vệ, ta muốn ra ngoài thăm thú cuộc sống của người dân Hoa Lư, xin các vị chuẩn bị hộ tống ta"

Hoa Lư được xem là thành trì của Vạn gia, còn có vị tướng tài ba Nguyên Cồ trấn thủ, từng ấy lý do để yên tâm. Tứ hộ vệ có chút lo lắng, nhưng cũng không phản đối gì, cùng nhau thi lễ.

-"tuân lệnh tiểu thư"

Vạn Kỳ Vũ khoác lên mình một tấm áo choàng trùm đầu màu đen, bước ra khỏi Vạn gia trang cùng tứ vạn vệ. Những bước chân đầu tiên ra khỏi bức tường nàng đã gặp một trinh sát quân ẩn nấp gần đó. Trinh sát rời chỗ nấp, nhẹ nhàng phi thân ra trước mặt nàng, cúi đầu thi lễ.

-"Tiểu thư, xin hỏi người định đi đâu, để chúng thuộc hạ đi trước bảo vệ an toàn cho người"

Vạn Kỳ Vũ tươi cười xua tay, tâm tư nàng lúc này rất thoải mái, nàng cũng không muốn quá nhiều người theo mình.

• "không cần phải vậy, ta muốn đi thăm thú dân tình quanh đây, các vị không cần đi theo"

Nói xong liền vui vẻ bỏ đi một mạch, để lại lính trinh sát đứng đó trong ngơ ngác. Đất Hoa Lư xinh đẹp, địa thế tựa như tiên cảnh. Đồng ruộng núi non, những tảng núi đá nằm giữa những ruộng lúa, khiến lòng người say đắm. Vạn Kỳ Vũ đi dọc con đường, qua những hàng cây, lòng vui vẻ ngắm cảnh sắc mà thiên nhiên ban tặng cho mảnh đất địa linh nhân kiệt này, chỉ là.... nàng quay sang nhìn tứ vạn vệ.

• "các vị, có chuyện gì vậy?"

4 vị vạn vệ liếc nhìn nhau, một người thi lễ nói.

-"tiểu thư, lính trinh sát, bọn họ vẫn đi theo chúng ta"

Vạn Kỳ Vũ nghe vậy thì khuôn mặt trở nên cau có, nàng bực bội ra mặt.

• "bọn chúng không xem lời ta ra gì sao?"

Một vị vạn vệ thấy tình hình căng thẳng, liền tiến lên nói đỡ đi.

-"tiểu thư, bọn họ ẩn nấp rất chuyên nghiệp, đừng nói là người thường mà ngay cả đấu khí tầng 5 tầng 7 cũng không phát hiện được họ, hay là cứ mặc kệ họ đi"

Một vị khác tán đồng.

-"đúng vậy tiểu thư, họ đi theo nếu xảy ra chuyện gì, Nguyên Cồ tướng quân cũng dễ ứng cứu"

Vạn Kỳ Vũ cau mày, nàng vốn dĩ muốn vi hành, giờ lại có cả một tiểu đội theo dõi thế này quả thật là không vui, nàng phất tay.

• "không được, ta không chấp nhận"

Đồng thời nàng quát to.

• "các ngươi đừng ẩn nấp nữa, ra hết đây cho ta"

Từ trong chỗ ẩn nấp, chỉ một người đại diện nhẹ nhàng phi thân bước ra đáp xuống trước mặt Vạn Kỳ Vũ, thi lễ.

-"Tiểu thư, có gì sai bảo"

Vạn Kỳ Vũ tức giận, trừng mắt chỉ tay vào mặt lính trinh sát, quát mắng.

• "ta bảo các ngươi không được đi theo ta, bộ các ngươi không hiểu ta nói gì sao?"

Người lính lúc này vẫn rất cung kính, đầu cúi thấp hơn một chút, giải bày ý tứ.

- "Bẩm tiểu thư, mệnh lệnh của tướng quân là lệnh cho chúng tôi phải theo dõi và bảo vệ an toàn tuyệt đối của tiểu thư. Quân lệnh như sơn, chúng tôi không thể kháng lệnh"

Vạn Kỳ Vũ giận dữ, trong tiếng quát mắng dường như phản phất sát khí.

• "ngươi sợ hắn trách tội, không sợ cha ta sao?"

Người lính lúc này vẫn cung kính, có chút khó xử, ngập ngừng đôi chút,

-"Tiểu thư, nếu nguyên soái trực tiếp ra lệnh, đương nhiên chúng tôi sẽ tuyệt đối không dám không tuân, chỉ là... nguyên soái không có ở đây"

Vạn Kỳ Vũ nghe xong thì giận tím người, tay chỉ vào mặt người lính, nàng rung lên vì giận, ánh mắt lộ ra sát khí.

• "ngươi.... ngươi... Ngươi có tin ta giết ngươi tại đây không"

Nói xong liền giật lấy cây kiếm , chỉa thẳng vào cổ người lính trinh sát, trừng mắt hăm dọa. Người lính đứng trước tình cảnh này rất khó xử, nhưng tâm thế không sợ hãi, kiên định nhìn nàng hành lễ.

-"Tiểu thư, nếu người giết ta ở đây, ta được xem là hy sinh khi làm nhiệm vụ, vợ con ta sẽ được hưởng lương suốt đời. Còn nếu ta nghe theo ý tiểu thư mà trở về thì..."

Vạn Kỳ Vũ đưa kiếm kề sát cổ người lính, trừng mắt, hất hàm.

• "thì sao, nói mau!"

Người lính ngập ngừng đôi chút, rồi chắp tay thi lễ cúi đầu, nói lớn.

-"Thì sẽ bị khép tội kháng lệnh quân kỷ, không những bị chém đầu, vợ con không có lương tử của ta mà còn bị mọi người khinh thường vì có một người chồng người cha vi phạm quân lệnh. Ta tuyệt đối không thể chấp nhận chuyện này!"

Vạn Kỳ Vũ tức giận, bàn tay run lên.

• "ngươi.. ngươi..."

Nàng ném cây kiếm xuống đất, làm mình làm mẩy, giận dỗi bỏ về.

• "ta không di nữa, ta không thèm đi nữa, ta về được chưa, cho vừa ý các ngươi"

Nói xong giận dỗi bỏ về một mạch, để lại lính trinh sát ở đó. Tứ vạn vệ thấy vậy cũng vội an ủi người lính.

-"đã làm khó quân nhân rồi, chúng ta cáo từ"

Sau đó hướng theo hướng của Vạn Kỳ Vũ mà chạy theo, nhanh chóng tất cả đều trở về bên trong Vạn gia trang. Mọi chuyện trở về nguyên trạng ban đầu.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.