Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

mặc kệ.

Tiểu thuyết gốc · 1103 chữ

Hiệu trưởng bước về ghế ngồi, trưởng khoa trận pháp Khổng Minh vui vẻ phe phẩy cây quạt lông.

-"một pha giáo huấn rất hay. Đáng phục, đáng phục"

Trưởng khoa thuần thú Trọng Đạt nói phụ họa.

-"năm nào cũng vậy, mấy tên học viên mới đều là cậu ấm cô chiêu được nuông chiều từ bé, coi người khác không ra gì. Phải dạy dỗ chúng như vậy thì chúng mới nên người được"

Trưởng khoa binh khí Cung Cẩn đồng tình.

-"đúng là như vậy, thật may mắn là năm nay có học trò Vũ làm nguyên liệu, tạo cơ hội cho chúng ta. Chứ mọi năm đều phải vào học rồi mới tìm cơ hội giáo huấn, khiến chúng ta cũng gặp không ít phiền phức"

Hiệu trưởng lúc này mới gật đầu, vuốt râu.

-"các thầy nói không sai, học trò Vũ thực sự đã giúp đỡ chúng ta không ít.

Trong khi các đạo sư đang tấm tắc thì Vạn Kỳ Vũ đã trở về bên Lý Thiệt Cường, nhìn thấy chàng khuôn mặt đầy âu lo nhìn mình, nàng khẽ lắc đầu, mỉm cười.

• "đệ không sao, huynh đừng quá lo lắng"

Đám đông im lặng nãy giờ thì lúc này bắt đầu rục rịch trở lại, khi mà bước chân yêu kiều của Tô Vân đặt lên sàn đấu. Sự phấn khích trở lại và mọi người bắt đầu reo hò. Hướng dẫn viên hô lớn.

-"Các học viên rút vũ khí của mình ra..."

Lúc này Tô Vân từ nhẫn trữ vật lấy ra một cây hoàng phẩm được trạm khắc rất đẹp, kiểu trang trí cũng hiểu rằng kiếm này được đặt làm riêng cho nữ nhân. Mọi người trên khán đài trầm trồ.

"là hoàng phẩm , bạn học Tô dù đền từ thượng quốc nhưng lại sở hữu hoàng phẩm , điều mà thậm chí cả học viện đại quốc cũng không mấy ai có được . Cái này chắc chắn là được gia tộc đặt nhiều hy vọng"

- " không sai, ta biết gia tộc của bạn học Tô là một trong tứ đại gia tộc của thượng quốc Ung. Phụ thân bạn ấy là đại tướng trấn thủ Ung đô của Ung quốc , một xuất thân rất danh giá"

" Bạn học Tô Vân được xem là viên ngọc quý giá nhất ung quốc , được cả quốc gia hy vọng . Thật sự rất tuyệt vời"

những lời tán thưởng trầm trồ không dứt . Hướng dẫn viên lúc này lại dặn dò thêm.

-"Các học viên chú ý, trận đấu này mục đích cọ xát không phân thắng bại. Các em chỉ việc phô diễn những khả năng tốt nhất của mình, tránh làm bạn học bị tổn thương"

Nói đoạn đưa tay lên cao, ra hiệu lệnh.

-" BẮT ĐẦU..."

Hiệu lệnh vừa dứt, cánh tay hướng dẫn viên chém xuống. Cả Quang Hy công chúa và Tô Vân tiểu thư dồn chân khí vào kiếm, khai mở những chiêu thức đầu tiên của trận đấu. Cảnh tượng hai mỹ nữ xinh đẹp, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười này cuốn lấy nhau khiến cho tất cả đê mê, hóa cuồng, cổ vũ vô cùng nhiệt liệt.

Vạn Kỳ Vũ lúc này không mấy quan tâm đến trận đấu, chỉ nhìn thấy Thiệt Cường đang vẫn rất ấm ức thì cũng ngồi sát lại gần, vuốt nhẹ tóc mai của chàng.

• "đệ đã nói rồi, đệ không sao, huynh không cần phải ấm ức thay đệ"

Hành động của Kỳ Vũ vô tình làm những người xung quanh nghi ngờ.

-"Hai tên này có phải huynh đệ thật không, cái sự quan tâm dịu dàng này, chắc không phải là đồng tính đấy chứ"

Vạn Kỳ Vũ nghe vậy thì giật mình thu tay, lại có tiếng xì xầm.

-"Ta thấy cả hai tên này đều ẻo lả giống nhau, không khỏi khiến người khác suy luận nha"

Nghe đến đây, Vạn Kỳ Vũ liền kéo tay Thiệt Cường.

• "không xem nữa, chúng ta trở về thôi"

Lập tức cả hai đứng dậy, rời khỏi khán đài đi về, mặc kệ tất cả những lời dị nghị sau lưng. Sau khi đã rời xa khu vực tỷ thí, Lý Thiệt Cường có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, mà Kỳ Vũ cũng chẳng có tâm trạng để nói. Nàng vươn vai một cái, mỉm cười.

• "ở đây có rất nhiều người hơn chúng ta cả về quyền lực lẫn sự giàu có. Ta đấu không lại họ đâu, thế nên chúng ta phải biết nhẫn nhịn ẩn thân, cố gắng hoàn thành mục đích của mình, huynh hiểu chứ ?"

Lý Thiệt Cường gật đầu.

-"ta hiểu "

Vạn Kỳ Vũ hài lòng, tiện tay vươn ra đón lấy một cánh hoa mới rụng từ cây cổ thụ gần đó, đang nương theo làn gió. Nàng tinh nghịch lại gần cài hoa lên mái tóc Thiệt Cường, mỉm cười.

• "mọi chuyện muội đã có an bài. Huynh cứ cố gắng ăn học và tu luyện cho tốt, những chuyện còn lại huynh đừng suy nghĩ nhiều, hãy để muội lo cho"

Thiệt Cường nhìn theo bóng lưng của Kỳ Vũ, cảm thấy nàng bé nhỏ giữa vùng đất xa xôi này. Chàng cũng dần hiểu cái gánh nặng to lớn đè nặng lên đôi vai bé nhỏ kia. Chàng siết nắm tay lại, tự nhủ lòng sẽ mau chóng trưởng thành để cùng nàng gánh vác giang sơn.

Kỳ Vũ lúc này lại nhìn một đôi bồ câu bay ngang qua, trong phút chốc cảm thán.

• "hai chúng ta như những cánh chim xa xứ,

mong một ngày trở lại đất quê hương.

Sứ mệnh trên vai gánh nặng những nẻo đường.

Sẽ trở về cho quê hương tràn tiếng hát.

Những đứa trẻ vui chơi bên ruộng nương xanh bát ngát.

Những chàng trai cô gái ca hát những cung đường.

Đất nước mình sẽ phát triển cùng tình thương.

Sẽ vươn lên hùng cường cùng thế giới"

Vậy là ngày khai giảng của Vạn Kỳ Vũ đã kết thúc, ngày mai trở đi nàng sẽ phải bước vào quá trình học tập. Một năm học mới đã thật sự bắt đầu với nàng , và cả Lý Thiệt Cường nữa. Chàng cũng phải bước vào năm học đầu tiên của mình ở học viện quân sự, sắm sửa cho mình những kiến thức quan trọng làm hành trang trở về xây dựng quê hương.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.