Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

thư mời của Thái tử, cha tới tìm con gái

Tiểu thuyết gốc · 1589 chữ

Khi 4 người đang đóng cửa ăn nhậu, chợt có gia nhân đến đứng ngoài cửa báo vào.

"Bẩm lão gia, có người của Thái tử đem thiệp mời đến"

Nguyên soái tức giận đập bàn.

-"mẹ nó, lại định giở trò gì với lão tử, ĐEM VÀO ĐÂY "

Gia nhân mở cửa đem tấm thiệp đặt lên bàn nguyên soái, mọi người đều hướng ánh mắt nhìn . Nguyên soái đọc tấm thiệp, không biết trong thiệp viết gì, chỉ thấy nguyên soái trợn trừng mắt, lửa giận ngút trời. Ông ném tấm thiệp xuống đất, quát lớn.

-"ép người, thật là ép người quá đáng"

Quản gia thấy vậy, ra hiệu cho gia nhân lượm lại thiệp mời đưa cho mình, sau đó gia nhân chạy ra ngoài, đóng cửa lại. Quản gia đọc xong tấm thiệp, đập mạnh xuống bàn, tỏ thái độ tức giận.

"Khốn nạn, thật là khốn nạn mà"

Hai vị hộ vệ tò mò hỏi.

-"Quản gia, trên đó viết gì, tại sao cả tiên sinh và nguyên soái tức giận đến như vậy"

Quản gia nhìn nguyên soái, thấy ông khẽ gật đầu, liền cầm tấm thiệp phi sang,

"Hai vị tự xem đi"

Tả hữu hộ vệ cùng mở tấm thiệp, trên đó viết:

"Nguyên soái, lần trước tiểu thư vào hoàng cung xảy ra chuyện, lỗi một phần do ta sơ ý không chăm sóc tốt, từ đó trong lòng vẫn luôn áy náy. Nay tiểu thư đã bình phục, bổn thái tử biết tin vui mừng khôn xiết, nên bổn thái tử quyết định đúng một tháng sau sẽ mở yến tiệc để mừng Kỳ Vũ tỉnh lại. Ngoài việc vui mừng cho vạn gia, còn công bố việc này cho mọi người để mọi người cùng hưởng chung vui với nguyên soái, thể hiện sự đoàn kết tương thân tương ái của triều thần An Nam quốc chúng ta. Chấp bút : thái tử Hồ Quý Chén."

Hộ vệ đọc xong, liền hỏi quản gia.

-"Tiên sinh, việc thái tử mở tiệc mừng tiểu thư tỉnh lại, có thể xem là hành động chuộc lổi của hắn, là xuất phát từ ý tốt, sao lại phải tức giận?"

Quản gia thở dài lắc đầu.

-"Hai vị hộ vệ không nhìn thấy được huyền cơ, ẩn trong tấm thiệp có mưu kế"

Tả hữu hộ vệ liền hành lễ.

-" Tiên sinh, xin nói rõ hơn"

Lại uống cạn một chén rượu nữa.quản gia lại thở dài nhăn nhó.

-"Việc bề ngoài là tiệc mừng tiểu thư tỉnh lại, vậy tất nhiên tất cả quan khách sẽ đặt câu hỏi "tại sao tiểu thư lại hôn mê" , hai vị có biết đó là ý gì không"

Tả hữu hộ vệ nhìn nhau.

-"Chuyện này...."

Quản gia tức giận đập tây xuống bàn.

-"Cả kinh thành đều đồn nhau rằng tiểu thư vì bị thái tử cự tuyệt tình cảm nên đã gieo mình xuống hồ nước tự vẫn. Đây là chuyện xấu, chuyện xấu hổ"

Nói xong thì cầm luôn bình rượu lên tu một hơi, đặt mạnh bình rượu xuống bàn.

-"Buổi yến tiệc này mục đích thật sự đó là sỉ nhục Vạn gia ta, là chà đạp vào nổi đau của nguyên soái, là đem tiểu thư ra làm trò cười cho cả kinh thành này!"

Tả hữu hộ vệ lúc này hiểu ra, trợn trừng mắt tức giận, cũng đập tay xuống bàn.

-"KHỐN NẠN."

Nguyên soái lúc này trầm ngâm, hỏi quản gia.

-"quản gia, yến tiệc này ta có nên tham gia không?"

Quản gia lắc đầu ngao ngán.

-"Yến tiệc này trên danh nghĩa là mừng tiểu thư tỉnh dậy. Nếu ta không đi thì không những mang tiếng là phụ lòng tốt của hoàng gia, mà còn trở thành trò cười cho thiên hạ. Mà giả sử chúng ta đi thì cũng trở thành đối tượng để người khác sĩ nhục, rồi cũng trở thành trò cười. Đúng là tiến thoái lưỡng nan, tiến không được mà lùi cũng không xong. Đúng là độc kế, nhưng cũng may là..."

Nói tới đây lại tu rượu. Nguyên soái và hộ vệ vội hỏi.

"Tiên sinh, xin nói tiếp"

-"Cũng may là từ lúc tiểu thư tỉnh dậy đã thay đổi. Nếu là tiểu thư trước kia, buổi yến tiệc này sẽ trở thành thảm họa của vạn gia. Nhưng bây giờ tiểu thư đã trưởng thành hơn rất nhiều, thế nên...."

Nói đến đây lại ngập ngừng.nguyên soái vội hỏi.

-"thế nên cái gì, ông cứ nói ra, đừng sợ"

-"Thế nên buổi yến tiệc này nếu có tham gia thì có thể bình yên trở về, lấy lại danh dự của vạn gia hay không, tất cả gánh nặng đó phải đặt hết lên vai tiểu thư rồi "

Tả hữu hộ vệ nhìn nhau phân vân.

-"Chuyện này...."

Dù họ biết tiểu thư đã thay đổi, nhưng dù sao cũng chỉ là nữ tử 16 tuổi, lại là ngọc quý trong tay nguyên soái. Gánh nặng này nguyên soái nỡ để ái nữ mình gánh vác sao? Họ nhìn về hướng nguyên soái như chờ đợi một câu trả lời. Nguyên soái trầm tư một chút rồi nói.

-"đi hay không đi, hãy để Vũ nhi tự quyết định đi"

Nguyên soái đặt chén rượu xuống bàn,đứng dậy, ông nói với thuộc hạ.

-"ba người cứ ở đây ăn uống no say, để ta đi gặp Vũ nhi hỏi ý nó"

Quản gia thấy vậy vội vàng thưa.

-"Nguyên soái, trước khi đi, có một việc ngài phải suy nghĩ nghiêm túc"

Nguyên soái nghe vậy liền ngồi xuống.

-"có chuyện gì, cứ nói"

Quản gia ngập ngừng một chút, lấy một hơi dài.

-"Lão gia, dù tiểu thư thay đổi theo hướng tốt, đó là chuyện đáng mừng. Thế nhưng việc thay đổi hoàn toàn như vậy thật khiến thuộc hạ không khỏi không suy nghĩ"

Tả hộ vệ bật cười.

-"Tiên sinh, chẳng lẽ ngài nghĩ tiểu thư không phải là tiểu thư, là bị kẻ khác đoạt xác?"

Hữu hộ vệ cũng bật cười theo.

-"Tiên sinh, ngài suy nghĩ xem, chuyện tiểu thư bị thái tử lừa nhảy hồ, chỉ có tiểu thư và thái tử biết chuyện. Như vậy không đủ chứng minh tiểu thư là thật sao?

Tả hộ vệ lại tiếp lời.

-"Huống chi nguyên soái là một trong 3 tu sĩ kim đan kỳ ở đất nước chúng ta, có thể cảm nhận được thần hồn. Nếu tiểu thư bị đoạt xác, không phải nguyên soái là người đầu tiên nhận ra sao?"

Quản gia lắc đầu

-"Tất cả những gì hai vị nói ta đều nghĩ qua, nhưng quả thật tiểu thư thật sự rất khác. Dù là không phải đoạt xác, nhưng Giả dụ có một vật phẩm nào đó khống chế được thần hồn điều khiển người khác như con rối, hoặc một trận pháp nào đó khắc lên cơ thể biến người ta thành nô lệ chẳng hạn "

Tả hữu hộ vệ đều bật cười.

-" Tiên sinh, ông quá lo xa rồi "

Quản gia nhìn hộ vệ, khuôn mặt nhăn nhó lo lắng, lúc này nguyên soái mới nói.

-"vạn gia ta đứng vững được tới nay một phần cũng chính là vì cái sự lo xa của quản gia, cẩn thận một chút cũng không thừa "

Quản gia nghe vậy liền vội thưa.

-"Lão gia, tất cả đều chỉ là suy đoán, nhưng có một điều chắc chắn là tiểu thư ẩn giấu đại bí mật "

.....

Vạn Kỳ Sơn bước chân về phía khuê phòng nhi nữ, từng bước chân của ông nặng trĩu. Ông sợ rằng mình đả bỏ qua điều gì đó, nếu đó không phải là con gái ông, rằng con gái ông đã chết, linh hồn ai đó đoạt xác... ông đi, đoạn đường ngắn, nhưng ông mong rằng đoạn đường này sẽ không bao giờ đến đích được.

Ông đến nơi thấy đào nhi đang canh gác, đào nhi thấy lão gia tới thì cung kính.

-"Lão gia, để nô tỳ đi thông báo tiểu thư"

Vạn Kỳ Sơn gạt tay, ra hiệu im lặng, phất tay dấu hiệu cho đào nhi rời đi. Ông biết rình mò khuê phòng nhi nữ buổi tối là không lịch sự, nhưng ông rất muốn biết con gái mình đang làm gì trong phòng, nó có thực sự bình thường không. Ông lén lút lại gần, ngó mặt nhìn qua khe hở cửa. Ông tròn mắt ngạc nhiên khi thấy Kỳ Vũ đang luyện thể, khuôn mặt ông nhăn nhó, "Vũ nhi chưa từng tu luyện, sao nó biết luyện thể thành thạo như vậy, chẳng lẽ không thầy tự thông?" . Ông đăm chiêu lắm, vẫn núp ngoài nhìn lén con gái mình. Đến khi Kỳ Vũ đứng dậy lau mồ hôi cơ thể, thay bộ đồ ngủ, ông vội quay mặt đi . Dù gì nhi nữ cũng đã lớn, không thể nhìn con gái lớn thay đồ được. Ông vẫn đang trầm tư lắm, không biết phải làm gì, thì lúc này Kỳ Vũ đã mở cửa ra.

• "phụ thân, vào phòng đi, đừng đứng đó mãi thế"

Ông bị bất ngờ, ấp úng.

-"vi phụ... chỉ mới tới đây thôi"

Kỳ Vũ trong bộ đồ ngủ, ôm lấy tay ông

• "được rồi được rồi, vào phòng hãy nói"

Nói xong kéo tay ông vào.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.