Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lý Thiệt Cường

Tiểu thuyết gốc · 1827 chữ

Nói về Vạn phủ, khi nguyên soái đưa tiễn ái nữ lên đường về quê xong , ông cùng quản gia trở về thư phòng, trên đường vô tình bắt gặp hai nữ hầu đang nói chuyện. Một hầu nữ nói với vẻ khó chịu.

-" cái tên Ngô Tuấn ấy đúng là mèo mù vớ cá rán, chỉ là một tên nông dân nghèo mà giờ trở thành cận vệ thân tín của tiểu thư"

Hầu nữ kia gập đầu lập tức.

-"Không chỉ như vậy, nghe đâu tiểu thư còn nhận hắn làm ca ca, một hai xưng huynh xưng muội, thật đáng ghen tị"

Hầu nữ này lại bỉu môi.

-"không những thế, tiểu thư còn đổi họ hắn thành họ vạn, vậy là tự nhiên hắn thành công tử vạn phủ rồi"

Hầu nữ kia thở dài.

-"Haizzz, vậy là một tên nông dân mới đến, không có tài năng cũng chẳng có công trạng gì lại được ưu ái nhiều đến vậy. Còn chúng ta trung thành bao nhiêu năm vẫn chỉ là tôi tớ, giờ gặp hắn phải cung kính gọi hắn một tiếng công tử rồi"

Hai hầu nữ nói đến đây thì đều lắc đầu thở dài , thay nhau nói.

-"đúng vậy, ta không biết tiểu thư ưng ý hắn ở điểm nào? Không có tu vi, cũng không có học thức, vậy mà một bước lên trời nha"

-" Quả thật như vậy, mọi thứ không hề công bằng chút nào. Chẳng lẽ... vì hắn giỏi khoản giường chiếu, khiến tiểu thư mê mệt"

Nghe tới đây, nguyên soái trừng mắt tức giận, mà quản gia cũng chạy ra mắng

-"Lũ nô tỳ to gan, công việc thì không lo đi làm, lại không biết sống chết, dám ở đây nói xấu tiểu thư"

Hai nô tỳ giật mình hoảng sợ, vội sụp lạy van xin.

-"chúng nô tỳ biết sai rồi, xin quản gia tha mạng"

Quản gia trợn mắt, nghe trong tiếng quát có lẫn sát khí phảng phất.

-"Cút, cút đi làm việc ngay cho ta"

Hai nô tỳ vội vã chạy đi mất, quản gia nhìn theo thở dài, quay lại chỗ nguyên soái.

-"Lão gia, người thấy rồi chứ, chuyện hôm nay chỉ là một đốm lửa nhỏ, nhưng để lâu sẽ cháy cả khu rừng. không thể không xử lý , cần lập tức dập tắt căn nguyên"

Nguyên soái vuốt râu, ông suy nghĩ điều gì đó, trong đôi mắt có chút suy tư.

-"chỉ là Vũ nhi đã cương quyết, ta cũng thật không muốn làm nó buồn"

Quản gia khuôn mặt lo lắng như chính ông vẫn vậy, nhìn theo bóng hai tỳ nữ, đôi mắt đăm chiêu.

-"Dù là vậy, nhưng vấn đề này vẫn phải giải quyết, để lâu lòng người sinh biến, sẽ rất không ổn thỏa"

Nguyên soái gật đầu, ông chợt nghĩ ra điều gì đó, ông liền phất tay với quản gia.

-"ta đã có cách, có thể xoa dịu tình hình, ông đi theo ta"

Nói xong cả hai người tiến thẳng đến khuôn viên khuê phòng của Kỳ Vũ, nơi mà Vạn Thiệt Cường vẫn đang miệt mài luyện kiếm.

Đào nhi ngồi ở bàn đá, nhìn Thiệt Cường đánh đi đánh lại một đường kiếm. Nàng đôi mắt nhàm chán, tâm hồn trống rỗng,tay dựa bàn đá chống cằm nói.

-"ngươi đánh đi đánh lại một kiểu không thấy chán à"

Thiệt Cường không trả lời, chàng vẫn vung thanh kiếm, chàng muốn mau chóng thành tài để có thể bảo vệ được tiểu thư. Không quan tâm ai nói gì, kiếm pháp vẫn phải luyện đến mức thật nhuần nhuyễn. Chàng vẫn nhớ lời tiểu thư động viên "tập luyện vất vả, vào trận quen tay". Đào nhi thấy Thiệt Cường không trả lời, tức giận đập tay xuống bàn.

-"Ngô Tuấn, trong mắt ngươi giờ chỉ có tiểu thư, không còn xem ta ra gì phải không?"

Lúc này Thiệt Cường mới dừng kiếm lại, quay sang đào nhi nhẹ nhàng nói.

-"Xuân Đào cô nương, tại hạ bây giờ là Vạn Thiệt Cường, không còn là Ngô Tuấn nữa, "

Đào nhi trợn trừng mắt, đập tay xuống bàn thêm cái nữa, bật đứng dậy, chỉ tay vào mặt Thiệt Cường quát mắng.

-"Ngô Tuấn nhà ngươi, đừng tưởng được tiểu thư sủng ái rồi là nghĩ bản thân đã là cô gia Vạn phủ. Ta theo tiểu thư hầu cận bao năm còn chưa dám mơ tưởng, ngươi nghĩ ngươi là ai mà đòi mang họ vạn của tiểu thư? Khi tiểu thư chán ngươi rồi, xem ta lúc đó sẽ trừng phạt ngươi như thế nào"

Xuân Đào vừa mắng xong, thì nguyên soái và quản gia vừa tới, cả Thường Kiệt và Xuân Đào vội vàng thi lễ.

"lão gia (nguyên soái) "

Nguyên soái gật đầu, sau đó nhìn quản gia, quản gia hiểu ý, phất tay

-"Đào nhi, ngươi ra ngoài để lão gia có chút chuyện riêng với Thiệt Cường"

Đào nhi nhìn Thiệt Cường có chút cay đắng, nhưng cô vẫn không nói gì mà vội bước ra ngoài. Nguyên soái bước tới bàn đá ngồi xuống, rút từ nhẫn không gian ra một túi vàng đưa cho quản gia, quản gia liền cầm lấy tiến lại chỗ Thiệt Cường.

-"Túi vàng này là lão gia cho ngươi"

Thiệt Cường nhìn thấy thì hoảng sợ. Có câu " vô công bất thụ hưởng" , xem ra túi vàng này có ẩn tình, chàng quỳ sụp xuống đất van xin.

-"Nguyên soái, không biết thuộc hạ đã làm sai điều gì, xin nguyên soái nói rõ"

Quản gia thở dài, đặt túi vàng xuống đất trước mặt Thiệt Cường, chỉ tay nói.

-"Ngươi không gây ra lỗi lầm gì, nhưng ngươi lại chính là trung tâm của mâu thuẫn, gây rối loạn Vạn phủ"

Thiệt Cường không hiểu gì, liền hướng quản gia thi lễ, ánh mắt khẩn cầu.

-"Tiên sinh, xin người nói rõ hơn"

Quản gia nhìn Thiệt Cường, đôi mắt nheo lại,

-"Thiệt Cường, ngươi có biết ngươi được tiểu thư ưu ái đến thế nào không?"

Thiệt Cường vội dập đầu sát đất, trả lời.

-"Tiên sinh, thuộc hạ biết"

Quản gia lắc đầu thở dài

-"Không, ngươi không biết, ngươi chắc chắn không biết"

Thiệt Cường ngước nhìn quản gia, đôi mắt như thỉnh cầu. Quản gia quay lưng đi đến đứng bên cạnh nguyên soái, chỉ tay về phía Thiệt Cường mà nói.

-" Thứ nhất, ngươi được tiểu thư truyền cho Vạn gia kiếm quyết, thứ chỉ truyền nội không truyền ngoại. Ngươi có biết rằng bao nhiêu tướng tài theo nguyên soái lập biết bao công trạng cũng không bao giờ dám nghĩ tới. Vậy mà ngươi chỉ là kẻ không có học thức cũng không có tu vi lại được ân sủng này, ngươi biết ngoài kia bao nhiêu người không phục không?"

Thiệt Cường lúc này có chút hiểu ra, chàng không ngờ chuyện này lại sinh nhiều rắc rối. Lúc này quản gia lại nói tiếp.

-"Ngươi có biết tả hữu hộ vệ theo lão gia bao lâu nay, vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần, được lão gia yêu mến và tin tưởng nhất, vẫn chỉ là thuộc hạ. Còn ngươi, mới vào không bao lâu lại được tiểu thư nhận làm ca ca, ban cho họ Vạn. Ngươi có biết ở Vạn phủ có biết bao nhiêu người nhìn ngươi mà ghen tị, sinh ra căm ghét, ngươi có biết không?

Thiệt Cường nghe tới đây thì hiểu ra, lại dập đầu.

-"Tiên sinh, là thuộc hạ nông cạn, không biết những chuyện này"

Lúc này nguyên soái mới thở dài, nhìn Thiệt Cường nói.

-"ngươi có nghĩ rằng ta quyền cao chức trọng, oai phong lẫm liệt, hét ra lửa, muốn gió có gió muốn mưa có mưa, thích giết ai là giết, ngươi có nghĩ như vậy không?"

Thiệt Cường im lặng, chàng không biết phải trả lời thế nào, lúc này nguyên soái lại nói tiếp.

-"dân đen các ngươi thiếu hiểu biết đều nghĩ như vậy, thực sự thì mọi chuyện rất khác"

Nói tới đây thì đứng dậy, bước vài bước sang bên cạnh, nhìn xa xăm.

-"người chức vụ càng lớn, càng thân bất do kỷ. Lấy ví dụ như hoàng đế, nếu hắn muốn giết ai thì giết, làm những chuyện vô đạo, thiên hạ sẽ gọi hắn là hôn quân, lòng dân phẩn nộ sẽ vùng lên lật đổ hắn, chuyện thế này trong lịch sử đã ghi nhận rất nhiều"

Nói xong lại thở dài, quay lại bàn đá, ngồi xuống.

-"ta thân là nguyên soái thống lĩnh lục quân, càng phải thưởng phạt phân minh. Nếu ta không thưởng phạt phân minh sẽ làm cho cấp dưới không phục, mà khi thuộc hạ không phục thì quân kỷ tự nhiên lỏng lẻo dẫn đến suy yếu. Khi đó nếu giặc ngoại xâm đến sẽ không chống đỡ được, hoạ vong quốc cũng từ những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt này"

Nói xong lại thở dài, chỉ tay về phía Thiệt Cường.

-"ngươi từ lúc tới đây không lập được công trạng gì to lớn, nhưng cũng không phạm lỗi lầm gì, lại chấp nhận cắt bỏ đi sự lo lắng của ta. Vậy nên ta cũng nghĩ cho ngươi một chút, ngươi thấy thế nào?"

Thiệt Cường lại dập đầu.

-"Xin nguyên soái ban ơn"

Nguyên soái lúc này suy tư một chút, vuốt nhẹ chòm râu.

-"việc thứ nhất, ngươi tu luyện vạn gia kiếm quyết. Từ nay về sau ai hỏi, ngươi cũng phải nói là tiểu thư chỉ truyền những chiêu thức sơ đẳng, có vỏ không có ruột, để người khác không ghen ghét"

Thiệt Cường nghe vậy mừng rỡ, vội chắp tay thi lễ.

-"Đa tạ Nguyên soái ban ơn"

Nguyên soái gật đầu, đôi mắt có chút yên tâm, lại nói.

-"chuyện ngươi mang họ Vạn, điều này nhất định không thể được, thế nhưng Vũ nhi muốn có một ca ca, ta cũng không nỡ chối từ. Vậy ta thay thê tử của mình nhận ngươi làm người trong tộc, từ nay về sau ngươi sẽ mang họ của nàng. Tên của ngươi từ nay sẽ là Lý Thiệt Cường.

Thiệt Cường nghe tới đây thì mừng rỡ lắm, dập đầu tạ ơn

-"Đa tạ nguyên soái thu xếp, đa tạ nguyên soái ban ơn"

Quản gia bên cạnh nhìn thấy, ông vuốt râu gật đầu, trong lòng vui mừng vì đã giải quyết được một mối âu lo cho Vạn phủ. Lúc này không một ai biết rằng cái tên Lý Thiệt Cường sẽ có ngày vang danh muôn thuở, là một trong những danh tướng lừng lẫy nhất trong trang sử vàng của An Nam quốc.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.