Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

món quà dành cho nhau

Tiểu thuyết gốc · 1350 chữ

Lý Thiệt Cường đi tới học viện quân sự giải quyết chuyện thủ tục trong ngày khai giảng của Kỳ Vũ . Sau khi xong hết mọi chuyện thì trời cũng trưa, đoán chừng buổi nhập học của Kỳ Vũ cũng sắp xong, Thiệt Cường rời khỏi học viện quân sự trở về . Bên ngoài học viện, Lý Thiệt Cường tới trước một cửa tiệm bán đồ ăn. Chàng nhìn vào xâu kẹo ngọt, trông có vẻ rất ngon, trong lòng rất muốn mua về tặng Kỳ Vũ để chúc mừng ngày nhập học. Thiệt Cường mạnh dạn nói.

-"bán cho tôi xâu kẹo này, hết bao nhiêu tiền"

Người bán hàng niềm nở với khách, nhấc xâu kẹo lên.

-" Của khách quan là một lượng bạc"

Lý Thiệt Cường giật mình, bàn tay thọc vào áo lấy tiền cũng khựng lại.

-"sao...đắt thế"

Người bán hàng nhìn Thiệt Cường với vẻ mặt không vui, tặc lưỡi.

-"Đây là thức ăn của tu hành giả, là thực phẩm thuần khiết, giá vậy không đắt chút nào "

Lý Thiệt Cường để tay trong áo cầm mấy hào, xoa xoa. Chàng không phải không có bạc, nhưng trong thâm tâm chàng muốn mua bằng tiền của mình chứ không phải tiền của Kỳ Vũ cho chàng, số tiền ấy phải dùng cho việc học hành, không thể sử dụng vào việc riêng. Người bán hàng nhìn chàng như vậy thì cũng hiểu chuyện. Ông ta lắc đầu, chỉ tay sang bên kia đường, có một người bán hàng rong ở đó.

-"Nếu không có tiền thì sang đó mà mua thực phẩm phàm nhân. Xâu kẹo ngọt to hơn, đẹp hơn, ngon hơn, chỉ tốn hai hào"

Lý Thiệt Cường nhìn sang đường, đôi mắt thoáng buồn bã. Có lẽ bây giờ với chàng thì chỉ mua được những thứ như vậy mà thôi.

Lý Thiệt Cường trở về khoa dược, chàng ngước nhìn bầu trời đã giữa trưa, đoán chừng Kỳ Vũ đã trở về rồi. Thiệt Cường để xiên kẹo giấu sau lưng rồi bước vào trong. Bên trong nhà Kỳ Vũ đang ngồi ở bàn, vừa thấy Thiệt Cường bước vào thì cũng vội giấu gì đó sau lưng, cả hai nhìn nhau. Thiệt Cường mở lời.

-"chào mừng muội đã trở về, buổi khai giảng có vất vả lắm không ?"

Kỳ Vũ lắc đầu, mỉm cười.

• "chỉ là buổi kiểm tra đấu hồn thôi, không vất vả gì đâu. Còn huynh thì sao, mọi thủ tục xong hết rồi chứ ?"

Lý Thiệt Cường gật đầu, mỉm cười, tay vân vê xiên kẹo giấu sau lưng.

-"ta...ta có quà cho muội"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười , ánh mắt long lanh.

• "thật trùng hợp làm sao, muội cũng có quà cho huynh"

Lý Thiệt Cường nghe vậy thì rất hạnh phúc, ngập ngừng đôi chút.

-"vậy... muội cho ta xem trước đi"

Vạn Kỳ Vũ mỉm cười tươi tắn.

• "được thôi"

Rồi nàng lấy sau lưng ra một hộp gỗ trông rất đẹp, đoạn mở ra, bên trong là suất ăn linh lực độc quyền của học viện Thiên Tinh. Hôm nay là bữa cơm đầu tiên của Kỳ Vũ trong học viện, nàng đã là trúc cơ cảnh giới nên không bị ép buộc phải ăn trong nhà ăn học viện, nên nàng đựng vào hộp gỗ mang về cho Thiệt Cường, chính là nhường bữa cơm cho chàng. Khuôn mặt tinh nghịch.

• "huynh có ngửi thấy mùi gì không"

Cái mùi hương nồng đậm xộc lên, Thiệt Cường ngập ngừng.

-"là mùi... của tu vi, thực phẩm này tràn đầy linh khí"

Vạn Kỳ Vũ vẻ mặt vui vẻ rạng ngời nói.

• "không sai, đây là món ăn độc quyền của học viện, chỉ khi hoàng gia có sự kiện đặc biệt mới bán ra ngoài với giá cao gấp ba lần. Muội còn nghe nói có nhiều gia tộc lớn dư thừa tiền đã trả giá cao gấp mười lần cho những thực phẩm này, nhưng học viện vẫn không bán"

Lý Thiệt Cường siết chặt xiên kẹo sau lưng. Trả giá gấp mười lần có nghĩa là 1 vạn lượng vàng cho một suất ăn trong 10 tháng, quá đắt đỏ rồi. Thiệt Cường nhìn vào hộp thức ăn, mùi linh khí và cả dược liệu được luyện chế vào đó, vậy cũng hiểu giá cả cao như vậy vẫn còn rẻ. Lúc này Kỳ Vũ đặt hộp thức ăn lên bàn, rồi hướng về phía Thiệt Cường búng tay cái "tách"

• "vậy nên huynh phải ăn cho hết, không được bỏ phí dù chỉ là một chút đâu đấy"

Sau đó liền bước tới trước mặt Thiệt Cường, ngửa bàn tay ra.

• "xong rồi, giờ thì quà của muội đâu?"

Lý Thiệt Cường siết chặt nắm tay còn đang cầm xiên kẹo ngọt vừa mua với giá hai hào của mình, ngại ngùng ấp úng. Kỳ Vũ nhìn thấy vậy lại hối .

• "đâu rồi, quà của muội mà huynh nói ở đâu"

Lý Thiệt Cường vẫn xiết chặt xiên kẹo sau lưng, khẽ quay mặt sang bên cạnh như để tránh ánh mắt của Kỳ Vũ. Vẻ mặt của Thiệt Cường đượm buồn, một nỗi buồn sâu thẳm. Vạn Kỳ Vũ cảm nhận được sự việc, liền bước lên cầm tay chàng kéo ra, trên bàn tay của Thiệt Cường là một xiên kẹo tầm thường rẻ tiền . Kỳ Vũ nhìn Thiệt Cường , chàng như sợ hãi ánh mắt của nàng mà vội quay mặt đi. Kỳ Vũ nhìn thấy sự buồn bã ấy, liền hai bàn tay nàng ôm ấp bàn tay của Thiệt Cường, kéo nhẹ.

• "ca ca..."

Thiệt Cường khẽ quay mặt lại nhìn nàng, lúc này Kỳ Vũ cúi xuống, hai tay vẫn ôm lấy bàn tay của Thiệt Cường . Nàng cắn một viên kẹo trên xâu kẹo, một tay đặt lên má của mình, khẽ nhai, đôi môi xinh đẹp mủn mỉm.

• "kẹo này ngon quá, muội thích lắm"

Trái tim Thiệt Cường như nghẹn lại, đôi mắt đỏ hoe. "xin lỗi nàng vì khi đến bên cạnh nàng, ta chẳng có gì trong tay" . Kỳ Vũ cầm lấy xiên kẹo, nắm tay Thiệt Cường giật nhẹ.

• "đi, ngồi vào bàn ăn cơm thôi"

Lý Thiệt Cường ngồi vào bàn cầm bát đũa lên, khẽ nhìn Kỳ Vũ đang ngồi cùng, miệng ngậm kẹo, khuôn mặt tươi tắn đáng yêu. Chàng ngập ngừng.

-"vậy... mình cùng ăn đi"

Vạn Kỳ Vũ môi mủn mỉm, khẽ lắc đầu.

• "ưm... Cái này dành cho huynh, muội đã ăn rồi"

Nàng lại nhìn thấy Thiệt Cường đang e ngại, nàng mỉm cười dỗ dành.

• "huynh cứ ăn đi, đừng lo cho muội. Dù gì muội cũng là tiểu thư Vạn gia, quyền cao chức trọng của An Nam quốc, làm gì có chuyện nhịn đói nhường cơm cho huynh được"

Nói xong đưa tay vuốt nhẹ má chàng.

• "huynh cứ ăn no, rồi học cho tốt, mọi chuyện muội đã an bài hết rồi"

Lý Thiệt Cường mắt đỏ hoe, cầm bát cơm lên . Chén cơm chan nước mắt, nhưng không phải nước mắt của khổ đau mà lại là nước mắt của hạnh phúc. Vạn Kỳ Vũ thấy vậy nhẹ nhàng hỏi.

• "cơm có ngon không?"

Lý Thiệt Cường sụt sùi, gật đầu.

-"n.g.o.n... ngon... lắm..."

Có một chút thức ăn vướng vào má Thiệt Cường, Vạn Kỳ Vũ nhìn thấy, liền lấy ngón tay đưa tới quẹt một cái, bỏ vào miệng mút một cái "chụt" . Cảm nhận hương vị một chút, ánh mắt nhìn Thiệt Cường tràn đầy tình yêu thương.

Vạn Kỳ Vũ biết rằng thức ăn trong học viện chú trọng dinh dưỡng và tu vi, khẩu vị chỉ là thứ yếu, tuy không thể nói là ngon, nhưng cũng không phải là dở. Cái vị ngon mà Lý Thiệt Cường cảm nhận được không phải là từ khẩu vị, mà có lẽ xuất phát từ trái tim.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.