Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quang Phục và hoàng đế

Tiểu thuyết gốc · 1618 chữ

Ánh mặt trời ở Nam Kinh dần tắt, hoàng cung trong ánh sáng của nến và pháp bảo phát quang lung linh huyền ảo . Hoàng đế Quang Triệu đang âu lo, ông ta ngồi một mình tại bộ bàn đá trong hoa viên hậu cung, lúc này thái giám chạy vào báo.

-"Bẩm bệ hạ, đệ nhất công chúa Quang Phục đã đến"

Khuôn mặt hoàng đế đang âu lo chuyển sang vui mừng, ông hối thúc thái giám.

-"mau...mau đưa công chúa vào"

Ngay lập tức thái giám chạy đi. Quang Phục công chúa bước vào trước mặt hoàng đế, yểu điệu thục nữ, nghiêng mình kính cẩn.

-"Hoàng nhi tham kiến phụ hoàng, phụ hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế"

Hoàng đế nhìn thấy Quang Phục thì vui vẻ lắm, cười vui vẻ xua tay.

-"ở đây không có người ngoài, con đa lễ làm gì, lại đây với ta"

Nói xong thì vỗ vào cái ghế bên cạnh. Quang Phục hiểu ý lại ngồi xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy vua cha . Hoàng đế cũng vòng tay ôm lấy vai nàng, tay kia vén nhẹ tóc mai con gái qua vành tai, nhìn ngắm con gái yêu với đôi mắt tràn đầy tình yêu thương.

-" con về là tốt rồi, tốt rồi"

Nói xong liền vòng tay ôm trọn lấy Quang Phục, mà công chúa cũng tựa đầu lên vai vua cha. Hoàng đế vẫn ôm chặt lấy con yêu, hướng đôi mắt lên bầu trời đêm, có chút cảm thán.

-"Phục nhi của ta vừa xinh đẹp tuyệt sắc, vừa thông minh tài giỏi, vừa thân phận cao quý. Vậy mà tên Địch Thanh ngu dốt kia không biết trời cao đất dày, dám to gan khước từ hôn ước ta ban, thật sự dốt nát"

Quang Phục nghe vậy thì siết chặt vòng tay, khẽ nhéo vào eo hoàng đế một cái, mặt phụng phịu.

-"Phụ hoàng... người ta là có lý do chính đáng, sao người vẫn cứ cố chấp như vậy, không phải là tự làm khổ mình sao?"

Hoàng đế cười trừ, khẽ vỗ về vào vai công chúa,

-"phải phải, con gái yêu của ta nói phải. Là ta cố chấp, là ta cố chấp "

Hai cha con ôm ấp nhau một chút trong yên lặng như để cảm nhận hơi ấm gia đình. Họ buông nhau ra, hoàng đế ánh mắt lo lắng nhìn Quang Phục, dò hỏi.

-" Phục nhi, Hy nhi đâu, sao không về cùng con?"

Quang Phục nhìn hoàng đế mà mỉm cười, khẽ lắc đầu.

-"Không có, hoàng muội không phải là bận học nên không về được đó sao. Phụ hoàng cũng biết quy định của học viện đối với học viên năm nhất rồi mà, đâu có rời học viện được "

Hoàng đế lúng túng gật đầu.

- "phải rồi, ta quên mất , là ta quên đi mất..."

Nói xong lại trầm ngâm một lúc, thở dài.

-"Hy nhi từ lúc gia nhập học viện đến giờ cũng gần nửa năm, cũng từng ấy thời gian ta không được gặp . Không biết Hy nhi có chịu nhiều vất vả, có bị ai ức hiếp không?"

Hoàng đế vừa nói xong thì Quang Phục bật cười nức nở, cười như chưa từng được cười. Nàng đánh nhẹ vào vai hoàng đế, tay kia che miệng vẫn đang cười.

-" Phụ hoàng, người đừng có làm quá lên như vậy. Dù rằng gần nửa năm Hy nhi chưa vào cung gặp người, nhưng học viện Thiên Tinh sát bên hoàng cung. Người chỉ cần ngự kiếm bay lên cao nhìn sang là thấy hoàng muội ngay, việc gì mà phải tâm tư như cách xa nhau vạn dặm như vậy?"

Hoàng đế khẽ cười gượng gạo, Quang Phục lúc này vỗ nhẹ lên ngực mình như để kìm chế cái sự cười, nàng nói tiếp.

-"Học viện Thiên Tinh nằm ngay trên đất Nam Kinh này, kẻ nào dám bắt nạt hoàng muội chứ. Vả lại còn có con ở trong học viện, chẳng lẽ con không chăm lo được cho Hy nhi hay sao?"

Hoàng đế nghe vậy thì tặc lưỡi, suy nghĩ một chút, quay lại cầm lấy bàn tay Quang Phục nhẹ nhàng đặt lên tay mình mà ôm ấp vỗ về.

-"Phục nhi, hay là để trẫm viết một lá đơn gửi cho hiệu trưởng, nói với ông ấy trẫm nhớ hai con, kêu ông ấy cho con và Hy nhi về cung nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng, có được không?"

Quang Phục nghe xong thì ngơ ngác nhìn hoàng đế trong thoáng chốc, sau đó sắc mặt chuyển sang nghi ngờ, nàng khẽ cau mày.

-"Phụ hoàng, có chuyện gì đó xảy ra với người sao. Hôm nay con thấy người rất khác lạ, rốt cuộc là có chuyện gì?"

Hoàng đế Quang Triệu biết rằng con gái mình rất thông minh sẽ đoán được mọi chuyện nên ông không ngạc nhiên lắm, với lại ông cũng định nói sự thật với nàng. Hoàng đế thở dài lo lắng.

-"Phục nhi, không giấu gì con. Tình báo của ta phát hiện ra trong học viện Thiên Tinh có gián điệp của đế quốc Ma Tu. Thông tin về kẻ này chỉ có một cái bí danh "song kiếm" , còn lại không còn thông tin gì khác "

Quang Phục thoáng một chút hốt hoảng, bởi học viện Thiên Tinh nổi tiếng là nơi an toàn nhất tu chân giới lại bị công hạ dễ dàng thế sao? Nàng suy nghĩ một chút, một thoáng ý nghĩ hiện ra.

-"Phụ hoàng, vậy ta cứ tìm kiếm kẻ nào sử dụng song kiếm rồi điều tra hắn, không thể để hắn tiếp tục ẩn nấp trong học viện được"

Hoàng đế thở dài lắc đầu.

-"Phục nhi, con cũng biết muốn luyện song kiếm thì trước hết phải thông thạo đơn kiếm. Nếu hắn cứ tỏ ra mình là hệ đơn kiếm thì ta cũng không thể nhận ra hắn được, thế nên cái bí danh này chỉ cho ta biết hắn chơi song kiếm mà không cho ta chút manh mối điều tra nào cả"

Nói xong thì quay lại nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của Quang Phục. Hoàng đế thương con, dù bản thân cũng rất lo lắng nhưng lại vội tới vỗ về công chúa.

-"Phục nhi, con đừng lo lắng. Phụ hoàng đã cho đội quân tình báo đi điều tra thân thế của toàn bộ các thành viên của học viện Thiên Tinh, sớm muộn sẽ điều tra ra hắn "

Khuôn mặt Quang Phục lúc này đã dễ chịu hơn, hoàng đế cũng theo đó mà thoải mái, lại tiếp tục vỗ về.

-"ngoài ra, phụ hoàng đã theo yêu cầu của học viện, cho học viện mượn đội phi kiếm hoàng gia để bảo vệ an ninh học viện, thế nên học viện sẽ không sao"

Công chúa Quang Phục nghe tới đây thì đã yên tâm rồi, nhưng bản thân hoàng đế vẫn còn nhiều lo lắng. Ông lại gần nắm lấy bàn tay của Quang Phục, nhẹ nhàng.

-"Phục nhi, con xem thử con với Hy nhi tạm ngừng hoạt động ở học viện mà về cung nghỉ ngơi mười bữa nửa tháng, đợi tên gián điệp bị diệt trừ rồi quay lại có được không?"

Lời nói của hoàng đế khiến công chúa không khỏi băn khoăn, Quang Phục khẽ níu tay ông, nhẹ giọng.

-"Phụ hoàng, cái này không được đâu. Người cũng biết con là thành viên đội hộ vệ của học viện, giờ học viện gặp chuyện con lại bỏ về cung thì quả thật không nên, với lại..."

Nói đến đây thì ngập ngừng đôi chút, khiến hoàng đế cảm thấy nóng ruột. Công chúa tặc lưỡi một cái, khẽ lắc đầu.

-"Phụ hoàng, người biết tính của hoàng muội rồi đó, con bé cứng đầu cố chấp chắc chắn không chịu nghỉ học đâu. Hy nhi sẽ xem nhẹ chuyện này và tiếp tục học tập, vậy nên con cũng phải ở trong học viện để trông chừng Hy nhi "

Hoàng đế Quang Triệu nghe xong thì nhăn nhó, nhưng ông ta không phản bác được lời nói của công chúa Quang Phục, đành nhắm mắt thở dài. Quang Phục thấy vậy thì vội động viên.

-"Phụ hoàng, người quên rồi sao, học viện Thiên Tinh là nơi an toàn nhất tu chân giới, dù có gián điệp thì chúng cũng có thể làm được gì con đây? vả lại người cũng tăng cường đội phi kiếm cho học viện rồi còn gì, chắc chắn chúng con sẽ không sao đâu, xin phụ hoàng đừng lo "

Hoàng đế nghe vậy thì cũng yên tâm phần nào, ông cũng chẳng còn gì để nói, chỉ biết nắm tay Quang Phục mà vỗ về.

-"vậy...con ở trong học viện phải tuyệt đối cẩn thận, biết chưa"

Quang Phục mỉm cười khẽ gật đầu, hoàng đế lại dặn dò.

-"chú ý bảo vệ Hy nhi nữa, hai con tuyệt đối phải an toàn, nếu có nguy hiểm phải tránh xa, biết chưa?"

Quang Phục mỉm cười ôm lấy ngực hoàng đế, dịu dàng.

-"Hoàng nhi biết rồi, phụ hoàng đừng lo xa quá, chúng con sẽ không sao cả đâu"

Hoàng đế khẽ ôm con gái vào lòng, ánh mắt nhìn lên bầu trời đêm. Ông thầm cầu khẩn Nữ Oa nương nương phù hộ cho con gái ông, phù hộ cho học viện Thiên Tinh, và phù hộ cho cả đế quốc Quang Minh này nữa.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.