Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

đường kiếm đơn giản

Tiểu thuyết gốc · 1166 chữ

Vạn Kỳ Vũ nhìn công chúa Quang Hy, khuôn mặt vẫn còn ướt nước mắt nhưng đôi môi đã bắt đầu che giấu những nụ cười. Nàng cảm thấy hứng thú lắm, Kỳ Vũ cao giọng.

• "sao lại không làm được gì? Kẻ đó dám chọc giận công chúa, thật không biết sống chết, ta dù có liều mạng này cũng quyết không tha cho hắn"

Quang Hy che miệng tủm tỉm cười của mình, mắt liếc khẽ.

-"không biết sống chết, ngươi không sợ hắn giết ngươi sao?"

Vạn Kỳ Vũ đã hứng thú lại càng hứng thú hơn, hóa ra cảm giác tán gái là như thế này, thật sự rất vui. Nàng tiếp tục tấn công Quang Hy bằng những lời đường mật. Kỳ Vũ ghé lại gần, thì thầm vào tai công chúa.

• "chết thì đã sao? Được chết vì công chúa Quang Hy xinh đẹp, Vạn Kỳ Vũ ta cam tâm tình nguyện, quyết không hối tiếc"

Quang Hy hai tay xô Kỳ Vũ ra, mặt hất lên về hướng khác, trong lòng sung sướng lắm nhưng vẫn giả đò.

-"hứ, nịnh hót không thật, ta không thèm tin ngươi"

Kỳ Vũ nhìn thấy hết, nàng cảm thấy bản thân mình như một con sói đang chuẩn bị làm thịt bé cừu non Quang Hy. Con sói Kỳ Vũ mạnh dạn sáp lại gần, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay xinh xắn của cô công chúa xinh đẹp.

• "đại mỹ nhân của ta, ta không nịnh hót, những lời ta nói là thật lòng, chỉ cần nhìn thấy nụ cười của nàng thì dù có chết trăm ngàn lần cũng không hối hận"

Quang Hy lần này không xô Kỳ Vũ ra, cũng không rút tay lại, để mặc bàn tay mình cho Kỳ Vũ nắm, chỉ quay mặt đi "hứ" một tiếng. Vạn Kỳ Vũ thấy con mồi sa lưới, trong lòng đắc thắng, liền cầm tay Quang Hy đặt vào lòng bàn tay của mình, vỗ về.

• "nữ nhân của ta, ngoan nào, nói cho ta biết kẻ nào chọc giận nàng, ta sẽ đòi lại công bằng cho nàng"

Vừa nghe thấy cụm từ "nữ nhân của ta" mà Vạn Kỳ Vũ nói ra, Quang Hy giả vờ tức giận, giật bàn tay của mình lại, quay sang mắng.

-"tên tiểu tử này thật to gan, bổn công chúa từ khi nào là nữ nhân của ngươi hả, không biết tốt xấu"

Đoạn quay mặt đi, "hứ" một tiếng , ra vẻ không thèm quan tâm. Vạn Kỳ Vũ ngồi bên cạnh, nàng đã cảm thấy thỏa mãn rồi nên không tán tỉnh công chúa nữa, nhưng nàng tò mò muốn biết chuyện gì xảy ra với công chúa. Bây giờ mà hỏi thẳng thì có lẽ Quang Hy sẽ không nói, muốn Quang Hy nói ra thì phải để cô ấy trải lòng mình, và cách tốt nhất là trò chuyện tâm sự. Muốn trò chuyện tâm sự thì nên mở đầu bằng một lời khen, đúng là như vậy nhỉ. Ai cũng thích được khen, không có ai ngoại lệ cả, Kỳ Vũ suy nghĩ nên khen cái gì khi mà công chúa có quá nhiều ưu điểm. Phải khen cái gì đó thật khác biệt, chứ nếu khen công chúa xinh đẹp tài giỏi thì quá tầm thường, chắc có lẽ Quang Hy đã nghe hàng ngày rồi. Trong khoảng khắc suy nghĩ, à có rồi, Kỳ Vũ khẽ mỉm cười.

• "Quang Hy, đường kiếm của nàng thật đẹp"

Quang Hy quay lại ngơ ngác nhìn Kỳ Vũ, cô ngơ ngác không chỉ vì tự nhiên Kỳ Vũ gọi tên cô một cách thân mật như vậy, không phải vì lời nói trở nên ngọt ngào như vậy, mà ngạc nhiên nhất chính là có người khen đường kiếm của cô. Quang Hy ngập ngừng.

-"thật... không? Ngươi thực sự nghĩ rằng đường kiếm của ta đẹp sao?"

Vạn Kỳ Vũ gật đầu, nhìn Quang Hy mỉm cười.

• "thật, đường kiếm ấy nhìn đơn giản nhưng lại vẽ nên một đường cầu vồng trong không gian, như thế này nè "

Nói đoạn liền vươn tay vẽ một vòng cung trước mặt như để miêu tả lời mình nói , sau đó quay sang nhìn công chúa.

• "có lẽ công chúa đã phải tập luyện rất nhiều mới có thể vẽ nên một đường mượt mà và hoàn hảo như thế"

Quang Hy nhìn Kỳ Vũ , trong một khoảng khắc bốn mắt nhìn nhau, công chúa quay mặt đi, ánh mắt thoáng trở nên buồn bã.

-"đúng là ta đã tập luyện rất nhiều, nhưng đường kiếm ấy thực sự quá đơn giản, không hoa mỹ như người ta"

Vạn Kỳ Vũ nhìn thấy sự thay đổi đó, "người ta" ở đây là ai mà khiến Quang Hy phải nặng nề suy nghĩ? Trong lòng nàng cảm nhận thấy một cái gì đó khúc mắc trong tâm tư của Quang Hy, Kỳ Vũ liền vỗ về.

• "vạn vật sinh ra mỗi thứ đều khác, không phải cứ hoa mỹ là đẹp. Đơn giản cũng có vẻ đẹp riêng của sự đơn giản, để có thể xuất ra được đường kiếm tuy đơn giản mà lại mượt mà đến vậy thì sự việc thật sự rất không đơn giản đâu nha "

Quang Hy trầm ngâm im lặng, Kỳ Vũ có chút hồi tưởng.

• "ta nhớ có một người đã nói với ta rằng con người là sinh vật kỳ lạ, chỉ thích làm những việc cầu kỳ phức tạp, lại quên đi mục đích thật sự của công việc. Đạo lý ở đời là đơn giản mà hiệu quả, những thứ hiệu quả thường là những thứ đơn giản nhất, và như vậy thì những thứ đẹp nhất lại là những thứ đơn giản nhất. Công chúa theo đuổi sự hoa mỹ làm gì khi mà sự hiệu quả trong đường kiếm của công chúa đã đạt đến cảnh giới tối cao?"

Quang Hy khẽ nhìn Kỳ Vũ, ngập ngừng.

-"ngươi... thật sự nghĩ vậy sao?"

Vạn Kỳ Vũ gật đầu.

• "đúng là ta nghĩ vậy, và thực sự mọi chuyện cũng đúng là như vậy. Đường kiếm của công chúa đẹp một cách đơn giản nhưng không dễ để đạt được, phải nỗ lực không ngừng qua nhiều năm. Đó không phải là điều đẹp đẽ và hoa mỹ trong sự đơn giản đó sao?"

Quang Hy mỉm cười.

-"ngươi thật sự rất biết nịnh nọt đó nha"

Quang Hy cuối cùng cũng mỉm cười một cách tự nhiên mà không cần phải che dấu nữa. Kỳ Vũ cảm nhận được một cái gì đó đè nặng trong lòng công chúa, nhưng điều đó là gì. Mặc dù nàng vừa xoa dịu con tim bé nhỏ kia, nhưng cái sự khúc mắc đó vẫn còn tồn tại, chưa thể trị dứt điểm được.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.